Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1029: ANH TIN KHÔNG

Cùng lúc này, ánh nhìn của tôi đồng thời dừng lại trên mặt Ngô Mậu, một lát sau, tôi lại vô thức hướng ánh mắt quét sang hai tay y, đột nhiên phát hiện, trên tay y hóa ra đang đeo găng tay tiên xám tôi đưa cho y!

“Quá... quá tối, cái hang này sợ ghê cơ...” Ngô Mậu rõ ràng rất không tự tại.

Tôi chú ý đến lúc Ngô Mậu nói chuyện, đầu lưỡi trong khoang miệng y, cũng biến thành đen xì một mảng.

Hơn nữa tướng mặt này của y, còn nặng hơn nhiều so với tướng mặt của tôi!

Tôi vụt đứng khựng lại, đồng tử co mạnh, chằm chằm nhìn Ngô Mậu.

Thần sắc Ngô Mậu càng bất an hơn, y vốn ra vẻ định đi quay về, lại có chút lúng túng nhìn sang tôi, nói: “La tiên sinh, tôi từ bên trên xuống... Cậu cho rằng tôi có vấn đề sao?”

“Anh động vào cái xác đồng tử đó rồi.” Ngô Mậu đang vòng vo quanh co với tôi, nhưng tôi lại không lòng vòng nhiều với y.

Tôi sẵng giọng chất vấn: “Cái xác chết đó, có vấn đề rồi? Xảy ra vấn đề gì rồi?!”

“Tôi...” Ngô Mậu lập tức liền trở nên ấp úng.

Sắc mặt tôi càng trở nên khó coi hơn, lạnh giọng nói: “Ngô tiên sinh, đồ ở trong đây, bất kể là xác chết hay là vật phẩm, đều không phải là thứ có thể tùy tiện động vào, rốt cục xảy ra vấn đề gì rồi, nếu bây giờ anh không nói, đợi lúc nữa chúng ta quay về gặp phải, tôi không có sự chuẩn bị, sợ rằng chúng ta liền phải quay lại chỗ này.”

“Tướng mặt của chúng ta đã thay đổi rồi, mà nguyên nhân chết tướng mặt này dự báo, chính là có liên quan đến xác khô ở trong đây. Đừng quên mất tướng quẻ, tham lam tý lợi ích nhỏ nhoi, liền phải bỏ nguyên cả mạng sống!” Ánh mắt tôi sắc bén chăm chăm nhìn Ngô Mậu, giọng nói càng nghiêm khắc hơn.

Sắc mặt của Ngô Mậu liên tục thay đổi tận mấy lần, mới hơi có chút hoảng sợ bất an giơ tay lên, xòe lòng bàn tay ra.

Trong lòng bàn tay y, đang nằm một đồng tiền đồng...

“Tôi chỉ là thấy đồng tiền đè trên cổ nó... chế tác không tồi... Còn có thể trấn sát... nên cầm lên xem xem.”

“La tiên sinh, tôi không cố ý đâu... Cậu tin không? Tôi đặt trả lại, nhưng đã không được nữa rồi.”

Sắc mặt của Ngô Mậu còn khó coi hơn cả khóc.

Ánh mắt tôi hoàn toàn hướng lên trên đồng tiền đồng đó, mím chặt môi, không nói một lời.

Đồng tiền này đè lên chỗ yết hầu của cái xác khô đó, tác dụng chính là trấn xác.

Tiền đồng còn lại cắm vào trong huyệt thái dương, cùng với các bộ phận khác của xác khô, đều vẫn không phải là dùng để trấn xác, mà là lúc đó đánh đấu, được dùng như binh khí vậy.

Gã Ngô Mậu không động đến chỗ tiền đồng đó, mà cứ một mực động đến đồng tiền trấn xác này.

Nếu không phải ngu, thì là lòng tham và tâm lý cầu may vượt qua lý trí!

Hơn nữa tôi còn đúng thật không biết xác khô mất đi tiền đồng trấn áp, sẽ biến thành bộ dạng nào, sẽ có hậu quả gì...

Ngô Mậu còn định mở miệng, rõ ràng là muốn giải thích.

Sắc mặt tôi triệt để lạnh băng lại, mở miệng ngắt lời y, nói: “Xác chết bây giờ như thế nào? Có thể dọa khiến anh sợ trực tiếp chạy xuống luôn?”

“Đừng tiếp tục giấu giấu giếm giếm nữa, che giấu không có lợi ích gì, sẽ chỉ khiến nguy hiểm của chúng ta càng nhiều hơn.”

Ngô Mậu do dự một chút, rồi mới nói: “Kỳ thực, tôi cũng chưa được rõ lắm, nó ban đầu giống như là hóa sát, da biến thành rất đen, vốn là xác khô, mà rất nhanh liền trở nên đầy đặn, tiếp sau nữa... Trong thất khướu của nó liền tràn cát đen ra ngoài... Tôi cảm thấy quá kỳ dị, thế này là hóa sát cái nỗi gì được, hơn nữa nó giống như sắp vỡ tung ra vậy, mới dọa khiến tôi vội vàng chạy xuống dưới...”

“Kỳ... Kỳ thực La tiên sinh, tôi chạy nhanh như thế, cũng là nóng ruột đi tìm cậu.”

Tiểu Hắc gầm gừ một tiếng, vừa hay chính là vào lúc Ngô Mậu vừa nói dứt lời.

“Nửa phía trước tôi tin rồi, nửa phía sau, Ngô tiên sinh, đến Tiểu Hắc còn không tin, bản thân anh tin sao?” Tôi lắc lắc đầu, sắc mặt của Ngô Mậu rõ ràng càng lúng túng hơn.

Tôi cực lực khiến hơi thở của mình bình ổn lại, tâm trí cũng trấn tĩnh lại.

Những lời “bàn giao” này của Ngô Mậu, cũng khiến tôi vô cùng nghiêm trọng.

Cát đen, chính là Sát, cũng chính là nguồn gốc dịch bệnh của Sa Trấn.

Con đường này của chúng tôi, sợ là không dễ đi rồi.

“Đừng có chạm vào chỗ cát đen đó, nếu không sẽ chết.” Tôi cũng chẳng còn biện pháp hay ho nào khác, chỉ có thể dặn dò một câu.

“Kỳ thực có giày mà...” Ngô Mậu định đi lên trước, tôi không nhúc nhích, mà gọi một tiếng bảo Tiểu Hắc cũng dừng lại.

Tiếp đấy tôi ngẩng đầu nhìn quần áo trên người Ngô Mậu, nói: “Ngô tiên sinh, cởi áo của anh ra.”

Trong mắt Ngô Mậu mang vẻ khó hiểu.

“Trên người anh chẳng cất thứ gì, Đường phục của tôi có quá nhiều đồ, anh có giày, Tiểu Hắc không có, dùng áo của anh, bọc lấy bàn chân nó, hy vọng có thể hữu dụng.”

Tôi vừa nói dứt lời, ngao sói liền hướng về phía Ngô Mậu sủa lên mấy tiếng.

Ngô Mậu vội vàng liền bắt đầu cởi bỏ áo khoác ngoài ra.

Trên người y không hề đeo ba lô, xem ra là Liễu Dục Chú không cho y cầm.

Tôi đem áo khoác ngoài của Ngô Mậu ra dùng kéo sắt đỡ âm linh cắt thành nhiều mảnh, lại dùng dây thừng còn lại trên cổ ngao sói phối hợp, bọc chân của nó lại.

Rõ ràng ngao sói rất khó chịu, nhưng vẫn cố nhịn.

Trong thời gian này, thừng nilon còn từng bị giật một lần, tôi đồng thời trả lời một phát, dây thừng mới không tiếp tục rút về.

Tất cả chuẩn bị sẵn sàng xong, chúng tôi mới đi quay lại lên trên.

Khoảng chừng về đến vị trí lúc trước tôi lần đầu tiên nhìn thấy cái xác khô đồng tử, lúc này ở đây đã không nhìn thấy xác chết nữa rồi...

Trên mặt đất là quần áo đã rỗng, giống như xương cốt đã hoàn toàn tan chảy.

Hạt cát màu đen xì, phủ dày đặc trên mặt đất của lối đi, còn có không ít chảy tản ra ngoài.

Có điều ở đây hơi có chút khác biệt so với tưởng tượng của tôi.

Tôi còn tưởng sẽ có cực kỳ nhiều cát đen, nhưng không ngờ rằng, số lượng kỳ thực lại ít ỏi.

Dưới chân dẫm lên thứ cát này, mềm mịn khác thường.

Trên trán Ngô Mậu mồ hôi lạnh liên tục túa ra, hạ giọng nói: “La tiên sinh... Vẫn cứ đừng nán lại lâu...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận