Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 190: CHÔN SỐNG SONG THÂN, VŨ HÓA LŨNG LONG



Ý là bất luận trong nhà bố trí kiểu gì, đều là vị trí cát, cũng có nghĩa là sẽ không vì sự thay đổi phong thủy trong nhà, mà ảnh hưởng tới chủ nhân...

Lý Đức Hiền đúng là tính toán giỏi, đến nhà ở cũng đề phòng một nước.

Sắc mặt tôi hơi sầm lại, trầm ngâm một lát, sau đó mở mồm nói: “Phùng Khuất, ghi nhớ những gì tôi nói với anh, sau đó bảo với Phùng gia chủ, lập tức đi làm.” Phùng Khuất gật đầu lia lịa, hắn lại còn lấy ra một quyển sổ, làm bộ dạng chuẩn bị ghi chép.

Tôi chết cười, xong cũng hiểu ra, những thứ mà tôi nói đại bộ phận đều rất khó lý giải, cũng chưa chắc đã nhớ được, làm như vậy ngược lại càng ổn thỏa.

“Việc thứ nhất, đi kiếm một cây cổ thụ trăm năm, gốc cây phải to, thẳng, trồng vào vị trí đối diện với cổng của căn nhà này.”

“Đây là sinh xung, cây già hút dương khí, trong nhà không tán âm, cho dù là Tây tứ trạch, tôi cũng phải khiến nó thành âm trạch! Quỷ vào trong ở, trong nhà cho dù không hung, thì cũng sẽ khiến Lý Đức Hiền tâm tư bất ổn, có họa huyết quang.”

“Gốc cây nhất định phải đủ thẳng, rồi treo đèn lồng trắng lên, là có thể kiêm cả xuyên tâm sát với quỷ vào nhà, Lý Đức Hiền sẽ còn gặp phải họa miệng, dính bệnh tâm phúc, tài vận tan đi, sinh ly tử biệt, là tướng đại hung.”

Tôi không nói quá nhanh, Phùng Khuất vừa ghi, vừa liên tục nói tốt.

Phùng Bảo và Phùng Quân thì mặt lộ vẻ hưng phấn, còn ở bên cạnh nói nhỏ: “La tiên sinh, có mạnh tay thêm chút nữa được không?”

Tôi cười ngất, đương nhiên, tôi không thấy yêu cầu này của Phùng Bảo và Phùng Quân quá đáng, cũng chẳng cảm thấy mình có gì ác cả.

Nhà họ Phùng không phải chỉ chết một hai người, ngoài con trai và cháu họ của Phùng Chí Vinh ra, còn có bảy tám chục mạng người bị đẩy xuống sông Dương trong vụ sụp lún khu nhà họ Cố, cho dù Lý Đức Hiền có mất mạng cũng không quá đáng gì cả!

Chỉ có điều, nếu dùng phương thức phong thủy khiến lão mất mạng, tôi sẽ phải trả giá rất lớn, mà còn chưa chắc đã thành công được.

Ép được lão ra mặt xong, nhà họ Phùng tự khắc sẽ đi đối phó, lão đã ra ngoài sáng rồi, tôi cũng sẽ có càng nhiều biện pháp hơn.

Hít sâu một hơi, mắt nhìn Phùng Khuất đã ghi xong, tôi lại tiếp tục nói: “Lại kiếm bốn gốc dâu, trồng ở bốn góc của căn nhà này, cây dâu thông tang, nhà họ Lý chẳng còn bao nhiêu người thân nữa, chỉ có mỗi một ông bác, bố cục tang tóc này sẽ không rơi lên đầu người khác. Lấy nhà ở làm thân, cho Lý Đức Hiền sớm làm đám tang sớm nhập thổ, đêm đêm kinh hãi bất an.”

“Sau khi trồng cây dâu xong, thì xây bốn bức tường quây lấy căn nhà này, phải cao hơn chỗ cao nhất của gian chính, hình thành cục diện bao vây, Lý Đức Hiền chẳng phải thích danh lợi sao? Nhà bị vây, chủ không phát, mà lụi bại. Thêm việc quỷ gõ cửa, âm không tan, xuyên tim sát, đủ để phế bỏ Tây tứ trạch của lão!”

Ngừng một tý, tôi lại suy nghĩ đôi chút, nói: “Nhà cửa tạm thời thế đã, đi xem mộ bố mẹ lão.”

Tôi cũng chẳng phải định động vào mộ bố mẹ lão.

Lý Đức Hiền bất nhân bất nghĩa, không theo quy tắc đạo nghĩa, tôi chẳng có tâm địa độc ác như thế, chỉ là muốn xem xem, khu mộ địa nhà lão có tướng tụ âm tụ khí để bảo vệ gia tộc hay không.

Phùng Khuất gấp rút hoàn tất ghi chép, rồi vội vàng đưa chúng tôi lên xe.

Chưa đầy mấy phút, đã đến giữa thôn, gõ cửa một ngôi nhà.

Lững thững bước ra mở cửa, là một lão già hói lên tận đỉnh đầu, chỉ còn một vành tóc bao quanh cũng đã thưa thớt lốm đốm bạc.

Từ trên mặt lão già, tôi cũng có thể nhìn thấy tận mấy nét giống với Lý Đức Hiền.

Phùng Khuất giải thích với tôi, lão già chính là bác của Lý Đức Hiền, Lý Lão Quan.

Đồng tử mắt tôi hơi hơi co lại một chút, Lý Lão Quan có đôi mắt dài hẹp, xương gò má cao vút, môi mỏng, tuổi tác tuy đã cao, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây là một bộ mặt gian dối hà khắc, hơn nữa trên đầu mũi lão ta còn có một nốt ruồi son nổi gồ lên!

Nốt ruồi son nổi phồng, mọc trên cung tài lộc, đại biểu cho việc lão ta có tiền phi nghĩa.

Ngay tiếp đó, Phùng Bảo liền xách từ trên xe xuống một cái vali nhỏ, hắn ôm trên tay mở thẳng ra luôn, trong đó đỏ rực toàn tờ một trăm tệ!

Lý Lão Quan mắt sáng lên, liếm liếm mép, vội vã đỡ lấy cái vali.

Tiếp đấy lão ta ôm vào trong lòng, mặt cũng cười tươi như hoa: “Mấy vị khách quý, mấy vị đi theo tôi.”

Nói thật, tôi ngẩn cả người ra, lập tức nghĩ tới câu, người chết vì tiền chim chết vì mồi, Lý Lão Quan thế mà lại dám nhận tiền để đưa chúng tôi ra mộ bố mẹ của Lý Đức Hiền! Cái tướng có tiền phi nghĩa này ứng nghiệm cũng rất chuẩn, vừa mọc nốt ruồi son, liền được nhận tiền của nhà họ Phùng.

Từ đây cũng có thể thấy, Lý Đức Hiền tuy thuật phong thủy có thành tựu, nhưng không hề để phúc cho người thân, thậm chí cũng không bảo vệ hay dặn dò chút nào.

Có thể thấy được, lão trước đây căn bản không ngờ tới việc đối phó nhà họ Phùng sẽ thất bại!

Rất nhanh, đã đến ngọn núi phía sau Lý Gia Khẩu, Lý Lão Quan hì hục đi đằng trước, còn hỏi tôi, thằng cháu lừa đảo của lão ta, làm thế nào mà đắc tội với nhà họ Phùng thế? Liên lụy cả đến bố mẹ già ở quê, xuống mồ còn phải chịu khổ?

Phùng Khuất mới lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Cầm tiền dẫn đường, đừng có hỏi lắm thế, nhà họ Phùng cũng sẽ không đi đào mộ tổ nhà người ta đâu.”

Sắc mặt của Lý Lão Quan trở nên phức tạp hơn nhiều, nheo mắt lại, chậc lưỡi một cái, nói: “Đào lên cũng chẳng vấn đề gì, tôi cũng vừa hay có thể giúp thằng em trai với con em dâu đáng thương của tôi đổi chỗ chôn, tuy Lý Đức Hiền nói đây là vị trí an táng tốt, nhưng cái thằng súc sinh chó chết đấy, tâm quá ác!”

Phùng Bảo, Phùng Quân và cả Phùng Khuất đều ngẩn ra, mấy người đưa mắt nhìn nhau.

Phùng Quân thì bảo Lý Lão Quan kể xem, rốt cuộc là tình hình thế nào.

Cũng vào lúc này, chúng tôi đã đến lưng chừng ngọn núi phía sau nhà họ Lý.

Tim tôi hơi đập nhanh, lập tức nhìn thấy, có một ngôi mộ nằm ở một khoảnh đất trống trên sườn núi, đằng sau mộ là sống núi, trước mộ dựng một tấm bia mộ.

Trên bia khắc chữ, ‘Lý Đường Kim cùng Lý Thị đồng táng hợp mộ’, phía dưới có mấy chữ nhỏ, ‘Hiếu tử Lý Đức Hiền lập’!

Càng quan trọng hơn nữa là, trên ngôi mộ ở phía sau tấm bia... lại đang có mấy chiếc lông vũ trắng trồi lên.

Mặt tôi ngay lập tức biến sắc, vụt bước đến trước tấm bia mộ.

Nhìn ngôi mộ đó, tôi mãi không nói được lời nào, lẩm bẩm: “Sao lại thế được?”

Cũng vào lúc này, Lý Lão Quan dưới sự thúc giục của Phùng Quân, thở dài một tiếng nói: “Cái thằng chó chết Lý Đức Hiền, bố mẹ nó còn chưa chết hẳn, mà bị nó nhét thẳng vào quan tài, chôn sống!”

“Nó nói cái gì mà dù sao cũng chẳng sống thêm được mấy ngày nữa, chôn ở chỗ này phong thủy đẹp! Để phúc bảo vệ con cháu đời sau!”

“Đây là giết bố giết mẹ cơ mà, lương tâm bị chó ăn mất rồi! Còn để phúc bảo vệ con cháu đời sau nỗi gì? Nó mà cũng đòi mong nhà họ Lý tốt lên à?”

Tôi hơi nheo mắt lại, giọng nói có hơi khàn đi, bảo: “Chỗ này, đích thị là một huyệt phong thủy thượng phẩm, Lý Đức Hiền, kế hoạch lớn thật!”

Hơn nữa tôi cũng khẳng định, chỉ cần tôi động vào đây, lão tuyệt đối sẽ thò mặt ra!

Nhưng đồng thời, tôi cũng thất kinh với thủ đoạn của Lý Đức Hiền...

Tâm của lão, đã không chỉ là độc ác ở mức thường nữa.

Ngọn núi phía sau Lý Gia Khẩu này, cũng là một ngọn núi Lũng, tuy tôi không nhìn thấy minh đường, nhưng xung quanh lại có án đài thờ phụng.

Ngôi mộ này cũng dùng hình thức đảo trượng để hạ táng.

Càng quan trọng hơn, đây là chôn sống, lại còn là chôn sống vào trong huyệt nguồn của Lũng long mạch!

Lợi dụng triệt để sáu chữ kia.

Táng giả, thừa sinh khí dã! (Người được chôn, hưởng/nạp sinh khí này!)

Bạn cần đăng nhập để bình luận