Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 293: HUYỆN CÁC, NÚI KẾ NƯƠNG

“Bọn họ là người cậu cần đưa theo?” Thần sắc Mã Bảo Nghĩa trong chớp mắt đã khôi phục lại như thường.

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù hướng lên trên người Mã Bảo Nghĩa, đồng thời vẫy vẫy tay về phía ngao sói, ngao sói liền đến bên người lão.

Thần sắc Trương Nhĩ thì rõ ràng có chút khác thường.

Mã Bảo Nghĩa đứng dậy: “Người của tôi tối nay sẽ tới đón mấy người lên đường, La Thập Lục, cậu vẫn còn có thời gian chuẩn bị.”

Nói rồi, Mã Bảo Nghĩa bèn hướng về phía ngoài tiền viện, rời đi.

Sau khi y đi xong, Trần mù mới tới bên cạnh tôi.

Trương Nhĩ còn nhìn thêm một lát, rồi lão mới lấy cái hộp gỗ xuống đưa cho tôi. Nhìn từ kích thước lớn nhỏ, thì vừa vặn có thể cất Kim toán bàn.

“Dùng cái thứ này, thì sẽ không rườm ra phiền toái nữa.” Thần sắc Trương Nhĩ có chút hài lòng.

Trần mù thì bảo với tôi, mọi chuyện lão gần như đã sắp xếp xong hết rồi, khách tới cũng đã gặp mặt rồi, có chút xô xát nhỏ, cũng không có gì đáng ngại.

Lão không nói nhiều, tôi cũng không hỏi thêm.

Trương Nhĩ mới hỏi tôi, ban nãy đã nói những gì với Mã Bảo Nghĩa?

Tôi hơi do dự một chút, về mệnh số của Mã Bảo Nghĩa, tôi không nói với Trương Nhĩ, chỉ nói chuyến đi này khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Trương Nhĩ có vẻ nghĩ ngợi, cũng không hỏi thêm gì khác.

Cuối cùng tôi vẫn không nhịn được nỗi nghi hoặc trong lòng, mà hỏi ra, lão và Trương Cửu Quái rốt cục có quan hệ gì?

Trước đây tôi chưa từng nghĩ chi tiết, khi trước lúc lão nhắc đến Trương Cửu Quái, cũng chẳng kể quá nhiều chi tiết.

Chỉ là lão phản ứng mạnh thế với di thư của Trương Cửu Quái, lại thêm việc cái hộp gỗ lúc này, tôi liền biết, lão chắc chắn có quan hệ với Trương Cửu Quái.

Trương Nhĩ im lặng một lát, nhưng không hề trả lời vấn đề này của tôi, mà bảo tôi nghĩ xem, có còn gì cần chuẩn bị không? Tốt nhất là đưa theo một hai người, có thể giúp đỡ khi cần.

Lão không nói, thì có nghĩa việc này chẳng nói được rồi.

Tôi lại quay về dãy nhà bên, kiểm tra một chút những món đồ trên người, xác định không còn sót gì nữa, thì cũng lặng lẽ đợi đến lúc trời tối.

Kỳ thực tôi còn có dự định, chính là muốn bói một quẻ cho Trần mù, kết quả lão lại bày tỏ rằng kiếp này số quẻ của lão đã đủ nhiều rồi, không muốn bói tiếp nữa, tôi cũng không cưỡng ép Trần mù được.

Phùng Chí Vinh hôm nay không xuất hiện, Phùng Bảo thì đã thu xếp xong hành lý, rõ ràng là định rời đi cùng với tôi.

Kinh qua vụ việc ở thôn Tiểu Liễu khi đó, tôi hiện giờ rất rõ tầm quan trọng của việc đưa thêm người đi cùng, nên cũng không cự tuyệt.

Lúc trời sắp tối, tôi nhận được điện thoại của Mã Bảo Nghĩa.

Ra khỏi cổng chính nhà họ Phùng, bên ngoài đã có một chiếc SUV đã qua cải tiến đậu sẵn, thân xe đen xì xì, bên trên còn có không ít vết xước.

Mã Bảo Nghĩa ngồi ở ghế lái phụ, trên ghế lái thì là một người đàn bà gầy đét, trông tầm trên dưới ba mươi tuổi, huyệt thái dương gồ lên, tóc ngắn, nhìn vẻ rất tháo vát, thân thủ không tồi.

Lên xe xong tôi liền ngửi thấy một thứ mùi đặc thù, giống như là mùi xạ hương trộn lẫn với mùi xác thối, hơn nữa trong xe u ám lạnh lẽo, cũng khiến người ta có đôi chút ngột ngạt.

Mã Bảo Nghĩa bình thản giới thiệu với tôi, người lái xe là quản gia của y, tên là Mã Liên Ngọc.

Tôi không khỏi chú ý nhìn thêm vài phần, có điều tôi cũng không nhìn ra được chỗ đặc thù nào khác.

Thời gian lái xe đi đường, phải dài hơn so với trong tưởng tượng của tôi.

Sau khi từ nhà họ Phùng rời đi, liền trực tiếp lên thẳng cao tốc, giữa đường có mấy lần đổi sang đường quốc lộ và cao tốc khác, trên cơ bản chỉ dừng ở khu phục vụ nghỉ ngơi hai lần.

Ngày thứ hai cũng gần như lái xe đi hơn nửa ngày, mãi cho đến lúc trời gần tối, xe mới xuống khỏi trạm thu phí.

Tuy rằng Mã Bảo Nghĩa không nói là cần đến đâu, nhưng trên đường tôi cũng liên tục xem bản đồ, khi xe dừng lại trước một căn nhà ở ngoại ô huyện lỵ, là tôi đã biết, chúng tôi đã đến huyện Các của Lương Châu.

Tuy là không ra khỏi tỉnh, nhưng khu vực này, đã hoàn toàn khác với khu vực quanh thành phố Nội Dương.

Lương Châu phần nhiều là dân tộc thiểu số, đặc biệt con đường này bèn là thông tới khu dân tộc Tạng, người Hán đã không còn nhiều nữa.

Một số người đi lại trên đường đều mặc trang phục dân tộc Tạng màu sắc lòe loẹt, ai nấy đều cao lớn, làn da gần như đều là đen bóng đến phát đỏ.

Hơn nữa thời tiết ở đây, càng lạnh, sau khi xuống xe tôi liền không kiềm chế được mà rùng mình một cái.

Còn khu nhà mà chúng tôi đứng trước cổng thì tường cao vườn sâu, cũng rất có vài phần cảm giác dày nặng.

“Nghỉ ngơi một đêm, bên cạnh có một cái thôn, ngày mai xem thời tiết, rồi lên núi sau.”

Giọng nói của Mã Bảo Nghĩa khiến tôi định thần lại.

“Núi Vô Thổ?” Tôi vô thức liền hỏi.

Mã Bảo Nghĩa lắc lắc đầu, nói: “Núi Kế Nương.”

Tôi nghe mà ngẩn người một phát.

Còn Mã Bảo Nghĩa thì đã đẩy cổng bước vào trong, quản gia của y Mã Liên Ngọc thì lặng lẽ đi theo sau lưng chúng tôi, như có ý thúc giục vậy.

Trần mù cũng chẳng nói năng gì nhiều, điếu thuốc lá cuộn trên miệng chưa từng tắt lửa, ngao sói lúc lại hếch mũi lên, dường như đang hít ngửi thứ mùi gì đó.

Giọng của Trương Nhĩ bình tĩnh hơn nhiều: “Thập Lục, không cần hỏi nhiều, sau khi lên núi là cậu sẽ biết thôi.”

“....”

Tôi nhất thời có chút nghẹn lời, đối với biểu hiện của Trương nhĩ, tôi ngược lại là cảm thấy không cần thiết....

Nói thêm đôi câu, kỳ thực không hề có vấn đề gì, ngược lại cái kiểu nửa nói nửa không này, khiến trong lòng người ta không thấy chắc chắn được.

Còn Phùng Bảo bên cạnh tôi thì thở dốc mấy hơi, nói: “Núi Kế Nương đẹp lắm, trước đây tôi từng theo gia chủ tới đây xử lý công việc. La tiên sinh ngày mai cậu nhìn thấy rồi, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, ngọn núi này chân núi cây cối um tùm, còn lên trên núi, thì toàn bộ đều là núi băng.”

“Nếu chúng ta mà muốn lên núi, thì sợ là phải chuẩn bị bình dưỡng khí, ở đây đã rất cao so với mực nước biển rồi.” Lời của Phùng Bảo lại khiến lòng tôi kinh ngạc.

Dưới chân núi cây cối um tùm, trên núi thì là băng tuyết? Đây chẳng phải là ngầm hợp với chữ vô thổ sao?

Chỉ có điều núi Vô Thổ chắc chắn sẽ không đơn giản như thế này, nếu không, trước đây Trương Nhĩ đã chẳng đến mức nói với tôi những lời kia rồi.

Nếu đã vô thổ, núi sao có thể thành núi?

Căn cứ của núi Vô Thổ này, là lấy đạo lý táng giả hưởng sinh khí, còn kết hợp với phương pháp Táng ảnh. Như vậy thì không thể đủ để thực sự dùng tên núi Vô Thổ để gọi được.

Bên trong khu nhà càng yên tĩnh, tuy lối đi nhỏ có đèn, nhưng vẫn vô cùng tối tăm, dãy nhà sắp xếp cho chúng tôi trú cũng như vậy, mỗi người một căn phòng, chăn chiếu đều lẫn với một thứ mùi ẩm ướt.

Đồ ăn buổi tối, là canh nội tạng bò có thứ mùi hôi nồng, Mã Liên Ngọc còn đem tới cho ngao sói một con gà sống rất hung dữ, ngao sói chén đầy ngon lành.

Mã Bảo Nghĩa dưới ánh trăng đêm, nhìn lên trông rất có nét giống với hình ảnh của Mã Bảo Trung.

Lúc Mã Bảo Nghĩa và Mã Liên Ngọc sắp rời đi, còn dặn dò chúng tôi buổi tối nhớ nghỉ ngơi tử tế.

Hơn nữa, y còn nói thêm một câu.

Núi Kế Nương đêm nay, có tiệc đêm Kế Nương cưới chồng, còn có Âm tiên sinh của địa phương điểm mộ.

Những người khác trời tối rồi, tốt nhất là đừng có đi lại linh tinh.

Nếu như là tôi, muốn đi ra ngoài xem, thì cũng có thể đi xem xem.

Việc này liền khiến tôi cảm thấy có ý ám chỉ rồi.

Con người đều là động vật dễ bị tính hiếu kỳ chi phối, nếu như Mã Bảo Nghĩa nói nguy hiểm, thế thì chúng tôi chắc chắn sẽ không đi lại nhiều.

Nhưng y lại bảo nếu tôi hiếu kỳ thì có thể đi xem xem, đây chẳng phải là nói với tôi, y chỉ là không cho những người khác đi lại thôi.

Ý là muốn đơn độc đi với tôi?

Hít sâu một hơi, tôi gật gật đầu, nói một câu tôi biết rồi, cũng chẳng đưa ra câu trả lời rõ ràng cho Mã Bảo Nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận