Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1006: HAI BÊN VA BẮN NHẬP MINH ĐƯỜNG, CHẾT UỔNG CHÀNG THIẾU NIÊN

Ngao sói ở bên cạnh, tuy không phát ra tiếng động gì, nhưng đã nhe răng ra, lộ vẻ hung dữ.

Tôi một tay ấn lấy đầu của ngao sói, khe khẽ lắc đầu không cho nó lao ra ngoài.

Tôi cũng không lập tức ra ngoài, bây giờ không biết lão điếc tình hình thế nào, nửa đêm ở đây đốt lửa, bên cạnh còn có một cái xác dữ.

Mà chúng tôi còn phải nhờ lão dẫn đường vào Sa Trấn, nếu như bây giờ ra ngoài, chữa lợn lành thành lợn què, thì quãng đường phía sau sợ rằng sẽ có vấn đề.

Tôi và ngao sói cứ thế này lặng lẽ đợi phải tới hơn một giờ đồng hồ, lão điếc mới lừ lừ đứng dậy, lão đột nhiên kéo lê cái “người” đang cộm đó lên, đi về phía bên cạnh.

Lúc lão đại khái đi được hai ba mét, gió cát đột nhiên bắt đầu lớn lên, một phát liền không nhìn rõ bóng dáng của lão nữa.

Tôi giữ trấn tĩnh, vẫn không có hành động khác thường.

Lại qua ba bốn phút, lão điếc đi quay lại, lão ở nguyên tại chỗ ngó khoảng tầm nửa phút, rồi bèn men theo lòng sông khô cạn đi quay về.

Lúc ngao sói đưa tôi xuống dưới, đi là trong giữa lòng sông, còn lão điếc thì đi men theo bên rìa lòng sông.

Do vấn đề góc độ của tảng đá lớn này, lão điếc không hề phát hiện ra tôi và ngao sói.

Kỳ thực, nếu như là môi trường yên tĩnh, ẩn nấp bèn không dễ dàng như thế.

Khả năng người phát hiện lão điếc ra ngoài, đều không phải là ngao sói, mà là Liễu Dục Chú.

Chỉ có điều gió cát ở đây quá lớn, tiếng ồn quá hỗn loạn, đến cả như Liễu Dục Chú cũng chẳng phát hiện ra lão điếc nửa đêm thức dậy.

Lại đợi khoảng chừng sáu bảy phút, lão điếc ở chỗ xa đã biến mất khỏi tầm mắt, tôi lúc này mới từ phía sau tảng đá vòng ra, đi đến vị trí lúc trước lão điếc ngồi.

Cái đống lửa đó, hóa ra là một số đồ vật cho người chết dạng như tiền âm phủ, cùng với hàng mã.

Trong nền cát còn có cục nến đã cháy hết, chân của cây hương.

Ngao sói chạy lên trước hai ba mét, rồi xoay vòng tại chỗ.

Tôi ngoảnh đầu, phát hiện ra chỗ đó hóa ra có một thứ dạng như miệng giếng, chỉ có điều, bên trên bị đè một tấm thép dày nặng.

Tôi đi đến gần, đầu mày hơi nhíu lại.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi, tấm thép này ánh lên thứ ánh sáng lạnh, vị trí phía trước nhất có một cái tay nắm.

Một bên chân của ngao sói đã đặt lên trên tấm thép, tôi hít sâu một hơi, hai tay giật lấy cái tay nắm đó, nhấc mạnh lên trên một phát.

Tấm thép dày nặng bị nhấc lên, miệng giếng đen ngòm phía dưới, lập tức xộc ra một luồng khí lạnh, vù vù cứa lên trên da, đau buốt như dao cắt, cực kỳ khó chịu.

Tôi dịch tấm thép ra quá nửa, treo bên trên miệng giếng, phát hiện vị trí bên trên thành giếng, có một dây xích sắt rất thô.

Sợi xích sắt này thõng xuống dưới, kéo căng đét.

Tôi cảnh giác nhìn xuống bên dưới, trong giếng quá tối tăm, chẳng nhìn thấy gì cả.

Cho dù là dùng điện thoại mở đèn pin chiếu xuống dưới, cũng nhìn không rõ.

Ngừng một lát, tôi rút găng tay tiên xám ra, sau khi đeo lên xong, túm lấy sợi xích sắt đó, dùng sức kéo lên trên.

Cảm giác nặng trình trịch, cũng khiến trong lòng người ta có một cảm giác khó chịu, toát lên sự bức bối.

Rất nhanh, xích sắt liền hoàn toàn bị kéo ra ngoài, đồng thời bị tôi kéo ra khỏi miệng giếng, còn có một cái xác chết...

Trên người xác chết đó bọc lớp vải trắng đã ố vàng, chỉ có phần đầu là để lộ ra ngoài.

Xích sắt vừa vặn buộc trên cổ của nó.

Mái tóc khô xác xơ trên đỉnh đầu, nước da đã hoàn toàn bị hong khô, ép chặt lên xương trên mặt.

Nó đang mở hai mắt, nhãn cầu sớm đã vì mất nước mà hõm vào trong.

Nước da tái xanh, toát ra tử khí đậm đặc.

Nửa thân người của ngao sói đều đã dựng lên, gần như đứng ở trên thành giếng, sau khi nó đứng người dậy thế này, đều đã sắp cao hơn tôi cả một cái đầu rồi.

Nó thè lưỡi ra, liền định liếm lên trên đầu xác chết!

“Tiểu Hắc!” Tôi hạ giọng quát nó dừng lại.

Ngao sói ư ử một tiếng, rõ ràng có vẻ rất tủi thân, nhưng cũng không liếm, mà chỉ nhìn chằm chằm.

Bề mặt xác chết này không có lông nhung hóa sát, tôi cũng không rõ là thứ sát gì.

Nhưng nó nhất định là xác hóa sát!

Bởi vì tôi đã chú ý đến, vải trắng trên người của nó, có không ít phù văn dày đặc chi chít....

Đặc biệt lại chú ý đến đầu mặt của nó, đây rõ ràng cũng là một khuôn mặt chữ Giáp, trên to dưới nhỏ, phải nói là chẳng khác gì mấy với lão điếc!

Chỉ có điều, nó rõ ràng vẫn là một đứa trẻ còn chưa thành niên, nhìn lên trông bộ dạng cũng chỉ tầm mười tuổi.

Cái bộ dạng già nua đó của lão điếc, nhìn trông ít nhất cũng phải đến bảy tám mươi tuổi rồi.

Lúc đó trực giác đầu tiên dâng lên của tôi, chính là lão điếc và nó quan hệ không tầm thường.

Ngay tiếp đó, tôi chăm chú tiếp tục xem số phù văn đó, đồng thời đặt cái xác chết này lên trên thành giếng, xoay vần nó, tỉ mỉ nhìn thật rõ.

Ở sau lưng nó, trên vải trắng đã ố vàng còn viết một đoạn nội dung.

“Tứ kiếm thủy lưu tên Cát chước, nơi này như đao trảm. Hai bên va bắn nhập Minh đường, chết uổng chàng thiếu niên.”

Lòng tôi hơi kinh hãi, hơi thở cũng gấp gáp thêm vài phần.

Bút tích này hơi có chút cảm giác rắn rỏi già dặn, nhưng lại toát ra một vẻ quen thuộc không tả ra được....

Đoạn nội dung này là thuộc về châm ngôn phong thủy của Giao kiếm cách!

Phong thủy nơi này rất dữ, dòng thủy lưu giống như đao chém chữ thập, nước tràn ra ngoài, lại giống như mũi tên bắn ra, chủ chết nhi đồng thiếu niên!

Cũng chính là, lúc chỗ này còn chưa khô cạn, chỉ cần có thiếu niên nhi đồng, gần như đều sẽ gặp bất trắc ở đây.

Mà đứa trẻ có liên quan đến lão điếc này, gặp bất trắc tại đây, còn bị trấn xác nữa...

Tôi chằm chằm nhìn đoạn nội dung đó, nỗ lực phân biệt xem cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận