Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1035: NGÀY NGHĨ NGỢI GÌ

Tiếng nói của tôi đột ngột im bặt, mím môi lại, không tiếp tục nói nữa.

Ngô Mậu nằm bò bên rìa hố nhìn xuống dưới, hít ngược một hơi khí lạnh.

Liễu Dục Chú, càng trầm mặc hơn so với chúng tôi, gã đứng thẳng người, tay lại lần nữa nắm lấy phất trần, có điều từ trong ánh mắt gã, tôi rõ ràng nhìn thấy vẻ không đành lòng.

Kỳ thực bất cứ chuyện gì, đều rất khó thay đổi biểu cảm thần thái của Liễu Dục Chú.

Sinh tử tôi từng nhìn thấy đã là không ít, nhưng giờ này nhìn đối diện với đôi mắt khô đét đó, thứ cảm xúc chết chóc, bất lực, khát vọng, bất cam, bi thương đó, liên tục đang bào mòn trong ngực tôi, khiến tôi ngày càng cảm thấy bức bối và khó chịu.

Kiểu yên tĩnh này duy trì ít nhất phải tới gần chục phút.

Ngô Mậu phá vỡ yên lặng trước, nhỏ giọng nói: “La tiên sinh, Liễu đạo trưởng, chúng ta bây giờ xuống dưới, hay là nghỉ ngơi một đêm, đợi ngày mai trời sáng? Theo như tôi thấy... tôi cho rằng phải nghỉ ngơi một đêm, thứ ở phía dưới, tuyệt đối dữ quá đáng luôn, tường thành dày như vậy mà đều có oán khí ra ngoài...”

Mặt Ngô Mậu toàn vẻ khiếp sợ, càng rụt rè nói: “Bây giờ đào cả một ngày rồi, đừng nói là chúng ta, người sắt như Liễu đạo trưởng cũng không chống được... Bên dưới xác dữ thành bầy, cũng không thể chỉ dựa vào mỗi mình ngao sói, đúng chứ...”

Cái đầu ngao to đùng của Tiểu Hắc cũng chen vào trong, hai con mắt màu xanh của nó, đều ánh lên tia sáng lạnh âm u.

“Nghỉ ngơi một đêm, dưỡng đủ tinh lực, sau khi trời sáng chúng ta xuống dưới.” Tôi trầm giọng mở miệng, cắt ngang lời của Ngô Mậu.

Bộ dạng của Ngô Mậu rõ ràng là thở phào một hơi, gật đầu lia lịa.

Liễu Dục Chú “Ừ” một tiếng, quay đầu đi sang chỗ khác.

Tôi vốn định đứng dậy, có điều ngao sói lại nằm bò ở đó không nhúc nhích.

Kỳ thực tôi còn hơi có chút lo lắng, tôi sợ nó không nhịn được chui xuống dưới trước.

“Tiểu Hắc, những xác chết này không được ăn, bọn họ đều là người đáng thương, thứ có thể ăn tao sẽ bảo với mày.” Tôi xoa xoa đầu của ngao sói.

Ngao sói dường như cũng hiểu ra gì đó, nó lại lần nữa phát ra tiếng rên ư ử, cũng toát ra vài phần cảm xúc.

Trong lòng tôi lại khẽ than một tiếng, lại cúi đầu nhìn cái hốc ở phần dưới cùng đó, sau đó mới đứng dậy rời đi.

Ba người phân chia đồ ăn, chỉ có điều ngao sói chẳng ăn uống gì mấy, đối với bánh nướng và thịt, chúng tôi có thể ăn no, nhưng nó dường lại toát ra vẻ chán ngán, chỉ miễn cưỡng đối phó mấy miếng.

Liễu Dục Chú và Ngô Mậu vẫn cứ ở vị trí đêm qua, nằm vào trong túi ngủ, tôi thì đem túi ngủ dịch tới chỗ mạn phải của miệng hố.

Trước khi đi ngủ, tôi lại tiêu tốn hai giờ đồng hồ để vẽ phù.

Sau khi xuống dưới, mới được coi là vào trong Kim thần Thất sát.

Kỳ thực tôi đã coi như đạt được mục đích rồi, biết được nguyên nhân cái chết của Tưởng Bàn.

Nhưng Liễu Dục Chú lại muốn phá bỏ chỗ này, chúng tôi liền phải qua giếng vàng, muốn phá Kim thần Thất sát, không chỉ là phải phá bỏ xác chết táng ở trong đây, mà còn phải phá bỏ cả khu phong thủy.

Chỗ giếng vàng, chính là hạt nhân của nơi này, phá hoại chỗ đó, mới có thể thay đổi bố cục.

Chúng tôi không thể bị xác chết tiêu hao quá mức, mục đích chủ yếu của vẽ phù, chính là trấn xác.

Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, tôi mới chui vào trong túi ngủ, lê lết cơ thể và tinh thần mệt mỏi, mê mệt ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này, lại là mơ...

Vẫn là giấc mơ kỳ dị bốn phía vách tường, dưới chân cát đen đó.

Có điều lần này, cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, mạnh hơn mấy chục lần...

Hơn nữa tôi đứng ở bên rìa cát, chỗ đó là điểm đặt chân duy nhất.

Tôi biết được đây là trong mơ, hơn nữa tôi đã làm một việc cực kỳ to gan, bèn là ngồi xổm xuống, thò tay túm một nắm cát đen...

Thế nhưng đúng vào lúc này, trên đầu tôi, đột nhiên bị người ta vỗ mạnh một phát!

Lực của cú vỗ này lớn một cách kỳ dị, tôi hự lên một tiếng, cảm giác đều sắp bị người ta đánh ngã vào trong cát đen rồi!

Có điều giây tiếp theo, bả vai lại bị người ta túm lấy, kéo lên trên một phát!

Chỉ trong khoảnh khắc như vậy, giấc mơ liền tiêu tan hết sạch...

Giây phút tôi tỉnh lại, cảm giác gió lạnh liên tục lùa vào trong cổ.

Hơn nữa lúc này, tôi hóa ra lại không ở trong túi ngủ...

Cả người đều đã treo trên không rồi, nằm bò trên cái miệng hố đó, cơ thể dường như là sắp thò xuống dưới, hơn nữa tay của tôi, còn đang nắm hờ xuống phía dưới...

Mặt tôi đột ngột biến sắc, càng nghi ngờ kinh hãi hơn.

Tôi theo bản năng định đứng dậy, đồng thời vụt ngoảnh đầu lại, mới phát hiện, người đang túm lấy bả vai tôi, hóa ra bèn là Liễu Dục Chú.

Mày kiếm của gã nhíu chặt, mặt sầm sì như nước.

“La Thập Lục, cậu làm gì thế?!” Giọng điệu của Liễu Dục Chú đều trở nên nghiêm khắc hơn không ít, đồng thời càng dùng sức mạnh hơn kéo tôi, tôi mới mượn lực đứng dậy.

Sau khi tôi đứng vững xong, phát hiện Ngô Mậu cũng vừa hay từ trong túi ngủ thò đầu ra ngoài, mặt mày ngơ ngác.

Mí mắt tôi không đè nén được mà giật điên cuồng, hơi lạnh từ sống lưng xộc lên, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Lúc này, mây đen che trời, sương mù mông lung, màn đêm trở nên cực kỳ tối tăm.

Hơn nữa Nhị Hắc Khôn trong Cửu cung, chỗ tinh vị của sao Cự Môn, ánh sao lại sáng tỏ khác thường, ánh sáng lạnh lẽo như thành một trụ sáng, vừa vặn chiếu rọi vào vị trí mà chúng tôi đang đứng....

Bây giờ tôi đã triệt để tỉnh táo, cực lực khiến hơi thở bình ổn lại, lồng ngực phập phồng cũng đã chậm lại.

Còn thần sắc trong ánh mắt của Liễu Dục Chú, lúc này cũng từ nghiêm khắc chuyển thành lo ngại?

Gã hơi nheo mắt lại, tâm mày đã sắp nhíu lại với nhau.

Chưa đợi tôi nói gì, gã lại hỏi: “Không phải bản thân cậu muốn xuống dưới?”

Tôi gật gật đầu.

Ngô Mậu cũng đã từ trong túi ngủ bò ra ngoài, lúc này y rõ ràng cũng tỉnh táo rồi, trên mặt đầy nghi ngờ kinh hãi.

Tôi không nhìn Ngô Mậu thêm, chỉ cúi đầu, chằm chằm nhìn vị trí dưới đáy cùng của cái hố.

Chỗ đó, vốn dĩ là một cái hốc, có thể nhìn thấy bên trong có một con mắt khô đét.

Lúc này, con mắt đó đã không thấy đâu nữa... Cái hốc cũng bị bịt lại, mà thứ bịt cái hốc đó lại, hóa ra là một ngón tay khô quắt.

Máu thịt trên ngón tay đó đã hoàn toàn khô kiệt, da dính sát vào xương, dài mảnh mà cong queo.

Vừa nãy là tôi định túm xuống dưới, trong mơ là túm lấy một nắm cát, nhưng trên thực tế bản thân tôi cũng xuống dưới rồi... Thứ túm lấy sợ rằng chính là ngón tay đó...

“Cậu cũng bị trúng vong?” Sắc mặt Liễu Dục Chú càng tối sầm hơn, trong giọng điệu còn kèm với vẻ không thể tin nổi.

Lời này của gã, hỏi khiến bản thân tôi kỳ thực cũng khó dám tự hỏi.

Đồ trên người tôi nhiều như vậy, theo lý, không thể nào bị trúng vong.

“Ngày nghĩ ngợi gì, đêm nằm mơ nấy...” Giọng tôi khản đặc.

“La tiên sinh sẽ không bị trúng vong đâu, Phong thủy tiên sinh rất khó, Âm dương tiên sinh càng không thể nào, trên người cậu ta còn có la bàn cơ mà...” Lúc này, Ngô Mậu cũng sáp lại bên cạnh, y nghiêm túc nói: “Có điều chỗ này kỳ dị lắm, phong thủy cũng tà ác, rất nhiều chuyện rất khó nói chuẩn được, ở một số nơi phong thủy quái dị, chuyện có người nằm mơ giết người, trên thực tế đúng là đâm chết người thật cũng đầy ra.”

Những lời này của Ngô Mậu, lại khiến tôi nhớ tới một chuyện.

Lúc đó ở bên ngoài đạo trường Hạ Nguyên Lục thập Tiên mệnh của Dương Hạ Nguyên, tôi cũng rơi vào trong con sông ở bên ngoài đó, cái cảm giác từ trong vô tận bị thu hút đó đích thực không phải là trúng vong, mà là dẫn dụ của phong thủy.

Phong thủy của chỗ này càng tà quái hơn, còn cả việc tinh lực của tôi cũng dồn vào trong đây quá nhiều nữa.

Hơi hơi định thần lại, tôi đột nhiên phát hiện, ở đây tại sao chỉ có ba người chúng tôi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận