Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 95: SỐNG VUI, SỐNG TỐT



Tiếp đó hắn nhìn Cố lão gia một cái: “Ông nội, đừng mềm lòng, đuổi Cố Nhược Lâm và Cố Khai Dương ra khỏi gia tộc đi!”

“Chúng nó không chỉ lúc trước đưa hai tên kia đến đây, bây giờ nửa đêm còn đến hủy hoại huyệt phong thủy của nhà họ Cố, ý đồ đáng chết!”

“Mày nói láo!” Tôi tức điên, đứng bật dậy.

Kết quả bị một tên bảo vệ đứng cạnh Cố Thiên Lương đạp mạnh một phát vào ngực!

Tôi hự lên một tiếng, bị đạp ngã ngửa ra đất!

Mười mấy tên bảo vệ kia cũng trừng mắt lạnh lùng nhìn tôi.

Cố Nhược Lâm khóc lóc nước mắt giàn giụa, bò đến bên cạnh tôi: “Anh Thập Lục, anh không sao chứ?”

Cú đạp này tên bảo vệ dùng hết sức, khiến trong họng tôi có chút cảm giác tanh nồng trào lên.

Tôi cố hết sức muốn giọng nói của mình trở nên bình thường, nhưng vẫn cứ run rẩy.

“Không sao....”

Nói câu này xong, tôi cũng cảm thấy có chút dịch ấm nóng chảy ra từ khóe miệng.

Cố Nhược Lâm càng hoảng loạn, nấc lên: “Anh thổ cả huyết rồi, làm sao mà không sao được?”

Cô ta ngẩng đầu lên, bi thảm nhìn Cố lão gia, rồi lại nhìn Cố Thiên Lương một cái, giọng nói khản đặc: “Ông nội, anh Thập Lục tuyệt đối không có bất kì ý đồ gì đối với nhà họ Cố chúng ta! Nhược Lâm có thể dùng mạng sống để bảo đảm!”

“Hôm nay, bọn cháu không hề phá hoại phong thủy của nhà họ Cố, mà là sửa chữa phong thủy cho núi Nội Dương!”

“Cháu và bố cháu, cũng không thể nào hại bác cả! Trong tâm chúng cháu lúc nào cũng luôn nghĩ cho gia tộc! Anh cả, anh ăn nói như thế, đổi trắng thay đen như vậy, lương tâm của anh, có thật không cắn rứt chút nào ư?”

“Phong thủy của núi Nội Dương trước đây, đúng là không có vấn đề gì sao?”

“Ai muốn hại nhà họ Cố! Lẽ nào trong lòng anh không có chút khái niệm gì sao?”

Cuối cùng, đôi mắt Cố Nhược Lâm nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Lương.

Tôi ngẩn người, dường như sự đau đớn đều trở nên tê dại.

Giây phút này, tôi cảm giác bản thân dường như lại được nhìn thấy một Cố Nhược Lâm khác vậy!

Cô ta có trí tuệ, phóng khoáng, cũng lý trí, lại có thể vì gia tộc, buông bỏ tất cả thể diện!

Nhiều lúc, người con gái như vậy, rất dễ vì điều này mà đánh mất tính cách cá nhân, trở nên không có chủ kiến, gặp phải vấn đề gì, thậm chí có thể hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.

Giống như sự việc lúc này vậy, nếu là bất cứ một phụ nữ nào khác, sợ là chỉ còn biết suy sụp và khóc lóc.

Tuyệt đối không có gan, cũng chẳng có ý nghĩ, đi chất vấn Cố Thiên Lương!

Lúc này, cô ta càng giống như đã bất chấp tất cả!

Bên trong tròng mắt đỏ quạch toàn là nước mắt, trong ánh mắt ngoài sự chất vấn, còn có chút ai oán.

Bốp!

Kết quả cô ta đổi lại được, là một cái tát của Cố Thiên Lương!

“Cố Nhược Lâm, trước giờ tao chẳng nhìn ra, mày cũng biết ăn nói biết hùng biện đến vậy, như thế cũng vừa hay chứng minh chúng mày chột dạ!”

“Haha, tao có lý do gì để phải hại ông nội? Bố tao là con trai trưởng, tao là cháu trưởng, cả gia tộc này đến cuối cùng, chắc chắn cũng do tao nắm quyền, duy chỉ có nhánh thứ hai nhà chúng mày là không cam tâm thôi nhỉ?” Đồng thời, Cố Thiên Lương cũng lạnh lùng nói tiếp.

Cố Nhược Lâm lảo đảo ngã ra đất, tôi run rẩy bò dậy, vừa kịp đỡ lấy cô ta.

Cô ta cúi đầu xuống, toàn thân không ngừng run rẩy.

Rõ ràng, cái tát này của Cố Thiên Lương, chỉ là sưng mặt, đau đớn thể xác.

Thứ thực sự làm tổn thương con người ta là tình cảm, là Cố lão gia làm tổn thương đến trái tim cô ta!

Còn về Cố Thiên Lương, thì đã thuộc dạng ý đồ của Tư Mã Chiêu người người đều biết!

Cái hắn gây ra cho Cố Nhược Lâm, cũng chỉ là cái tát ngoài mặt này thôi.

“Được rồi, Thiên Lương cháu cũng không cần phí lời với nó nữa, phải nhanh chóng xử lý chuyện này, để Lý tiên sinh xem xem vấn đề của phong thủy, rốt cục nghiêm trọng đến mức nào!” Cố lão gia bất chợt giơ tay, làm động tác dừng lại.

Tiếp đó ông ta lại nhìn sang Cố Nhược Lâm, lạnh giọng nói: “Cố Nhược Lâm, mày với bố mày, đều làm ta rất thất vọng!”

“Không có lửa làm sao có khói, nếu đúng là không có vấn đề gì thật, thì Thiên Lương cũng chẳng chất vấn mày như thế.”

“Chuyện của Khai Sơn, phía cảnh sát nói là do Đường Tiểu Thiên hành hung, thì là do Đường Tiểu Thiên hành hung, nói nhiều vô ích.”

“Còn khu nhà chính này, chúng mày vĩnh viễn đừng quay về nữa.”

“Việc làm ăn của nhà họ Cố, mày với bố mày cũng không được phép dính dáng một tý gì nữa!”

“Từ giờ trở đi, hai chúng mày bị trục xuất khỏi nhà họ Cố! Ta sẽ gạch tên hai chúng mày ra khỏi gia phả, trong ngày mai, dọn đồ ra khỏi khu nhà cổ.”

“Từ giờ, nhà họ Cố không còn quan hệ gì với chúng mày nữa, cũng đừng nói với người ngoài rằng mày là đại tiểu thư nhà họ Cố, chúng mày, tự mà lo cho mình!”

Sắc mặt của Cố lão gia vô cùng lạnh lùng.

Trong nháy mắt, trong ánh mắt ông ta chỉ còn lại sự lạnh nhạt!

Cố Nhược Lâm ngơ ngẩn nhìn Cố lão gia.

Nước mắt tuôn như nước lũ tràn bờ.

Rồi cô ta chợt cười cười một cách thê thảm, sau đó gật gật đầu, quỳ sụp dưới đất.

Đầu, cúi lạy chạm đất liền ba cái.

Có điều, Cố lão gia chẳng thèm nhìn, phẩy tay, nói một câu: “Đuổi chúng nó ra ngoài!”

Tôi nhìn chằm chằm Cố lão gia, tiếp đó nói một câu: “Cố lão gia, núi không rời thì sông rời, rồng không linh thì sát linh, ông đuổi người thật lòng nghĩ cho gia tộc đi, giữ lại loại tặc tử tâm địa độc ác, nhà họ Cố, chẳng hưng thịnh được bao lâu nữa đâu.”

Cố lão gia thì căn bản chẳng thèm đếm xỉa gì đến tôi, giống như những lời tôi nói chỉ là trò cười vậy!

Nói xong, tôi dìu Cố Nhược Lâm dậy luôn, đi thẳng ra ngoài.

Phía sau còn vọng lại tiếng của Cố Thiên Lương, lạnh băng nói: “Đi theo chúng nó, bảo chúng nó cút xa chút! Đúng rồi, cái xe Cố Nhược Lâm lái, cũng là của gia tộc, cầm chìa khóa về!”

Cố Nhược Lâm nhắm mắt lại, cô ta vứt luôn một chiếc chìa khóa xuống đất, cả người nhũn ra, gần như dựa hẳn lên người tôi.

Lúc này, trong đầu tôi chẳng còn tý cảm giác thèm muốn nào nữa.

Mà chỉ toàn là đau lòng và thương xót...

Mấy phút sau, chúng tôi đã bước ra khỏi khu nhà chính nhà họ Cố.

Bảo vệ vẫn cứ chằm chằm nhìn chúng tôi.

Cứ thế cho đến tận khi chúng tôi ra đến lề đường phía ngoài bãi đỗ xe của khu nhà chính, mới chịu đóng cổng khu nhà lại.

Tôi khẽ than một tiếng: “Xin lỗi.”

Cố Nhược Lâm ngớ người ngẩng đầu lên, hỏi tôi: “Anh Thập Lục, anh có gì mà phải xin lỗi em?”

Nụ cười trên mặt cô ta, trông đắng chát, gương mặt vẫn còn vệt nước mắt trông càng yếu đuối đáng thương.

“Người cần nói lời xin lỗi đáng ra phải là em mới đúng, hại anh bị thương, lại còn bị nhục mạ.”

Lúc này, Cố Nhược Lâm rõ ràng đã hồi phục đôi chút, đưa tay lên, nhẹ nhàng giúp tôi lau chỗ mép.

Tâm trạng hiện lên trong mắt cô ta cũng chuyển sang thương xót.

Tuy rằng tôi đau tay, đau ngực, nhưng vô cớ, trong lòng lại có thêm vài phần ấm áp và kích động.

Ngẩn ngơ nhìn Cố Nhược Lâm cả mấy giây.

Cố Nhược Lâm thì có phần hơi hoảng loạn ngoảnh mặt đi.

Tôi hiểu tôi hơi thất lễ, vội vàng nhìn ra chỗ khác.

Ngoảnh đầu đi như thế, tôi vừa hay nhìn thấy mặt nước sông Dương.

Vị trí của chúng tôi lúc này, vừa hay ở đúng chỗ lề đường bên ngoài khu nhà chính nhà họ Cố, bước lên trước, là con đường chỉ rộng tầm mười mấy mét, rồi tới chỗ vách dựng lên từ dưới sông, hàng rào bảo vệ bên đường cao tầm đến eo, có thể giúp ngăn người qua đường vô ý ngã xuống dưới.

Từ phía dưới chỗ vách đá dựng ở bên này, một dòng nước, đang ào ào chảy ra.

Mặt trăng bị một lớp sương mù trắng che phủ, trên mặt sông sóng bạc lung linh, nhưng lại có một thứ khí lạnh mà người ta không miêu tả rõ ra được!

Tôi dường như nhìn thấy hình bóng của một con trâu sắt, ở phía dưới mặt sông hướng giáp với phía này của nhà họ Cố!

Ngoài ra, trong dòng nước sông cuồn cuộn còn có rất nhiều xác chết dựng đứng, đang lang thang không mục đích.

Đương nhiên, đây chỉ là một số cảnh tượng có thể nhìn thấy ở cự ly gần.

Chớp mắt sau đó, những hình ảnh này lại không còn rõ ràng, tôi cũng chẳng biết do bản thân quá sợ hãi gây nên tác dụng tâm lý, hay là có vấn đề gì phát sinh thật...

Đột nhiên, trong đầu có chút cảm giác quay cuồng chóng mặt.

Cánh tay sau khi đau đến mức tê dại xong, giờ lại dồn dập như thủy triều lên, lồng ngực cũng đau tức đến khó thở...

Trên trán tôi trong chớp mắt đã túa đầy mồ hôi, tay trái ôm chặt lấy vị trí tim!

Trước mắt tối sầm lại, rồi ngã thẳng ra trước!

Âm thanh cuối cùng bên tai nghe được, là tiếng kêu gọi hoảng loạn của Cố Nhược Lâm: “Anh Thập Lục! Anh làm sao thế? Anh đừng làm em sợ!”

Tôi rất muốn cố gắng chịu đựng, rồi cười nói rằng tôi không sao.

Nhưng tôi đúng là không chịu nổi nữa... Bên tai ong ong bùng nhùng, còn có một làn gió lạnh buốt, khiến tôi đến một câu kêu cứu, cũng không thốt ra nổi...

Ý thức hoàn toàn chìm vào trong đêm tối và tĩnh lặng.

Tôi mơ một giấc mơ rất dài, cũng rất phức tạp.

Trong mơ tôi nhìn thấy mình ra đời, nhìn thấy cảnh bà nội đỡ âm linh.

Lúc bà hạ dao xuống, tôi hoảng không chịu được, chỉ sợ bà rạch một nhát trúng đầu tôi.

Rồi lại mơ thấy con trai thằng thợ mổ lợn, thấy cái vẻ điên cuồng của nó lúc đánh tôi, thấy cái vẻ kiêu căng của nó lúc hắt tiết lợn lên người tôi!

Rồi mơ thấy cảnh bố tôi say bí tỉ nói với tôi ra ngoài mua rượu, sau đó lảo đảo bước ra khỏi nhà trước lúc bố mất....

Giấc mơ này vô cùng hỗn loạn, cũng khiến tâm trạng tôi vô cùng nặng nề...

Cuối cùng tôi mơ thấy một gương mặt đầy nếp nhăn, ông ta ngẩn người nhìn tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Tôi cảm thấy ông ta rất giống bố tôi, cũng hơi có chút giống tôi.

Tiếp đó ông ta xoa xoa đầu tôi, trên mặt có chút ánh cười.

“Cháu ngoan, phải sống cho vui, sống cho tốt!”

“Cháu à, không phải chỉ sống vì mỗi một người đâu!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận