Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 628: THAY QUỶ HÀNH ĐẠO

Giờ này cũng vừa hay là giờ mặt trời xuống núi, tàn dương như máu.

Trời dần dần tối, ánh tàn dương nơi chân trời kèm theo một màu đỏ thẫm, ánh sáng chiếu vào trong khu nhà, trông càng trở nên ma quái kỳ dị.

Tôi đột nhiên liền phản ứng lại, lúc Trương Nhĩ thu chiếc áo liệm này cũng từng nói, mười hai dân thôn cuối cùng đó đã biết bản thân tại sao lại chết, vốn dĩ chiếc áo liệm này được dùng để đối phó với tôi, nhưng bây giờ thì chẳng có tác dụng đối với tôi nữa!

Lòng tôi chấn động một phát!

Lão già trộm thọ đó, cũng chính là Viên Hóa Thiệu, sẽ phải tự nếm trái đắng!

Không tiếp tục nhìn la bàn nữa, tôi liền đuổi theo Trương Nhĩ luôn.

Mao Nguyên Dương và tám tên đạo sĩ thủ hạ của lão không hề đuổi theo chúng tôi, mà lần lượt nhảy lên trên sân khấu, chui vào trong cái lỗ đó, chỉ có điều, Mao Nguyên Dương thì vẫn cứ theo ở sau cùng, lão không lên trước đánh trận đầu.

Lòng tôi kinh hãi, quả nhiên, Mao nguyên Dương vẫn giống hệt như những gì tôi nghĩ, lão không thể nào trực tiếp đối mặt với nguy hiểm, trước mặt nhất định sẽ có tốt thí.

Mấy tên đạo sĩ dưới trướng lão đó, sợ rằng đều sẽ xui xẻo.

Trong nháy mắt, tôi liền theo đến sau lưng Trương Nhĩ.

Trời đã càng ngày càng tối, tàn dương ẩn đi, mây mù bao trùm hoàng hôn.

Trương Nhĩ dừng lại ở trước mặt một gian phòng, chỗ này rất gần sân khấu, có điều lão chỉ dừng lại mấy giây, rồi lách người tiếp tục tiến lên trước.

Chiếc áo liệm trên người lão tỏa ra từng đợt mùi máu tanh nhức mũi, vết bàn tay máu bên trên đỏ tươi khác thường.

Tôi cũng không dám lên tiếng ngắt quãng lão, tôi đại khái có thể đoán được, lão chắc là đang xác định vị trí của lão già đó!

Chúng tôi ở ngoài, lão già đó ở trong, lão chắc là không nhìn thấy chúng tôi, cho dù Liễu Dục Chú thất thủ, nhưng chúng tôi vấn chiếm được chút tiên cơ!

Trương Nhĩ liên tục nghiêng người lên trước, kết quả là chúng tôi vòng hết quá nửa khu nhà, lão mới dừng lại.

Lúc này hai người chúng tôi đã đứng trước sảnh chính rồi.

Trời đã triệt để tối hẳn, một vành trăng khuyết treo trên bầu trời đêm, hút cả hồn người.

Bài trí trong sảnh chính rất đơn điệu, mấy chiếc ghế cao, trên tường ở phía trong nhất thờ cúng tượng Tam Thanh.

Trương Nhĩ đi vào trong sảnh chính, tôi chú ý đến tướng mặt của lão dường như có chút biến hóa.

Thực ra cũng chẳng phải là thay đổi của tướng, mà giống như là thay đổi của mắt... Mặt tôi đột ngột biến sắc, Trương Nhĩ tại sao lại có vài phần giống với bố của Trương Thủy Linh trong số hai vợ chồng già nhà họ Trương?

Trong thoáng chống, tôi lại cảm giác Trương Nhĩ giống như người khác... Cũng là người ở trong thôn...

Lòng tôi càng ớn lạnh hơn, trên người cũng không ngừng nổi đầy da gà, lẽ nào Trương Nhĩ trúng vong rồi? Hơn nữa còn đang không ngừng để bản thân trúng vong, toàn bộ đều là vấn đề của cái áo liệm đó?

Lão không hề dừng lại ở trong gian sảnh, mà đi vòng quanh qua lại, cuối cùng lại sải bước đến vị trí giáp tường ở phía bên phải.

Đến đây xong, tôi mới phát hiện ở góc tường có một cái cầu thang vô cùng kín đáo.

Cầu thang cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ có thể để cho một người thông qua.

Trương Nhĩ đi ở phía trước, động tác của lão rất khẽ khàng, đến một chút âm thanh cũng chẳng hề phát ra...

Tôi đi theo phía sau, nén hơi nín thở, cũng không dám phát ra bất cứ động tĩnh gì.

Tôi cực lực đè nén tâm tư mình xuống, không để cho tim đập nhanh như thế nữa.

Nhưng gân xanh trên trán thì ngược lại cứ liên tục gồ lên, mồ hôi cũng cứ từng giọt từng giọt to đùng lăn từ trên lưng xuống.

Khoảng tầm một hai phút sau, chúng tôi đi đến tận cùng của cái cầu thang nhỏ hẹp này, ở đây bị một tấm ván gỗ chặn lại.

Tấm ván gỗ không phải là cửa, chỉ là vắt chéo chắn lấy cầu thang, còn có không ít mạng nhện, rõ ràng là quanh năm không có người động đến.

Từ trong khe hở của tấm ván gỗ, lọt ra vài tia sáng.

Trương Nhĩ phủ phục thân người, từ vị trí khe hở nhòm trộm vào trong.

Tôi cũng cố gắng thụp xuống, lén lút nhìn tình hình ở bên trong.

Tôi vốn tưởng rằng sảnh chính chỉ là một kiến trúc đơn tầng được đẩy cao, nhưng không ngờ rằng trên đỉnh xà nhà ở bên trên trần nhà, còn có một cái gác lửng nhỏ hẹp kín đáo như thế này.

Qua kẽ hở của tấm ván, phát hiện ánh sáng đến từ cây nến trên giá nến ở hai bên gác lửng, ánh lửa đung đưa leo lét.

Mượn ánh lửa nến, tôi nhìn thấy lão già đó và Liễu Dục Chú.

Nắm đấm của tôi dần dần nắm chặt lại! Quả nhiên, bọn họ đang ở đây!

Trương Nhĩ đúng thật là thông minh, nếu không phải lão, sợ rằng chúng tôi xới tung đất lên cũng không tìm ra Liễu Dục Chú được, hoặc giả đợi lúc phát hiện Liễu Dục Chú, gã đã bị trộm sạch dương thọ rồi, cũng không thể nào bắt được lão già đó nữa.

Lúc này Liễu Dục Chú bị trói ngồi trên một cái ghế, đối diện với chúng tôi, gã vẫn đang trong trạng thái hôn mê chưa tỉnh lại, bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt rõ ràng đã trở nên trắng nhợt.

Rất khó tưởng tượng, Liễu Dục Chú đạo pháp cao thâm, giây trước còn đang nắm chắc phần thắng, mà giây sau lại rơi vào kết cục thế này.

Chuyện này hoàn toàn không thể trách việc gã tự phụ được, gã đích thực có bản lĩnh để kiêu ngạo tự mãn, duy nhất lần thất thủ, chính là bởi cái bẫy ở trên sân khấu tuồng đó, lão già ấy hóa ra lại còn tính toán đến mức độ này, không những ván gỗ sẽ đứt gãy, mà phía dưới còn có vũ khí sắc nhọn, đâm xuyên qua bàn chân của Liễu Dục Chú.

Người thường làm sao có thể nhịn nổi cơn đau như thế? Kể cả Liễu Dục Chú, cho dù là nhịn được rồi, nhưng cũng không phòng bị được đòn tấn công của lão già.

Nếu như gã rơi chính diện xuống dưới, thì đã tắt thở ngay tại trận rồi.

Giờ này hai chân và người gã bị trói trên ghế, hai tay thõng xuống hai bên, không hề bị trói.

Lão già đang loay hoay làm gì đó trước người gã, chung quy là quay lưng lại phía chúng tôi.

Tôi rất muốn lập tức ra tay, nhưng vẫn đang cưỡng chế đè nén bản thân, cự ly này, còn có ván gỗ che chắn, tôi không nắm chắc có thể một đòn trúng đích được, hơn nữa bây giờ Trương Nhĩ còn chưa hành động.

Nếu là lúc bình thường, Trương Nhĩ khả năng không có thủ đoạn gì, có điều Trương Nhĩ hiện giờ đang mặc cái áo liệm này, tôi cứ cảm giác bản thân chưa chắc đã là đối thủ của lão...

Trên người lão, có tận mấy chục đến cả trăm linh hồn hung dữ phá xác cơ mà!

Rầm một tiếng khẽ vang lên, tôi nhìn thấy lão già đó vứt một túi đồ xuống, lão dốc ngược cái thứ đó ra, hóa ra là một đống đất bùn màu đen đỏ.

Đó rõ ràng chính là đất thọ ở trên núi Hành Long! Lão khom người đặt cái bát thọ bằng nắp hộp sọ đó xuống bên cạnh đống đất.

Tiếp đấy lão giơ tay lên, một bạt tai tát lên mặt Liễu Dục Chú! Bốp một tiếng giòn giã, trên mặt Liễu Dục Chú hằn lên vết bàn tay năm ngón.

Ngay tiếp đó, lại là bốp một tiếng, lão già đổi sang tay kia, lại tát một bạt tai. Hai bên mặt của Liễu Dục Chú đều đã in hằn vết bàn tay rồi.

Bất thình lình, lão già đột nhiên nói một câu: “Lão đạo sĩ đầu bò nhà họ Liễu, bản lĩnh đời sau không bằng đời trước, có điều cái tính khí này của chúng mày được cái là chẳng bớt đi chút nào, hôm nay ăn thọ của mày, đợi lúc nữa lấy thọ của La Thập Lục, xong tao sẽ qua nhà họ Liễu chúng mày một chuyến, tiện đường diệt tộc chúng mày luôn.”

“Chúng mày thay trời hành đạo, tao thay quỷ hành đạo.” Vừa lẩm bẩm nói một mình, lão già vừa tát thêm mấy bạt tai, tôi đã nhìn đến mức lửa giận bừng bừng, mắt đều nóng đến mức như muốn rỉ máu rồi.

Lời của lão cũng càng khiến lòng tôi ớn lạnh, có điều nếu lão đúng là trộm được thọ của Liễu Dục Chú thật, thì chắc chắn bản lĩnh sẽ càng mạnh hơn.

Cũng đúng vào lúc này, Liễu Dục Chú cuối cùng cũng lảo đảo tỉnh lại.

Gã không hề rên rỉ đau đớn, thậm chí cũng chẳng xuýt xoa, đôi con mắt tràn ngập sát khí chằm chằm nhìn lão già đó.

Lão già đột nhiên cười gằn nói: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, còn không tỉnh, là tao sợ mày mất máu nhiều mà chết luôn, lãng phí thọ mệnh.”

Đột ngột, lão một phát túm lấy hai tay của Liễu Dục Chú, tay còn lại trực tiếp lấy cái bát thọ bằng nắp hộp sọ ở dưới đất lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận