Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1043: KIM THẦN THẤT SÁT ÂM TRẠCH KIẾN NGUYÊN THƯ

Chỉ có điều, trong khay còn có thứ cát đen xì, la bàn nằm bên trên thứ cát này.

Vừa nãy chúng tôi ở cửa lối đi, trên thực tế độ cao thấp hơn chỗ này, dẫn đến việc tôi và Liễu Dục Chú đều không nhìn thấy.

“Phong thủy sư? Âm dương tiên sinh?” Liễu Dục Chú hỏi.

Tôi hít sâu một hơi, lắc lắc đầu: “Không biết.” Ánh mắt dịch ra khỏi la bàn, tôi nhìn sang mặt của cái xác khô đó, điều khiến đồng tử mắt tôi co mạnh là, cái xác khô này không có mũi.

Hoặc phải nói là, vị trí mũi nó bị cắt phẳng lì, chỉ có hai cái lỗ đen ngòm, trông rất kinh dị.

Hơn nữa da miệng của nó lật lên, những bộ phận khác cũng có tướng mặt Ngũ kỵ Ngũ tuyệt.

Tôi nhíu mày, đây kỳ thực là chuyện khiến tôi không hiểu.

Thầy thợ bị hãm hại chết, là bị hại, còn những người này chết ở đây, chắc chính là tuẫn táng, bồi táng.

Bọn họ tại sao lại chết bởi hình thức nhiễm bệnh?

Trên tay tôi vẫn đều luôn đeo găng tay tiên xám, trong lúc suy nghĩ, tôi cũng không dừng động tác trên tay lại, đi qua mò mẫm trên người cái xác khô đó.

Lúc tôi động thủ, cái xác chết đó còn lắc lắc lư lư, suýt nữa là đổ xuống.

Rất nhanh, tôi liền lục soát từ trên người nó ra mấy món đồ.

Một cuốn sách da dê được cuộn lại, những thứ còn lại bèn là một nắm que thăm dài mảnh, đồng thời còn có mấy cái mai rùa được xâu lại với nhau.

Cái gậy tôi xem không hiểu, nhưng mai rùa tôi liền biết, chắc chắn có liên quan đến Âm dương thuật.

Số mai rùa này, lại không giống với của Tưởng Bàn, tôi chú ý đến phần đáy của mai rùa đều có vết tích nứt nẻ ở mức độ khác nhau, giống như là đốt cháy.

“Đây chắc là một Âm dương tiên sinh, tôi không biết ông ta thuộc hệ phái nào.” Trong lúc nói, tôi đem mai rùa và nắm thẻ thăm mảnh đó giao cho Liễu Dục Chú.

Tôi mở cái cuộn sách da dê kia ra, bề mặt nó, viết mấy mấy chữ Triện nhỏ.

“Kim thần Thất sát Âm trạch Kiến nguyên thư”, tim tôi vụt nhảy luôn lên tận cổ họng.

Liễu Dục Chú rõ ràng cũng nhìn thấy mấy chữ nhỏ này, trong ánh mắt gã xẹt qua một tia kinh ngạc.

Lẽ nào chúng tôi vượt quãng đường trắc trở tới đây, lại trời xui đất khiến mà cứ thế trực tiếp nhìn thấy luôn sơ đồ trong tay vị Âm dương tiên sinh tuẫn táng này?! Phải biết là, tới tám chín phần, vị Âm dương tiên sinh này chính là người thiết kế xây dựng chỗ này, vậy người táng ở trong đây lại là ai?

Chỉ có điều, tôi cũng cảm thấy có chút bất thường, bên trong cuộn sách da dê này có chút trống.

Tôi trực tiếp liền mở luôn nó ra.

Khiến mặt tôi lại lần nữa biến sắc là, chỗ trống ở bên trong này, là bởi vì trang giấy bị xé mất không ít.

Chỗ còn lại, chỉ là một số trang để trống, hơn nữa trải qua năm tháng mài mòn, sớm đã ố vàng rồi, biên độ động tác này của tôi có chút lớn, còn rách thành vụn giấy li ti rơi xuống.

Tôi cố hết sức bình ổn lại hơi thở, thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm nói: “Không dễ dàng vậy đâu.” Liễu Dục Chú nhíu mày, có điều cũng không mở miệng nói gì.

Tôi lại nhìn cái xác chết đó một cái, ánh mắt dừng lại trên la bàn trong tay y, do dự một chút, tôi đưa tay lấy la bàn của y xuống.

Cái thứ này tôi không đưa cho Liễu Dục Chú, dù gì cũng đã tiếp xúc với cát đen, nếu để Liễu Dục Chú chạm vào, vậy thì bèn lợi bất cập hại.

Tôi tỉ mỉ làm sạch la bàn một lượt, xác nhận bên trên nó không còn cát đen xong, mới đem nó cất vào trong túi.

Trong tướng quẻ, kỳ thực nói rằng chúng tôi chẳng đem được gì đi cả, nhưng bây giờ có một điểm, chúng tôi còn chưa đi, ngoài ra, bởi vì chúng tôi cũng chẳng có lựa chọn nào khác, chỉ có thể được ăn cả ngã về không, hoặc là phá bỏ chỗ này, hoặc là tôi chết ở trong đây.

Đồ của Âm dương tiên sinh có thể trấn xác, đặc biệt là la bàn, tránh tà hóa sát.

Còn có một điểm, căn nguyên của tướng quẻ này là Ngô Mậu, chúng tôi đồng hành với Ngô Mậu, mới sẽ cùng dùng một quẻ với y, bây giờ y đã phản bội rời khỏi chúng tôi, vậy bèn hoàn toàn không cần suy nghĩ đến tướng quẻ của y nữa, càng nên dùng bản thân mệnh số của tôi và Liễu Dục Chú để phán đoán.

Mà tôi hiện giờ cũng không muốn bói quẻ cho mình, càng không muốn bói cho Liễu Dục Chú.

Tôi cảm giác Liễu Dục Chú càng tin bản thân hơn, tôi cũng không muốn dự báo trước kết cục của mình, sẽ khiến tôi lo trước sợ sau, bây giờ trong tình trạng này, tôi còn có thể phân tích suy diễn và tính toán được.

“Những người này, có chút vấn đề.” Liễu Dục Chú đột nhiên nói: “Miệng những người này đều có chút lật lên, hơn nữa không ngậm lại được, La Thập Lục cậu bây giờ cũng giống thế, đây chắc là nguyên nhân do cậu chạm vào cát đen nhiễm bệnh.” Tôi gật đầu, coi như là ngầm đồng ý.

“Có điều, vấn đề bèn nằm ở chỗ, cậu bây giờ tại sao lại yếu ớt, bệnh hoạn thế này, còn những người này, tướng chết của bọn họ đều không yếu ớt, chắc cũng là nhiễm bệnh giống nhau, nhưng trước khi bọn họ chết, lại chắc là phải khỏe mạnh hơn nhiều so với cậu.” Liễu Dục Chú lại lần nữa mở miệng.

Lời này của gã, cũng khiến tim tôi đập đánh thịch một phát.

Tuy rằng những người này chết đã rất lâu, đều thành xác khô rồi, nhưng sau khi quan sát, đích thực còn có thể nhìn ra được chút ít tướng mặt, còn cả bọn họ chỉnh thể tuy rũ đầu xuống, nhưng sống lưng đều vẫn là đứng thẳng, không giống như tôi, bây giờ nếu không phải gắng gượng, thì đều khó có thể đứng thẳng.

“Găng tay đưa tôi.” Liễu Dục Chú lại nói.

Tôi lập tức lại rút ra một đôi găng tay tiên xám dự phòng, đưa cho Liễu Dục Chú.

Gã đeo lên xong, bèn bắt đầu mò mẫm ở trên người cái xác khô Âm dương tiên sinh đó.

Một lát sau, đột nhiên rẹt một tiếng, gã trực tiếp xé bỏ chỗ áo ở ngực của vị Âm dương tiên sinh đó.

Gã đứng ở trước mặt xác chết đó, vừa vặn chắn mất tầm nhìn của tôi.

“La Thập Lục, cậu đi xé bỏ áo trên ngực của một cái xác khô khác xem xem, cậu nhìn thấy có gì.” Liễu Dục Chú nhanh chóng mở miệng nói.

Lòng tôi lại nghi hoặc, không biết Liễu Dục Chú đang định làm ra vẻ huyền bí gì?

Không, không đúng, Liễu Dục Chú không bao giờ ra vẻ huyền bí, gã nhất định là đã phát hiện ra gì đó rồi!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới kết thúc rồi, ngày mai bù...
Bạn cần đăng nhập để bình luận