Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 414: NƯỚC DƯỚI QUAN TÀI, LONG ÉP THUỶ

Việc này được cái đỡ để tôi phải mở miệng, cũng tránh bị nhìn ra vấn đề gì đó.

Mọi người lần nữa lên đường, mấy người tôi, Âm tiên sinh, Thẩm Kế, Lưu Văn Tam, Trần mù cùng với ngao sói đi ở phía đuôi đoàn người.

Vòng qua chân ngọn núi đá này, là coi như đi vào bên trong phạm vi của hai mươi bốn hướng núi này.

Tôi đại thể có thể thông qua ký ức về sa bàn phong thủy, mà biết được chúng tôi đại khái ở vị trí nào.

Theo nhận định Lộc Tồn Hành Long mà Tần Thái nói để phân biệt thế núi ở đây, ngọn núi đá mà chúng tôi qua đêm, bèn là một trong hai ngọn Hoành sơn ở phía ngoài rìa, đối chiếu với ba dãy núi ở trên cùng nhất.

Từ sau núi đá, cũng chỉ cự ly mấy chục mét, bèn là một dãy núi chắn ngang khác.

Núi này không cao, nhìn có vẻ như là núi lùn Chi long mạch, nhưng thân núi lại có bộ phận nổi gồ luốn lượn.

Phía trước vọng lại giọng nói tràn đầy tự tin của Tần Thái: “Dương trường chủ, dãy núi này tên là Quỷ Tinh, cũng gọi là Quỷ Sơn, thông thường đều là núi nhỏ tồn tại bên ngoài núi long mạch! Một khi có loại núi này tồn tại, thì nhất định là dựa sát vào chỗ long mạch có sinh khí đặc kết, bảy tám phần là cửa sinh ở gần đó.”

“Có câu nói là, Quỳ Tinh giả, núi chống đỡ sau huyệt, là kẻ làm gối cho trường huyệt. Hoành long kết huyệt, Quỷ Tinh cũng là núi kiểm chứng, long khí nơi này ắt hẳn rõ nét!” Đối với những lời này của Tần Thái, đám phong thủy sư kia đương nhiên là tâng bốc nịnh bợ, Dương Hạ Nguyên cũng hết lời khen ngợi.

Tôi có chút chẳng nói nên lời.

Bọn Tần Thái còn tưởng rằng Dương Hạ Nguyên coi trọng bọn họ thật?

Trên thực tế Dương Hạ Nguyên chỉ là để bọn họ đi nạp mạng mà thôi.

Thời gian xuất phát là mười giờ sáng, đi vòng qua quả núi Quỳ Tinh thứ hai xong, bèn tới phía dưới phía dưới một dãy núi liên miên đồ sộ khác, lúc này thời gian đã gần đến một giờ trưa rồi.

Từ dưới chân núi, dốc núi dần dần cao lên, đến chỗ phía xa tầm mắt thì thành thế núi thay nhau nổi lên, chủ phong của quả núi này càng to lớn mạnh mẽ.

Một dòng sông cũng được coi là rộng chảy vòng quanh dưới chân núi, chúng tôi dừng ở trên bờ đối diện của dòng sông, nơi có một chiếc cầu vòm bằng đá niên đại không ngắn đang đứng lặng bên trên dòng chảy.

Tần Thái lập tức lật người xuống ngựa, nhắc nhở Khương Manh và Khương Yểm dựng trại ở chỗ này, ông ta bây giờ dẫn chúng tôi đi thăm huyệt nguồn, tìm chỗ của cửa sinh.

Nói thật, nếu không phải là tôi biết ở dưới núi có sông ngầm, sợ rằng cũng sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ với những lời đó của Tần Thái.

Bởi vì long mạch mà quả núi này biểu hiện ra ngoài, trong phong thủy gọi là Chỉ Long, núi vòng nước ôm, ngưng đọng khoan hoãn.

Chỉ long lại là núi kết huyệt của long mạch ngưng đọng tích trữ, trong cả hai mươi bốn hướng núi này, nếu như có Chỉ long tồn tại, thì chỗ Chỉ long kết huyệt chắc chắn hội tụ tất cả long khí của long mạch!

Nơi long khí hội tụ, lại là nơi có cửa sinh!

Nhưng dưới đất có sông ngầm, sông ngầm lại là Long ép Thủy, sẽ xả long khí hội tụ đi, nói cách khác, long khí tan vào trong nước, lại tuần hoàn trong hai mươi bốn núi này, cửa sinh rốt cục ở đâu, thì chưa biết được.

Trong lúc tôi suy nghĩ, Tần Thái đã dẫn đường đi qua cây cầu vòm bằng đá kia.

Sau khi xuống khỏi cầu, chúng tôi lại theo Tần Thái lên núi.

Trong tay ông ta cầm một chiếc la bàn, đồng thời còn mò ra một cây ba toong hơi có chút cong.

Dãy núi Chỉ long này không nhỏ, mà còn thuộc về núi Lũng, chỗ kết huyệt ở sườn núi, chỗ sườn núi lại không dễ tìm kiếm, chủ yếu là thế núi lên xuống quá nhiều, rất dễ phân biệt sai vị trí.

Chúng tôi cứ tìm mãi cho tới năm sáu giờ chiều, lúc trời đã chiều tà, mọi người đều mệt mỏi, Dương Hạ Nguyên trán cũng rịn mồ hôi, thở hồng hộc, cuối cùng Tần Thái mới mặt mày hớn hở dừng lại trước một khu đất trống.

Ông ta kích động không ngừng lẩm bẩm: “Chỉ của Chi Lũng, phẳng như bàn tay! Nếu như tôi suy đoán không sai, thì cửa sinh chắc chắn ở chỗ này!”

Những phong thủy sư khác cũng trở nên hưng phấn, thi nhau quan sát xung quanh.

Tôi đúng là mệt hết chịu nổi, Lưu Văn Tam thì ngồi thẳng ra đất.

Nhìn một vòng xung quanh, ngoài khu đất trống kia ra, rừng cây xung quanh cũng rậm rạp hơn nhiều so với nơi bình thường, vào thời điểm cuối đông đầu xuân thế này, theo lý mà nói, đại bộ phần cây cối đều là cành khô lá rụng mới đúng, nhưng khu đất này lại xanh tốt um tùm, trong khu đất trống cũng lờ mờ có một làn gió ấm lượn quanh.

Phong thủy của chỗ này đúng thật rất tốt, nhưng tuyệt đối không thể nào là chỗ cửa sinh, bởi vì ở đây quá đơn giản...

Và còn cả sự tồn tại của những biến cố khác nữa.

Nhưng Tần Thái rất hưng phấn, ông ta đã dùng cái gậy ba toong cong queo kia điểm xong một vị trí, bảo mọi người bắt đầu đào!

Hơn nữa ông ta đoán, chỗ cửa sinh, chắc chắn có táng quan tài, xác chết trong quan tài, nhất định là vũ hóa!

Chỉ cần đào lên xong, là có thể xác định lời nói của ông ta không sai, cũng sẽ tìm ra nơi mà Dương Hạ nguyên muốn tìm!

Sau khi nói xong, Tần Thái nhìn sang Âm tiên sinh, ra vẻ khiêm nhường nói: “Âm tiên sinh, xem ra lão phu nhanh chân đi trước rồi, không cần dùng đến Táng ảnh chi pháp nữa, nhưng lão phu cũng đúng thật rất có hứng thú với thuật phong thủy độc môn của Kế Nương này, xong việc rồi vẫn mong không tiếc lời chỉ giáo!”

Câu này nghe tuy lễ độ khách khí, nhưng tôi lại nhìn thấy từ trong ánh mắt ông ta một vẻ đắc ý không che dấu nổi.

Còn về Triệu Tỵ, thì còn liếc tôi một cái, thần sắc rất là ẩn ý.

Âm tiên sinh chỉ ừ một tiếng, cũng không mở miệng thêm.

Tôi thì chẳng nói lời nào.

Còn Dương Hạ Nguyên thì cổ vũ bọn họ mấy câu, bảo bọn họ cố gắng đào nhanh.

Đào chỗ sườn núi này, đúng thật là tốn không ít công sức.

Lúc chiều tà lùi đi, màn đêm buông xuống, bọn họ vẫn đang không ngừng đào bới.

Mắt nhìn đào mãi vẫn chưa thấy quan tài, bên dưới ít nhất đã sâu đến mười mấy mét rồi, Tần Thái không ngồi im nổi nữa, cũng nhảy xuống dưới hố đào cùng.

Đêm nay, ánh trăng tuy lạnh lẽo, nhưng lại có cả bầu trời ánh sao.

Trong màn đêm mông lung, Tần Thái và ba phong thủy sư khác ở dưới cái hố đó tiếp tục đào, trong số mấy phong thủy sư còn lại có người đã kiệt sức, chẳng để ý tới hình tượng ngồi bệt xuống nền đất cạnh hố nghỉ ngơi, có người thì nằm bò trên miệng hố ngó nghiêng.

Đột nhiên, Tần Thái mừng rỡ kêu lên một tiếng: “Thấy quan rồi! Có quan quách, bên trong nhất định...”

Giọng nói của ông ta đột ngột im bặt, ngay tiếp đó phía dưới đáy hố lần nữa vang lên tiếng gào thét đầy kinh hoàng của ông ta: “Sao lại có nước? Nước dưới quan tài? Long ép thủy?”

“Nhanh, dây thừng! Kéo bọn tôi lên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận