Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 333: BÀ GIÀ CHÂN BÓ

Tối hôm nay không có trăng, trời tối đến hơi có chút rợn người.

Trong sân có bật đèn, nhưng trông vẫn tối tăm chết chóc.

Tôi không nhịn nổi, gọi điện cho Lưu Văn Tam, lão không nghe máy.

“Dì Thái, dì biết chú Văn Tam đi đâu không? Chú ấy sẽ không có chuyện gì chứ?” Cái vẻ mặt ngập ngừng đó của Hà Thái Nhi, khiến tôi cuối cùng cũng vẫn hỏi ra miệng.

Hà Thái Nhi im lặng, ánh đèn ga nhấp nháy phản chiếu trên mặt bà ta, vẻ mặt bà ta hơi có chút hoảng loạn, tóc hai bên mái nhìn trông cũng vô cùng rũ rượi.

Như thế càng khiến tôi cảm giác, Hà Thái Nhi có biết chút gì đó.

Lúc đó khi Lưu Văn Tam ra ngoài, bà ta đã có chút ngập ngừng muốn nói rồi.

Bà đã sớm đã biết, khả năng sẽ có vấn đề?

Trong lúc suy nghĩ, tôi đang định tiếp tục hỏi.

Thì bà ta lại mím môi gật gật đầu, nói bà ta đúng là biết Lưu Văn Tam đi đâu.

Tôi lập tức hỏi dồn, liệu lão có xảy ra chuyện gì không.

Hà Thái Nhi lại do dự một chút, lắc đầu nói: “Sẽ không có chuyện gì lớn, nhưng lão không về, sợ là rắc rối cũng không nhỏ, Thập Lục, khả năng dì cũng phải ra ngoài một chuyến.” Câu này lại khiến tôi càng mất tự nhiên.

Lưu Văn Tam ra ngoài, khả năng gặp chuyện nên chưa về.

Hà Thái Nhi lại đi tiếp, nhỡ đâu cũng gặp chuyện thì làm thế nào?

Mí mắt tôi liền liên tục co giật mất kiểm soát.

Nhìn lướt qua Liễu Kiến Thụ, Từ Lệ Quyên, và cả Phùng Bảo ở trong sân, lúc này Chu Ngọc đã vào phòng Hà Thái Nhi nghỉ ngơi.

“Dì Thái, chỗ chú Văn Tam đi có xa không? Cháu đi cùng với dì, chứ một mình dì cháu không yên tâm.” Sau khi suy nghĩ, tôi trầm giọng mở miệng.

Hà Thái Nhi trầm ngâm một lát, mới trả lời tôi rằng chỗ lão qua không xa, có thể để tôi đi cùng.

Tiếp đấy bà ta lại đột nhiên bảo, tốt nhất cũng để Phùng Bảo đi cùng.

Phùng Bảo lập tức gật gật đầu, nói hắn cũng muốn đi theo, kiểu gì cũng có thể bảo vệ tôi một chút.

Tôi bèn dặn dò đơn giản Từ Lệ Quyên mấy câu, bảo bà ta đi nghỉ là được, nhất định không được thả Liễu Kiến Thụ ra, tất cả đợi chúng tôi về rồi tính tiếp.

Tuy không biết lão góa đang làm gì, nhưng mục tiêu của lão chắc chắn là tôi, mục tiêu của thằng điên nhà họ Vương cũng là tôi.

Tôi phải nhanh chóng xác định Lưu Văn Tam an toàn thật, rồi đưa lão về.

Từ Lệ Quyên biết được tính nghiêm trọng của sự việc, không mở mồm nói nhiều nữa, mà đi vào phòng của Hà Thái Nhi nghỉ cùng với Chu Ngọc.

Từ trong sân đi ra, Hà Thái Nhi thuận theo đường thôn, bước về hướng cuối thôn.

Vừa đi, Hà Thái Nhi mới vừa thở dài, bảo tôi rằng Lưu Văn Tam qua nhà đẻ bà ta rồi, muốn mời mẹ bà ta qua giúp.

Lời của bà ta khiến tôi kinh ngạc vô cùng.

Mẹ của Hà Thái Nhi? Chính là người có thể giúp đỡ mà Lưu Văn Tam nói tới?!

Tôi còn nhớ mang máng, lúc đó khi Hà Thái Nhi đưa Định la bàn cho tôi, bà ta từng nói một ít chuyện liên quan đến ông nội tôi, hơn nữa cũng từng nói bà ta trước đây nhà ở thôn Tiểu Liễu.

Truy tận gốc thì Hà Thái Nhi cũng là người thôn Tiểu Liễu, chúng tôi coi như là người cùng thôn.

Lúc đó tôi cũng từng nghĩ, đến Hà Thái Nhi cũng biết chuyện của ông nội tôi, thì chắc không hề đơn giản.

Nhưng kiểu gì cũng chẳng ngờ được, mẹ của Hà Thái Nhi hóa ra lại có bản lĩnh đối phó được với thằng điên nhà họ Vương!

Trong thời gian tôi suy nghĩ, rất nhanh đã đi tới phía sau cuối thôn.

Còn có thể nhìn thấy nhà của Lý Nhị Căn, cùng với mấy cây hòe già kia.

Hà Thái Nhi tiếp tục bảo với tôi, nhà đẻ bà ta vốn dĩ là ở thôn Tiểu Liễu, sau đó bà ta vào thành phố đi học, cộng thêm việc thôn Tiểu Liễu không yên bình cho lắm, nên nhà bà ta liền chuyển đến thôn Liễu Hà ở.

Thôn Liễu Hà xây thôn mới, nhà bà ta không tiếp tục chuyển ra ngoài, mà vẫn trú ở chỗ trong nhất.

Mẹ bà ta làm nghề của Thần bà, vốn bảo bà ta cũng nối nghề, tiếp tục làm Thần bà.

Chỉ là bà ta đúng thật không có hứng với việc cả đời tiếp xúc với mấy thứ thần thánh ma quỷ, nên không chịu học.

Sau đó bà ta gặp nguy hiểm đuối nước ở dưới sông Dương, được Lưu Văn Tam cứu, xong Lưu Văn Tam lại theo đuổi bà ta.

Một qua hai lại, thời gian dài rồi, bà ta cũng thích Lưu Văn Tam, hai người bèn quyết định việc cả đời.

Nhưng chuyện này không hề nhận được sự cho phép của mẹ bà ta, bố bà ta cũng không đồng ý.

Khi đó trong nhà làm ầm lên, bà ta vì việc này mà suýt nữa cắt đứt quan hệ với nhà đẻ.

Nguyên nhân đại thể, cũng là bởi vì Lưu Văn Tam làm cái nghề của người vớt xác, nói đến cùng thì cũng chẳng tốt hơn Thần bà chút nào, ngày ngày tiếp xúc với xác chết, nguy hiểm không hề nhỏ.

Bà ta gả cho người vớt xác, nhưng lại không chịu học nghề của Thần bà, nhà bà ta vừa cho rằng bà ta đủ lông đủ cánh rồi không chịu nghe lời, cũng vừa lo lắng bà ta sẽ gặp nguy hiểm.

Còn đối với bà ta mà nói, bà ta đích thực không muốn cả đời phải tiếp xúc với thần thánh ma quỷ.

Cho dù là Lưu Văn Tam ngày ngày tiếp xúc với xác chết, nhưng lão cũng tương đối nhanh gọn, không đem những thứ không nên đem theo về nhà.

Tôi lúc này mới nghe hiểu nguyên do, không ngờ Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi cũng trắc trở như thế.

Nói đến sau cùng, Hà Thái Nhi mới khẽ thở dài một tiếng bảo: “Năm đó mẹ dì từng nói, Lưu Văn Tam ngày ngày lượn bên sông làm gì có chuyện không ướt dép, lúc dì có bầu, bà đem thừng trấn âm, trảm quỷ đao, với cả một số món đồ có thể trừ tà tới.”

“Dì ban đầu còn tưởng ông bà nghĩ thông rồi, kết quả bà lại yêu cầu dì sau khi sinh xong, thì đem đứa bé cho bà nuôi, nối nghề của bà. Nếu không, thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với dì.”

“Dì muốn làm dịu mối quan hệ, nên không từ chối, nhưng sau đó Khổ Nhi ra đời, lại mất mạng dưới sông Dương, dì cũng chẳng về nhà thêm lần nào nữa.”

“Đêm qua Lưu Văn Tam qua đó, không quay về, chắc chắn là mẹ dì giữ lão lại rồi, tuy rằng lão sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu mẹ dì không để lão đi, lão cũng chẳng đi nổi.”

Cứ nói chuyện thế, chúng tôi đã đi qua mấy cây hòe già kia, vòng qua nhà của Lý Nhị Căn, bước vào trong thôn cũ.

Ở đây ít ra cũng phải mười mấy năm không có hơi người rồi, những ngôi nhà vách đất kia đều toát ra một luồng khí u ám, cùng với sự lạnh lẽo không có hơi người.

Cộng thêm việc đến cả ánh trăng cũng chẳng có, nên càng tối đến rợn người.

Tôi mò điện thoại mở đèn pin ra soi đường.

Đường thôn nhỏ hẹp, chúng tôi càng đi vào sâu, tôi lại càng cảm giác những căn nhà vách đất kia ở trong như có người, đều đang lén lút nhìn chúng tôi vậy.

Đại khái tầm lúc đến giữa thôn, Hà Thái Nhi mới dừng lại.

Ở giữa mấy cây liễu, có một ngôi nhà hơi lớn một chút.

Không có tường bao, mà đều là dùng tre trúc cắm thành hàng rào, bên rìa hàng rào trồng không ít cây dâu!

Nhìn lên, giống như là hàng rào buộc trên thân cây dâu vậy.

Nhưng dâu thông tang, trong nhà trồng cây dâu, thì chẳng có điềm gì tốt lành cả, bản thân tre trúc cũng là thứ gọi âm...

Trong phong thủy, đây cũng là chuyện có thể lấy mạng người.

Chưa đợi Hà Thái Nhi nói gì thêm, tôi đã biết đây chính là nhà bà ta rồi.

Bởi vì ở bên cạnh hàng rào cây dâu kia, Lưu Văn Tam với cái đầu trọc lóc, đang khom lưng, giống như một lão già, cứ đi vòng mãi quanh hàng rào.

Ánh mắt lão hơi có chút tản mác, trên trán còn dán một tờ phù.

Nhìn trông người cũng bẩn thỉu, nhếch nhác vô cùng....

Trong sân có một bà cụ đang ngồi, mặc một chiếc áo bông dày, trên mặt như có trát phấn vậy.

Bà cụ nhắm mắt, vắt chân ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ.

Bà cụ này có một đôi chân bó nhỏ, nhìn lên trông vô cùng rợn người.

Lưng tôi đã rịn ra không ít mồ hôi, trên người cũng đã nổi đầy da gà.

Đang định mở mồm gọi Lưu Văn Tam.

Thì bà cụ kia lại đột ngột mở mắt ra, chằm chằm nhìn sang tôi, bất thình lình cười cười.

“Chậc, biết ngay Lưu Văn Tam tiếp xúc toàn là mấy thứ đoản mệnh.”

“Mày là cái thằng âm sanh tử đấy à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận