Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 981: LÃO SẼ KHÔNG SỨC CÙNG LỰC TẬN

Độ cao hơn hai mươi mét, cho dù là rơi xuống nước, cũng có lực xung kích cực lớn.

Đối với tố chất cơ thể của Liễu Dục Chú mà nói, tôi được cái cũng chẳng lo gã rơi xuống nước sẽ có vấn đề gì.

Gã chẳng qua chỉ là đuối sức rơi xuống dưới nước, điều khiến người ta lo lắng là ở dưới nước Trương Nhĩ có giở trò quỷ gì không!

“Chết cùng luôn? Tên tiểu nhân độc ác đấy đánh giá mình cao quá rồi. Cũng chỉ có lão từ chỗ này rơi xuống mới có thể ngã chết thôi.” Bên cạnh truyền lại tiếng hừ của Liễu Hóa Đạo.

Trong khóe mắt tôi nhìn thấy mấy người bọn lão đã ổn định thân hình, lần lượt đi đến bên cạnh tôi.

Tôi nghẹn lời, có điều Liễu Hóa Đạo nói đúng thật là không sai, thân người này của Trương Nhĩ khả năng đúng là không trụ được thật.

Chỗ mà Liễu Dục Chú rơi xuống nước, bọt nước bắt tung tóe, trong nháy mắt, cơ thể gã đã trồi lên mặt nước, nhưng gã lại không hề lên bờ, mà hướng về phía trung tâm đầm nước.

Ít nhất hiện giờ, tôi vẫn chưa phát hiện dưới nước có vấn đề gì.

“Dục Chú, đừng ở dưới nước đối phó lão! Lên đây!” Đột nhiên, Liễu Hóa Đạo lại hô lớn một tiếng.

Liễu Dục Chú đã sắp tiếp cận trung tâm đầm nước rồi, gã hơi khựng lại một chút xong, bèn quay người nhanh chóng bơi về phía bên bờ.

Tôi vẫn không hề giảm cảnh giác.

Tầm nhìn của tôi rà soát trên mặt nước tìm hành tung và tung tích của Trương Nhĩ.

Gợn sóng ở dưới nước dần lặng lại, mảng lớn máu tươi trôi nổi trên mặt nước, làm nổi bật quầng sáng màu xám đen kỳ dị trên đầm nước, toát ra vẻ âm u và khủng khiếp khiến người ta nghẹt thở.

Khi tầm mắt tôi lại lần nữa dừng lại trên tấm ván gỗ ở trung tâm đầm nước, lòng tôi vụt trĩu mạnh xuống một phát, bởi vì vừa nãy thứ vỡ tung, chỉ có mỗi quan quách mà thôi.

Hiện giờ trên tấm ván gỗ, rõ ràng là một cỗ quan tài sắt lốm đốm vết gỉ sét, trên thân quan tài là mấy chục thanh kiếm đồng thau lá liễu, thậm chí có không ít chỗ lõm, nhưng quan tài sắt không hề bị nứt vỡ.

Giây tiếp theo, quan tài đột nhiên phát ra một tiếng ken két, giống như cửa sắt lâu năm không được tu sửa sắp bị mở ra.

Đột nhiên, tấm ván gỗ đó lại vụt chìm xuống dưới nước...

Không một chút điềm báo, lúc ván gỗ chìm xuống, kéo theo cả quan tài sắt cũng chìm xuống dưới.

Trong nháy mắt, mặt nước đã không còn gì cả.

Liễu Dục Chú bơi đến cạnh bờ, lúc gã chống hai tay trèo ra khỏi đầm nước, tôi có thể nhìn thấy rõ nét hai vết thương ở trước ngực gã, lúc này đã không còn tiếp tục rỉ máu nữa.

Khuôn mặt gã hơi có chút vẻ trắng bệch sau khi mất máu, có điều hai mắt gã vẫn cứ sắc bén chằm chằm nhìn phía trên mặt nước.

Đồng thời động tác trong tay gã không hề ngừng lại, nhanh chóng mò ra một cái lọ sứ nhỏ, sau khi dốc bột thuốc ra, trực tiếp liền bôi luôn lên vết thương trước ngực.

Một phát nhìn quét qua ngực gã, ngoài vết thương mới vừa nãy, tôi còn nhìn thấy vô số vết sẹo đã lành.

“Tên gian tặc đó ở dưới nước không trốn được bao lâu đâu, mọi người phân tán, bao vây cả đầm nước lại, đừng để lão chạy mất.” Liễu Hóa Đạo lập tức hạ lệnh.

Ba người lão và Liễu Hóa Minh Liễu Hóa Dương nhanh chóng tản ra, chạy về ba phương hướng khác.

Liễu Dục Chú thì đứng yên tại chỗ, ngoài sắc mặt trắng bệch do mất máu ra, cảm giác đem đến cho người ta ngược lại là càng đánh càng mạnh.

“Lão còn có thủ đoạn gì nữa?” Liễu Dục Chú trầm giọng hỏi.

“Hình nhân, châm nến người, chúng ta đều từng thấy qua rồi, trên người lão nhất định lúc nào cũng đem theo đất thọ hoặc gạo thọ, sẽ không dễ chết vậy đâu. Chiếc áo máu đó đã bị chúng ta thu đi rồi, tôi đích thực không biết lão còn có thủ đoạn gì nữa.” Tôi thành thực trả lời.

Ngừng lại một lát xong, tôi nghiêm trọng noi: “Ôn thần chú, chắc là thứ chúng ta cần cảnh giác nhất. Trương Nhĩ đã rất dữ rồi, lão chống đỡ được bao nhiêu đạo thuật của các anh như vậy.”

Trong lời nói, tôi kỳ thực còn có đôi chút không nén nổi thở dài.

Với tư cách là một Phong thủy tiên sinh, lão có thể làm được đến mức này, đã là tương đối đáng sợ rồi.

Có điều đây cũng là bởi nguyên nhân lão thận trọng từng bước, lão vẫn luôn là một con rắn độc trốn trong bóng tối, lúc lại thò đầu ra cắn người ta một miếng.

Nếu không phải vì lão trộm số thi hài trong bãi tha ma đó, lão cũng không thể nào có năng lực vật lộn với nhà họ Liễu, vừa nãy chặn Liễu Dục Chú và ba sư bá của gã lại lâu như vậy.

“Ý của cậu là, trừ tên phản đồ Dương Hưng ra, lão Trương Nhĩ này đã cùng đường bí lối, sức cùng lực tận rồi?” Liễu Dục Chú lại lần nữa mở miệng.

Tôi hơi nheo mắt lại lắc đầu nói: “Không, kẻ giảo hoạt như Trương Nhĩ, vĩnh viễn sẽ không đi đến bước cùng đường bí lối, cũng sẽ không sức cùng lực tận, chỉ cần lão không chết, lão bèn chắc chắn còn có thủ đoạn, Liễu đạo trưởng anh biết không? Đầu rắn cho dù có đứt rồi, đều có thể bật lên cắn người một miếng. Chúng ta bắt buộc phải vạn phần cảnh giác.”

“Ừ.” Liễu Dục Chú thản nhiên đáp một tiếng, tiếp đấy lại nói: “Đám hình nhân đó, gần như đều bị phá rồi, Nhị sư bá xuống tay quá nhanh, dùng đều là Áp trấn thần chú, ả đàn bà đó chắc là đã bị thương đến hồn, hơn nữa thương tích không nhẹ.”

“Trần mù cuối cùng khống chế cô ta, chúng tôi xuống núi trước, ông ta sẽ xuống sau, vậy nên cậu không cần lo lắng, người còn chưa chết đâu.”

Tim tôi thót lại một phát, có điều cũng hơi thở phào một tiếng.

Đầu mày của Liễu Dục Chú, dần nhíu lại.

Gã đột nhiên lại nói: “La Thập Lục, cậu không cảm thấy, yên tĩnh có chút hơi lâu rồi sao? Thằng già đấy vẫn chưa lên, thời gian nhịn thở, tôi xem đã sắp bằng Lưu Văn Tam rồi.”

Tim tôi đột nhiên đập đánh thịch một phát, ngay tiếp đó, một cảm giác sợ hãi mãnh liệt đột ngột dâng lên.

Tôi phản ứng theo bản năng, vụt cúi đầu xuống nhìn, chính ở mặt nước trước mặt tôi, đột ngột thò ra ngoài một cánh tay!

Bắp cánh tay đó toàn là máu thịt màu đen đỏ, vết sẹo đã hoàn toàn bị lột ra, bên trên máu thịt càng là đường vân phù soạn dày đặc, đây hiển nhiên là cánh tay đó của Dương Hưng!

Nếu không phải từ trong vô tận cảm ứng trong tâm khiến tôi cúi đầu xuống, chúng tôi căn bản không phát hiện nổi cánh tay này!

Giây trước đến Liễu Dục Chú cũng đều không phát hiện hắn, lúc này Liễu Dục Chú vẫn cứ đang ngẩng đầu nhìn vọng mặt nước phía xa.

Nhưng thứ phản ứng còn nhanh hơn cơ thể gã, chính là kiếm trong tay gã.

Tay của Dương Hưng trong nháy mắt rụt ra sau, tránh được kiếm này của Liễu Dục Chú.

Tim tôi vụt một phát vọt lên tận cổ họng.

Tôi có một thứ trực giác mãnh liệt, Dương Hưng không dễ đối phó, Ôn thần chú cần tự sát mới thành sự, mà hơi thở đó lại không trút xuống được, hoàn toàn là xác sống, Thần bà thành Ôn thần, so với Thần bà thành sát lại dùng thuật Ngũ quỷ cõng quan, tôi vô thức liền cảm thấy, Ôn thần chú sẽ càng dữ hơn.

Đạo sĩ ở trên bờ lợi hại, Dương Hưng chắc không thể nào ra khỏi mặt nước.

Cộng thêm việc thời gian Trương Nhĩ xuống nước đã quá dài, tôi cũng sợ lão có cách gì chạy rồi.

Tư duy trong nháy mắt, tay của tôi vụt thò ra ngoài, một phát liền túm lấy cổ tay của Dương Hưng.

Trong chớp mắt, thứ giá buốt đó, khiến toàn thân tôi run lên một phát.

Bên tai tôi dường như nghe thấy một tiếng gào thảm thiết, âm thanh đó vô cùng chói tai, chấn động khiến đầu tôi ong ong cả lên!

“La Thập Lục, cậu làm gì thế?!” Tiếng quát nghi ngờ kinh hãi của Liễu Dục Chú vang lên bên tai.

Tôi đã không kịp nghĩ nhiều nữa, chỉ có thể túm chặt lấy Dương Hưng.

Một luồng lực cực mạnh, trực tiếp lôi tôi rơi xuống dưới nước, tiếng ào ào vang lên, tầm nhìn trước mắt lập tức trở nên mờ mịt.

Trực giác của Âm dương tiên sinh, thông thường đều là vụt qua rồi biến mất. Tôi cảm giác nếu không xuống nước, thì không đối phó nổi với Dương Hưng, sẽ bị hắn đánh lén, hoặc giả sẽ khiến Trương Nhĩ thừa thời cơ chạy thoát, vậy nên mới không chút do dự mà xuống nước!

Tôi không thể nào, cũng quyết không thể lại cho Trương Nhĩ cơ hội nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận