Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 870: HUYỆT NÀY TÊN GỌI HUYỆT THỦY TINH

Nghe Phùng Bảo kể hết những tin tức mà hắn thăm dò được xong, trong lòng tôi đều như bị đè lên một tảng đá nặng nề.

Tưởng Bàn sau khi biến mất khỏi vùng Tây nam đất Kiềm xong, chắc chính là chết ở trong lối vào mộ đó?

Có điều cột mốc thời gian này, chắc còn có một số vấn đề, không biết là Tưởng Bàn rời khỏi vùng Tây nam đất Kiềm xong liền trực tiếp đi tìm kỳ thi luôn, hay là trong quá trình này còn phát sinh sự việc gì nữa.

Chung quy là nghe xong chuyện này, tôi liền liên tưởng đến một khả năng...

Cuối cùng cái tên hương thân bỏ chạy đó, chắc là dưới sự giúp đỡ của một kẻ nào đó, mà trở thành Ác thi rồi?

Tôi cảm thấy thông tin mà Phùng Bảo thăm dò ra được, chắc không phải hoàn chỉnh như vậy.

Đặc biệt là những năm tháng đó, chính là lúc danh tiếng của Phong thủy tiên sinh, Âm dương tiên sinh đang thịnh, lấy đâu ra một tên hương thân mắt mù như vậy.

Tưởng Bàn là sau khi vợ và con trai bị giết, con gái bị làm nhục xong mới nhận được tin, cũng có nghĩa là tất cả những sự việc này không phải do Tưởng Bàn tận mắt nhìn thấy, trong đó liệu có hiểu lầm hoặc có người gài bẫy hay không đều còn chưa biết.

Hơn nữa tên hương thân đó sau khi rời khỏi vùng Tây nam đất Kiềm, lại gặp được một cao nhân biết Âm dương thuật nào đó, giúp y vũ hóa cầu ác, việc này liền khiến người ta cảm giác quá mức trùng hợp, thậm chí nhìn từ trên tính cách, cũng cực kỳ không phù hợp.

Có thể vì sắc đẹp mà giết cả nhà người khác, dù gì cũng là kẻ vô tình ác độc, làm sao có thể không tiếc vũ hóa cầu ác để báo thù cho người nhà được.

Rất nhanh tôi liền phân tích ra một kết quả, việc cả nhà Tưởng Bàn bị giết, con gái bị làm nhục này, nhất định có một bàn tay đen ở phía sau...

Hồi tưởng lại Tưởng Bàn tuổi tác vào khoảng bốn năm mươi, đối thủ của ông ta, chỉ khả năng có trình độ Âm dương thuật tương đương với ông ta, thậm chí là hơi cao hơn một chút, tuổi tác chắc cũng sẽ không nhỏ hơn ông ta.

Chỉ có điều, hơn nửa thế kỷ trôi qua rồi, kẻ đứng sau năm đó sợ rằng cũng đã sớm cát về với cát, bụi về với bụi.

Tư duy xong, tôi vừa mới tỉnh người lại, liền phát hiện Thẩm Kế đang liên tục nhìn tôi, đầu mày cô ta nhíu chặt, ánh mắt còn toát ra vài phần sâu thẳm.

Lờ mờ, từ trong mắt cô ta tôi còn nhìn thấy được chút vẻ tàn khốc.

Sự tàn khốc này rõ ràng không phải là nhắm đến chúng tôi.

“Nếu tôi suy đoán không sai, cái xác Ác thi vũ hóa đó, chính là kẻ thù mà Tưởng Bàn bỏ qua?” Giọng điệu Thẩm Kế lạnh lùng.

“Đúng.” Tôi gật gật đầu, trả lời đúng sự thật.

“Thời gian qua tộc Khương, tôi cần kéo dài thêm vài ngày để xem anh giải quyết xong Từ Bạch Bì, cái xác Ác thi vũ hóa đó không có tác dụng gì xong, đem nó giao cho tôi, để tôi xử lý.” Giọng điệu của Thẩm Kế, đã lạnh xuống dưới không độ, sát khí bên trong, càng như chực trào ra ngoài.

Tôi cúi đầu trầm tư, mãi hồi lâu sau mới trả lời một câu: “Đợi về xong rồi bàn bạc sau, giao ước với tộc Khương và nhà họ Liễu không tiện làm trái.”

“Tưởng Bàn coi như là sư phụ của tôi, tuy ông ta không còn sống để truyền nghề, nhưng tôi không nên chỉ đưa ông ta về quê nhà, nếu đã biết mối thù này, vậy thì phải báo.” Thẩm Kế nói xong, lại lắc lắc đầu: “Anh cũng không quyết định nổi, tôi sẽ cho Khương Manh đi liên lạc với tộc Khương, thương lượng với bọn họ.”

Nói xong, Thẩm Kế liền nhìn ra phía sau xe, giữa hàng ghế sau và cốp sau xe không có vách ngăn, một phát liền có thể nhìn thấy xác chết của Tưởng Bàn.

“Huyện Vọng, Hồng Hà, chính là cố hương của ông ta, đi thôi chứ?” Thẩm Kế lại lần nữa mở miệng.

Phùng Bảo và Phùng Quân thì hướng ánh mắt dò hỏi về phía tôi.

Tôi cũng ngoảnh đầu nhìn ra phía cốp sau xe một cái, khẽ thở dài, nói: “Quỷ chết nơi đất khách quê người, cuối cùng cũng đến lúc lá rụng về cội, đi thôi.”

Tôi dứt lời, Phùng Quân bèn khởi động xe.

Tuy hai ngày này ở thành phố Hưng nghỉ ngơi, nhưng đại đa số thời gian, đều là tôi và Phùng Quân Phùng Bảo ở trong khách sạn nghỉ ngơi, Thẩm Kế thích ở trên xe.

Tôi đại khái hiểu được là bởi vì cô ta muốn học Kim tiền hào, chắc là xem xem ở bên cạnh Tưởng Bàn, liệu có thể giúp đỡ được gì không, hoặc giả cũng là muốn cho Tưởng Bàn nhìn thấy, cô ta đang dốc hết sức giúp ông ta giải quyết hậu sự.

Vậy nên tôi không khuyên nhủ gì thêm, cũng không ngăn cản.

Vừa hay Phùng Bảo về thông báo tin tức, vậy nên liền lên xe cùng nghe luôn, bây giờ cũng tiện xuất phát.

Vùng Tây nam đất Kiềm với tư cách là chỗ tiếp giáp giữa ba tỉnh, đồi núi rừng cây rất nhiều, hơn nữa đều là núi thấp núi nhỏ, rừng cây nhiều mà không lớn, chủ yếu là dạng bụi cây, đường cái thì giống như con rắn nhỏ vòng quanh núi, vặn vặn vẹo vẹo.

Chúng tôi từ thành phố rời đi, cả quãng đường đi đi dừng dừng, GPS cộng thêm hỏi đường, cũng tốn mất khoảng chừng hai giờ đồng hồ, mới đến huyện Vọng.

Dưới yêu cầu của tôi, Phùng Quân trực tiếp lái xe đến bên bờ Hồng Hà.

Xe dừng ổn định, tôi mở cửa xuống xe.

Lúc này đang vào lúc hơn mười giờ sáng, ánh nắng còn chưa quá mức chói mắt.

Gió sông thổi nhẹ, tỏa ra từng cơn mát lạnh, bên bờ sông, có không ít người đang thả câu, cảnh tượng một vùng an nhiên tĩnh mịch.

Đoạn Hồng Hà này thuộc về lưu vực Bàn Giang, nó khác biệt không nhỏ với sông Dương, sông Dương thẳng qua thẳng lại, thuộc sông lớn ngòi lớn, trên phong thủy là tiểu Can long.

Còn Hồng Hà thì là đại Chi long bên dưới tiểu Can long, đoạn lưu vực này dạng như một cái hình móng ngựa, quây vòng quanh thân quả núi khổng lồ này, rồi chảy về nơi khác.

Việc này ngược lại có chút giống như một khúc được phóng lớn của Cửu khúc Huyền Hà.

Sau lưng có tiếng bước chân truyền lại, tôi nghiêng đầu, khóe mắt bèn liếc thấy Phùng Bảo.

“La tiên sinh, huyện Vọng chắc càng dễ thăm dò tin tức hơn, phía sau là một thị trấn nhỏ ngoại ô, tôi qua thăm dò tình hình, tiện thể cũng tìm luôn chỗ ở, các cậu ở đây đợi tôi?”

“Ừ.” Tôi gật gật đầu, ra hiệu cho Phùng Bảo đi xử lý.

Phùng Bảo được cho phép, bèn vội vã rời đi về một hướng khác, thuận theo đường cái bên cạnh Hồng Hà, đi về phía khu đường phố tập trung nhiều nhà ở.

“Phong thủy ở đây, anh thấy thế nào?” Bên cạnh đột nhiên truyền lại tiếng nói của Thẩm Kế.

Tôi cũng chẳng biết Thẩm Kế đã xuất hiện ở phía bên phải tôi từ lúc nào.

Đương nhiên, đối với việc này, tôi cũng đã chẳng còn thấy lạ lẫm gì nữa, thân thủ của Thẩm Kế, nhẹ nhàng đề khí, tôi căn bản không phát giác được.

Tôi vốn chỉ dùng phương thức thưởng thức để nhìn Hồng Hà, chứ không hề đi xem phong thủy của nó.

Thẩm Kế hỏi một câu thế này, khiến tôi cũng nổi chút hứng thú, đồng thời tôi cũng cảm thấy, đây là do Thẩm Kế muốn xem thử Âm dương tiên sinh xem phong thủy?

Nghĩ lại một chút tôi liền biết, cô ta bình thường chẳng mấy cơ hội có thể nhìn thấy, chỉ có thể tự mình mày mò nghiên cứu, không có sự so sánh.

Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt của tôi đã không còn nhìn ngư dân thả câu bên bờ nữa, mà quan sát tổng thể cả con sông Hồng Hà.

Trước đây lúc chúng tôi tới cũng có đi qua một đoạn lưu vực của Hồng Hà, trong đầu tôi hồi tưởng lại phương hướng nước chảy của đoạn sông Hồng Hà đó.

Rất nhanh, trong đầu óc bèn có một sơ đồ đại khái của vùng nước.

Lúc này, ở vị trí cuối tầm mắt, tôi nhìn thấy một bến tàu kiểu cũ, bên cạnh còn có một bến tàu mới, nhưng cái bến tàu kiểu cũ đó cho tôi một thứ cảm giác dị thường.

Tôi nhấc chân lên đi về phía bên đó, Thẩm Kế và Phùng Quân cũng đi theo sau lưng tôi.

Mấy phút sau, tôi bước lên trên bến tàu kiểu cũ đó, mặt đất là đá nham thạch màu vàng xếp chồng lên nhau, xung quanh thì là gỗ lớn làm lan can.

Đứng ở vị trí này, cả vùng thủy vực này của Hồng Hà càng một phát nhìn thấy hết.

Tôi hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Tam hoàng Cửu khúc, trước mặt Triều tới Đường, không thưa không dày, không kéo không dắt, ôm Thanh Long, quấn Bạch Hổ, quay đầu lo nhà, khúc khuỷu mà đi. Ở giữa không có nhánh nước xen kẽ, trái phải gom đựng, chân khí ở trong, huyệt này tên gọi Huyệt Thủy Tinh!”

[Lời dịch giả]

Vinh dự được bạn Cô Vy ghé thăm, sau 7 ngày nằm bẹp, hôm nay cuối cùng mình cũng lết dậy được. Hiện vẫn còn rất dễ hoa mắt chóng mặt nên chưa thể khôi phục lịch bạo chương được, mong cả nhà thông cảm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận