Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 962: BAN NGÀY TRÚNG VONG

Giọng điệu của tôi cực kỳ nghiêm tọng, ánh mắt cũng không hề xê dịch nửa phân.

Rõ ràng người thợ này bị dọa cho giật nảy người, trên trán anh ta lập tức túa ra từng giọt từng giọt mồ hôi to đùng, thuận theo mép trán chảy xuống.

“La tiên sinh, cậu đừng có dọa tôi... Công trường đúng phải lập tức qua thật, kỳ hạn công trình không kéo dài được, hơn nữa đúng là sắp có chuyện hại chết người...”

Người thợ này vẫn cứ kéo giật tôi đi ra ngoài, có điều lực kéo trên tay anh ta rõ ràng yếu hơn một chút so với lúc nãy.

Tôi không nhúc nhích, đồng thời dùng thêm vài phần lực, bàn tay túm lấy cổ tay anh ta không hề buông ra.

Phùng Bảo và Phùng Quân vốn đang đuổi theo sau lưng tôi, hiện giờ thì trực tiếp chặn luôn người thợ này lại.

Phùng Quân trầm giọng mở miệng: “La tiên sinh nói anh không được đi, thì anh không được đi đâu hết, cậu ta thế này là suy nghĩ cho tính mạng của anh!”

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng được sự sợ hãi của người thợ này.

Nếu không phải vậy anh ta sẽ không phát run, lực tay cũng sẽ không yếu đi.

Có điều trong lòng tôi cũng vô cùng nghiêm trọng.

Một là người thợ sợ hãi, hai nữa bèn là bọn họ hợp tác với nhà họ Phùng, chắc là rất rõ chuyện mà tôi làm, cùng với một số năng lực của tôi.

Nhưng anh ta vẫn cứ đòi lôi tôi đi, đủ để thấy được chuyện ở bên công trường, nhất định là rất nghiêm trọng...

Lúc này cơ thể người thợ đều đang run lên rồi, sắc mặt anh ta đột ngột trở nên hung hãn: “Các anh đừng có cản tôi! La tiên sinh bây giờ không đi, kéo dài kỳ hạn công trình, làm chết người! Thì các anh không ai chịu trách nhiệm nổi!”

Lực của anh ta trong nháy mắt mạnh hơn không ít.

Càng quái dị hơn là, ngoài việc sức lực đột ngột mạnh hơn, tôi còn cảm nhận được một luồng hơi lạnh, trực tiếp từ cánh tay tôi chui vào trong cơ thể, tôi lạnh đến mức rùng mình một cái.

Đột ngột, người thợ đó quay đầu lại, anh ta trợn to mắt, nhưng đồng tử lại co mạnh thành một chấm nhỏ, anh ta chằm chằm nhìn tôi, giọng nói càng hung dữ hơn: “La tiên sinh, lên đường đi!” Lòng tôi càng ớn lạnh một phát.

Người thợ này không bình thường!

Trạng thái vừa nãy và bây giờ của anh ta hoàn toàn khác biệt, hoàn toàn không giống như một người.

Vốn tôi lật tay túm ngược lại anh ta, giờ này sức của anh ta đột ngột mạnh lên nhiều, giật khiến cổ tay tôi đau buốt.

Đột nhiên, anh ta nhấc chân, lao một phát ra trước, trực tiếp đập luôn lên người Phùng Quân, Phùng Quân hự lên một tiếng, cả người trực tiếp ngã lăn ra đất, Phùng Bảo đi ngăn lại, bị cánh tay còn lại của anh ta đẩy một cái, loạng choạng một phát cũng lùi ra sau tận mấy bước.

Tôi vụt ngửa mặt lên nhìn trời, ánh nắng vốn lẽ ra chói mắt, lúc này tuy mạnh, nhưng lại có thể nhìn thẳng vào mặt trời.

Một thứ hơi lạnh quái dị từ bốn phương tám hướng xâm nhập vào tứ chi bách huyệt của tôi.

Giây tiếp theo, tôi bèn rút gậy khóc tang ở thắt lưng ra, trực tiếp đập luôn một gậy về phía đầu của người thợ này!

Rầm!

Một gậy của tôi vững vàng đập lên đỉnh đầu của anh ta.

Mũ công trình phát ra một âm thanh do không chịu nổi lực, phần giữa nứt ra một vết lõm, còn có không ít vết nứt.

Tôi lập tức thu lực, không tiếp tục đập xuống nữa.

Chứ nếu không, một gậy này nhất định có thể khiến anh ta bị thương không nhẹ.

Người thợ này ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ, vẻ hung hãn trong mắt, vẻ ngang tàng trên mặt, trong nháy mắt liền biến mất.

Biến cố này trước sau chẳng qua chỉ trong vòng thời gian nửa phút.

Trong thời gian này Liễu Dục Chú sớm đã vào trong tiền viện, Phùng Chí Vinh cũng nhanh chân đi đến bên cạnh tôi, Phùng Quân sau khi bò dậy xong, xoa xoa vai, Phùng Bảo thì cảnh giác siết sắm đấm, bày ra tư thế chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

Ngoài Liễu Dục Chú ra, những người còn lại đều mang biểu cảm nghi ngờ sợ hãi, có điều bọn họ đều không mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.

Đột nhiên, ánh nắng lại trở nên gay gắt, hơi lạnh trên người tôi tiêu tan hết sạch...

Người thợ đó run rẩy một phát, trong mắt anh ta hơi có vẻ ngơ ngác.

Đôi mắt rời rạc dần hồi phục thần trí, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn cây gậy khóc tang vẫn đang ép trên đỉnh đầu anh ta.

“La... La tiên sinh, cậu sao lại... Tôi sao lại...” Tôi thở phào một tiếng, thu gậy khóc tang về.

“Anh bị trúng vong rồi.” Tôi trầm giọng nói.

“Trúng vong, quỷ nhập? Ban ngày ban mặt, làm sao có chuyện quỷ nhập người...” Câu nói này của người thợ rõ ràng nói không một chút tự tin.

“Giờ đại âm, còn âm hơn cả ban đêm, trên người anh nhất định đã đem thứ gì không nên đem theo, nên mới đột nhiên bị trúng vong. Còn nữa, ở công trường rốt cục đã phát sinh chuyện gì? Anh nói rõ ra trước đã.”

Tôi hít sâu một hơi, nheo mắt, giọng nói chưa dừng: “Tôi không cho anh đi, nguyên nhân cũng rất đơn giản, tướng mặt của anh hiện giờ là tướng Xa mã thương, chủ người chết trên đường, hiện giờ ba chỗ tướng mặt Thiên thương Biên thành Dịch mã toàn bộ đều đen xì một mảng, khí đen Ấn đường che mặt, ra ngoài nhất định bị xe đâm chết.”

Trong lúc nói những lời này, tôi vẫn giữ nguyên cảnh giác cao độ.

Bởi vì giây phút vừa nãy người thợ này trúng vong, câu anh ta nói với tôi là Lên đường đi La tiên sinh.

Nói không chừng, là có một thứ cố ý muốn tới tìm tôi?

Nghĩ tới đây, lòng tôi hơi ớn lạnh, nghiêm giọng chất vấn: “Anh làm thế nào mà đến tìm tôi vậy? Có chuyện, không thể gọi điện nói trước đôi câu sao?”

Cơ thể người thợ đột nhiên run lên một cái, anh ta dường như nhớ tới chuyện gì đó, loạng choạng lùi sau hai bước, mở to mắt cúi đầu nhìn đôi tay mình.

Lập lập cập cập nói: “Gặp quỷ rồi... Đúng là gặp quỷ rồi... Tôi vốn là định gọi điện thoại mà... Tại sao lại trời xui đất khiến thế nào mà tới nhà họ Phùng rồi?”

Anh ta lại lần nữa ngẩng đầu lên, biểu cảm đó đã gần như sắp khóc rồi.

“La tiên sinh... Tôi đúng là ban đầu định gọi điện thoại thông báo với nhà họ Phùng đấy, nhưng không biết tại sao, lại vô duyên vô cớ bèn tới nhà họ Phùng tìm cậu... Tôi...” Nói rồi, anh ta giống như nhớ ra chuyện gì đó, nhanh chóng bắt đầu lục lọi trong túi.

Ngay tiếp đó cơ thể anh ta lại cứng đờ lại một phát, tiếp đó mò ra ngoài một món đồ, sắc mặt trắng bệch nói: “Cái thứ này tôi có đem theo người đâu, tại sao lại chui vào trong túi tôi...”

Ánh mắt tôi lập tức lại ngưng lại một phát, chằm chằm nhìn cái thứ anh ta lấy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận