Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 501: PHÒNG NHIỀU ĐƯỜNG HẸP SÁT THÀNH THƯƠNG, THƯƠNG DÀI SÁT MẠNH PHÁ NHÂN PHÒNG

Thanh toán rồi?

Mặt tôi đơ lại, Từ Thi Vũ cũng lộ ra vẻ thắc mắc.

Nhân viên phục vụ đem hóa đơn đặt lên trên bàn, rồi quay người rời đi.

Tôi chằm chằm nhìn tận mấy phút, trong lòng có chút suy đoán.

Có điều tôi không hề cầm hóa đơn, cũng không đi tới quầy tiếp tân tìm.

Mà đứng dậy, cười với Từ Thi Vũ nói một câu: “Số may được ăn một bữa miễn phí, chúng ta đi thôi.”

Từ Thi Vũ được cái chẳng hỏi gì cả, tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, cũng cùng đứng dậy luôn.

Chỉ có điều lúc cô ta lách người đi ngang với tôi, thì khẽ nắm lấy tay tôi.

Thân người tôi chấn động, nhưng không hề tránh né.

Quầy tiếp tân cách thang máy một khoảng, chúng tôi đi thẳng tới thang máy, sau đó rời đi.

Trong thời gian này cũng không phát sinh bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Tới bên đường gọi một chiếc taxi, sau khi lên xe, Từ Thi Vũ liền hơi có vẻ hoảng loạn rụt tay về.

Cô ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mãi chẳng nói gì.

Tôi còn nhớ địa chỉ nhà cô ta, liền bảo luôn với tài xế.

Cùng việc xe taxi như con thoi xuyên giữa dòng xe cộ trên đường, cảnh sắc bên ngoài cũng liên tục biến đổi.

Tôi định thần lại, kỳ thực bản thân tôi cũng ngạc nhiên, vì mình lại chẳng hề có chút suy nghĩ linh tinh nào.

“Cảm ơn anh.” Từ Thi Vũ đột nhiên khẽ mở miệng.

“Tôi đại khái đã nghĩ xong sẽ sửa phong thủy của con phố đó như thế nào rồi.” Tôi gần như cũng mở miệng cùng lúc.

Hơn nữa tôi cũng quay đầu lại, vừa vặn nhìn đối diện với Từ Thi Vũ.

Tôi cười cười, nói: “Cảm ơn tôi làm gì?”

Ánh mắt Từ Thi Vũ dần sáng lên, bản thân tia do dự đó cũng đã tiêu tan, cô ta nghiêm túc nói: “Thì là muốn cảm ơn anh, anh biết tại sao, còn phải cố ý hỏi.”

“Đàn ông đều thích như vậy à?” Trong giọng điệu của Từ Thi Vũ, lại xuất hiện chút nghịch ngợm.

Tâm trạng tôi lập tức buông lỏng hơn không ít.

Việc này giống như một thứ bản năng, lại gần ở cạnh với từ Thi Vũ, sẽ khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, không còn quá bức bối ngột ngạt nữa.

Thở hắt ra một hơi, tôi không tiếp lời của Từ Thi Vũ, bởi vì tôi đúng thật không đỡ nổi.

Mà thuận theo chủ đề của tôi ban nãy, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Cả con phố cũ đó là một mũi tên bắn thẳng ra ngoài, lại cũng giống như một cây thương dài, trong Trạch kinh có giải thích, Phòng nhiều đường hẹp sát thành thương, thương dài sát mạnh phá nhân phòng.”

“Những căn nhà ở hai bên kia, đại bộ phần cũng đều là Môn xung sát đối diện lẫn nhau, thứ trồng trước cửa thì càng là Xuyên tâm sát.”

“Trong nhà bọn họ xảy ra tai họa, oán khí hình thành cũng sẽ chảy vào trong đường lớn, cuối cùng toàn bộ đều dồn vào nhà cũ của nhà cô, do một mình nhà cô gánh chịu.”

“Phương pháp phá giải là phải làm suy yếu sát khí trước, trước tiên phải bắt đầu từ chặt cây, sửa cổng.”

Ngừng lại một chút, tôi lại lắc lắc đầu, khẽ thở dài nói: “Đây chính là phong thủy, một đôi tay không nhìn thấy được, một con dao không sờ thấy được.”

Từ Thi Vũ cũng có vẻ nghĩ ngợi, cô ta khẽ khẽ gật đầu: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, qua đó ở thêm một tối, ngày mai có thể đi tìm những cư dân trú ở con phố cũ đó bàn bạc, có thể khiến nhà mình tốt lên, chắc sẽ không có người từ chối đâu.”

Tôi ngập ngừng định nói lại thôi, việc này nhìn có vẻ dễ, nhưng làm thì tuyệt đối không dễ chút nào.

Chỗ không dễ dàng ở đây, không nằm ở việc sửa phong thủy, mà nằm ở thân phận của Từ Thi Vũ.

Chỉ là cô ta thông minh như vậy, chắc có thể đoán ra, không cần tôi nhắc nhở.

Hành trình mất khoảng tầm nửa tiếng đồng hồ, chúng tôi đến phía ngoài nhà Từ Thi Vũ ở trên con phố cổ.

Đường phố cũ kỹ, đèn điện tối mù, bóng đèn compact trên cột đèn bằng đá lúc mờ lúc tỏ, còn toát ra một luồng khí âm u bức bối.

Xe taxi dừng ở đầu đường, tài xế vội vàng nói một câu: “Xuống xe đi, bên trong khó quay đầu, không vào trong đâu.”

Trong lòng tôi hiểu rõ, con đường này cho người ta cảm giác âm u không an toàn, sợ là cũng chẳng mấy chiếc xe chịu vào trong.

Trả tiền xong, tôi và Từ Thi Vũ xuống xe.

Rải rác một hai siêu thị, và cửa hàng bán rượu thuốc lá còn mở cửa.

Những nhà khác đều đóng chặt cửa, cổng nhà đối diện với đường.

Tốc độ bước đi của tôi không hề nhanh, cực lực ghi nhớ lại vị trí địa lý của những căn nhà này.

Sau khi được nửa đường, đến ánh đèn ở bên đường cũng chẳng còn nữa.

Đêm nay lại không có trăng, mặt đường đúng thật là tối đen đến rợn người.

Tôi và Từ Thi Vũ đều mò lấy đèn pin ra soi sáng.

Từ Thi Vũ hơi sát lại gần tôi hơn một chút, cô ta không tiếp tục nắm tay tôi nữa, mà túm lấy cánh tay tôi.

Trước đây cô ta đâu có sợ những thứ này.

Trong lòng tôi càng hiểu rõ nguyên nhân.

Các cụ có câu nghé con mới ra đời không sợ hổ, cũng là bởi vì bọn chúng không biết chỗ hiểm ác của cái thế giới này.

Đường đêm có quỷ quái, đi đường chớ quay đầu, sau khi luận điệu vô thần bị phá vỡ xong, thì đêm tối cực hạn chính là nguồn gốc nỗi sợ trong tâm người ta.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đi đến tận cùng con phố.

Một căn nhà cũ, cánh cổng màu đỏ đã tróc sơn, trên cổng dán đôi câu đối.

Cây hòe ở hai bên cổng, tán lá um tùm, nu cây già cỗi, khiến người ta cảm nhận được từng luồng hơi lạnh từ gan bàn chân, từ sau gáy điên cuồng chui rúc vào trong người.

Từ Thi Vũ lên trước mấy bước, mở cổng ra, mất tự nhiên nói một câu: “Lạ lắm, lần trước về đây cũng chẳng lạnh lẽo thế này, trong đây hình như càng ngột ngạt bức bối hơn rồi.”

Tôi bước lên theo, đồng thời trả lời: “Sát khí oán khí quá nhiều, Ám tiễn này càng ngày càng dữ, trước đây Từ Bạch Bì sống ở trong này, bản thân ông ta đã là người đại hung ác, thứ oán khí này chẳng làm gì được ông ta, bây giờ ông ta không còn nữa, đương nhiên sẽ chẳng có ai trấn áp được, huống hồ căn nhà thời gian dài không có người ở, thì chẳng có sinh khí.”

“Âm cộng thêm âm, lạnh lẽo cũng chẳng có gì lạ.”

Trong sân rất yên tĩnh, cửa gian chính để mở, quanh chiếc bàn gỗ vuông có mấy cái ghế đặt ngay ngắn chỉnh tề, không có người động chạm tới.

Từ Thi Vũ kéo lấy cánh tay tôi, đưa tôi đi tới căn phòng lần trước chúng tôi từng ở, đẩy cửa vào trong.

“Nghỉ ngơi một tối trước đã, những chuyện khác, ngày mai nói sau.”

Trên bàn học ở cạnh giường vẫn còn để nến, Từ Thi Vũ đi qua châm lên.

Ánh nến rắc khắp gian phòng, chúng tôi tắt bỏ đèn pin điện thoại.

Tôi thì không sợ, chẳng qua chỉ là một căn nhà để không mà thôi, cũng chẳng có Từ Bạch Bì, chắc sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.

Còn Từ Thi Vũ thì lại đi ra phía ngoài.

Tôi ngẩn ra một phát, lập tức gọi cô ta lại, hỏi cô ta đi đâu.

Từ Thi Vũ trả lời rất tự nhiên rằng cô ta đi dọn dẹp phòng khác, bây giờ ông nội và bác cả cô ta đều không còn nữa, ở đây rất an toàn.

Tôi cũng mới phản ứng lại, cô nam quả nữ ở chung một phòng đúng là không phù hợp.

Từ Thi Vũ còn cười cười, khẽ nói cô ta và phía cảnh sát từng cùng tới đây một lần, đem xác chết của bác cả cô ta đi.

Lúc đó cô ta cũng dọn dẹp phòng ốc ở đây một lượt, những phòng khác trú người không vấn đề gì cả, nếu không cô ta cũng chẳng đồng ý với đề nghị qua đây ngay tối nay của tôi.

Đã nói đến đây rồi, thì tôi cũng không tiện nói thêm gì khác.

Từ Thi Vũ ra ngoài xong thì đóng cửa lại, tiếng bước chân nhè nhẹ đi xa dần.

Tôi nằm trên giường, cũng chẳng mấy buồn ngủ, mò ra một tờ giấy lanh mịn, lấy bút ra, rồi tiện tay phác họa phần đường và nhà cửa mà tôi ghi nhớ ra.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc, cây nến bên cạnh đã cháy hết quá nửa.

Điện thoại rung lên một phát, tôi mò ra nhìn một cái.

Vẫn là một tin nhắn wechat.

Chỉ có điều tin nhắn này là do Từ Thi Vũ gửi, chỉ có vỏn vẹn mấy chữ.

“Chín rưỡi rồi, anh nên đi ngủ rồi.” Lòng tôi có chút ấp áp, trả lời một chữ ừ.

Xếp giấy lanh mịn và bút chỗ đầu giường, tôi thổi tắt nến, nằm xuống.

Cơn buồn ngủ dần kéo tới, tôi từ từ chìm vào trong giấc ngủ.

Chỉ có điều giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, dường như nghe thấy trong phòng có tiếng lọc xọc lọc xọc.

Giống như có người đang hút tẩu thuốc vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận