Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 272: NƯỚC TÍNH BẰNG TRỜI CỦA KHAM DƯ

Trong họng hơi có vị tanh mặn, tôi nuốt xuống dưới, nhịp tim đập cuối cùng cũng từ từ bình ổn lại.

Điều khiến tôi hoàn toàn yên tâm là, đám quỷ nước bên bờ sông kia, cũng dưới sự dẫn dắt của ba con quỷ nước già lông tóc bạc trắng, từ từ chìm dần xuống dưới lòng sông.

Bọn chúng đã có thể xuống sông, thì đại biểu cho việc không sao thật rồi.

Những thứ quỷ quái sinh sống ở dưới sông Dương này, cảm ứng đối với sự nguy hiểm của sông Dương phải hơn nhiều so với chúng tôi.

Tôi liên tục thở ra mấy hơi dài.

Lúc này, tất cả mọi người mới hoàn toàn phản ứng lại, bọn họ cũng đều nhìn hiểu việc quỷ nước xuống sông, càng hưng phấn hoan hô hò hét!

Hà Tiên Thủy biểu hiện cũng rất kích động, gã thậm chí còn nhảy thẳng xuống dưới sông Dương, rồi bơi một vòng giữa dòng nước chảy xiết xong mới lên bờ!

Những người vớt xác kia cũng kích động không gì tả nổi!

Nguy cơ lớn bằng trời như thế này, bọn họ giúp đỡ giải trừ nguy cơ, bây giờ đúng là đã tiêu tan thật rồi.

Thành công cứu bao nhiêu mạng người thế kia, sự hưng phấn làm sao chỉ dùng vài câu nói mà biểu đạt hết ra được?!

Lưu Văn Tam vứt chai rượu đi, lão chăm chăm bước đến trước mặt tôi, vỗ mạnh lên vai tôi, xong lại ôm tôi một cái thật chặt!

“Thập Lục! Giỏi lắm! Giỏi lắm luôn!” Vốn từ phong phú sinh động của Lưu Văn Tam dường như cũng trở nên đơn điệu hết cả.

Tròng mắt lão đỏ lên, cuối cùng chỉ nói một câu: “Đúng là quá kích con mẹ nó thích luôn! Không hổ là con nuôi của Lưu Văn Tam tao!”

Phùng Chí Vinh cũng thành khẩn cảm ơn tôi.

Phần đông vẫn là những ngư dân kia, bọn họ đều nhìn sang tôi và Lưu VănTam, ánh mắt không còn vẻ dò xét nghi ngờ như trước đây nữa, tất cả đều hoàn toàn thay đổi.

Bên ngoài từ đường, có cả vạn người đang đứng, thần sắc bọn họ càng ngơ ngẩn hơn.

Thời khắc trước khi đập bị đâm, xác chết toàn bộ đều đã vào trong từ đường, không phát sinh bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không có bất cứ xác chết nào bật xác.

Tôi không hề nói thêm gì khác, mà chỉ cung kính cúi người một cái với Trương Nhĩ.

Lần này không phải là lễ tiết thông thường như trước, mà là sự cảm kích phát ra từ đáy lòng tôi.

“Trương tiên sinh, La Thập Lục đúng là thọ giáo rồi.” “Nếu không phải có ông bảo chúng tôi hành động trước dự định, nếu đúng là đợi đến tối nay, hoặc là đợi đến ngày mai chúng tôi mới động thủ, thì tất cả việc này đều không thể cứu vãn nữa.”

Tôi không hề có chút ý định một mình giành hết công lao nào.

Đối với tôi mà nói, đây không được coi là công lao, mà là thứ trách nhiệm gánh trên vai.

Rất nhiều người đều chỉ nhìn thấy tôi bận bịu tới lui ở bên sông Dương, bọn họ chỉ biết, con trâu sắt này sắp đâm vào đập, nếu như không có người quản, thì sẽ dân chúng lầm than! Thậm chỉ phần đông người trước khi sự việc xảy ra đều không hề biết gì, chỉ nhìn thấy một mặt phiến diện ở thời điểm này.

Bọn họ không hề nhìn thấy sự nhắc nhở của Trương Nhĩ dành cho tôi.

Bọn họ càng không biết, con trâu sắt này từ đâu mà tới!

Bao nhiêu năm trước, khi vị Kham dư đại sư đó dùng thủ đoạn bằng cả trời tính này để ép buộc ông nội tôi, hại chết những người này, chôn giấu bố cục phong thủy trâu sắt sông Dương.

Mấy chục ngày trước, tôi vì sự ích kỷ cá nhân, bởi bị đàn bà dẫn dắt cảm xúc, kéo theo sự thay đổi của bố cục phong thủy này, khiến nó biến thành bố cục trâu sắt đâm đập sông!

Vậy nên mới có cảnh tượng này ngày hôm nay!

Trâu sắt bởi cái nhân của nhà họ La, dùng mấy chục năm ấp ủ thành cái quả hôm nay.

Ông nội đến trước lúc chết cũng vẫn nghĩ cách phá giải, rồi để tôi tự tay phá giải, cũng khiến nhà họ La không cần gánh nợ nghiệp lớn như vậy nữa!

Và cũng khiến lòng tôi có đôi chút thả lỏng, buông lơi sợi tơ áp lực mà tôi đè nén dưới đáy lòng không dám nói ra ấy.

Trong lúc suy tư, Trương Nhĩ cũng đỡ lấy vai tôi, nói câu không cần đa lễ, lão cũng chỉ chỉ bảo cho tôi một chút ít.

Cho dù là lão không nói, tôi cũng chưa chắc sẽ không phát giác ra sự biến đổi này, lão có thể nhìn ra được tôi không phải là người tầm thường.

Những người khác thấy vậy, cũng có ánh mắt khác dành cho Trương Nhĩ.

Đặc biệt là Phùng Chí Vinh, nét vui mừng trên mặt càng không giảm. Nói cho cùng, Trương Nhĩ cũng là do ông ta, Phùng Chí Vinh mời tới. Bao nhiêu năm nay, cũng là làm việc cho nhà họ Phùng.

Tôi mím môi, trả lời rằng sự khen ngợi của ông ta dành cho tôi quá nhiều rồi, rất nhiều người đều rất khen ngợi tôi, nhưng tôi biết rõ, đó không phải là do bản thân tôi. Đương nhiên tôi sẽ cố hết sức để bản thân có thể khống chế được những thứ này, không làm mất mặt của Âm thuật tiên sinh và Thiết khẩu Kim toán.

Sự tán thưởng trong mắt Trương Nhĩ lại càng xuất hiện nhiều hơn.

Tôi cũng chẳng nói thêm gì khác nữa, mà quay người bước về phía bên bờ sông.

Trên cả quãng đường đi đến chỗ bến tàu gần nhất, phần lớn lượng nước lũ rút đi xong, trên bến tàu đã có thể cho người đứng được.

Nhìn vọng ra dòng nước sông tàn bạo, nhìn vọng ra dòng nước lũ đang trút đi, tôi hạ giọng lẩm nhẩm: “Ông nội, ngàn xác chết chưa từng lên hết bờ, chỉ lên được bảy trăm người, có điều bọn họ cũng không tác quái, nhận sự thờ cúng của vạn nhà, duy có đáng tiếc, nhưng cũng đã gắng hết sức giảm thiểu.”

“Tính toán của vị Kham dư đại sư đó, bị ông phá rồi, thực lực của Thập Lục không đủ, chưa thể hoàn toàn giữ được đập Giang Đê, có một chỗ bị phá hỏng, nhưng đây cũng lại giống như điểm xả lũ, xả bỏ lực lũ mạnh nhất.”

Lúc tôi lẩm nhẩm nói đến chỗ này, thì tôi bất chợt cảm giác từ trong sự việc này, túm ra được một manh mối!

Một manh mối vô cùng đáng sợ!

Nhớ lại cảnh nước lũ khủng khiếp ban nãy, nếu như không có trâu sắt đâm đập thì sao?

Cơn lũ lớn như vậy, toàn lực đâm lên trên đập, thì sẽ như thế nào?

Đập sông có chống đỡ nổi không?!

Hoặc là, vị Kham dư đại sư năm đó, thậm chí còn tính được đến cả việc ông nội tôi có khả năng tính toán ra phương pháp phá giải thì sao?!

Tôi trợn to mắt, nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm cả vào trong da thịt, đau đớn mà lại kinh hãi.

Đây là thứ cảm giác sợ hãi không kìm nén nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận