Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 724: DƯƠNG CÔNG BÀN, KIM TIỀN HÀO

Nói cho cùng, Định la bàn tuy mạnh, nhưng nó không hoàn chỉnh.

Định la bàn hoàn chỉnh, lẽ ra là đĩa tròn phối hợp với đĩa vuông.

Đĩa tròn của nó còn được gọi là Thiên Bàn, đĩa vuông được gọi là Địa Bàn.

Trong Địa bàn có mười chữ định trung tâm, trung tâm lõm xuống, Thiên bàn khảm vào bên trong, không những có thể càng dễ dàng ổn định thăng bằng, mà Thiên Địa bàn còn phối hợp lẫn nhau, Thiên bàn có thể xoay vòng bên trên Địa bàn, tự động điều chỉnh phương vị của mình!

Kim chỉ trong Thiên bàn cũng sẽ càng chuẩn xác hơn.

Lại lần nữa nhìn la bàn trong tay một lượt, tôi lật úp nó lên, mặt sau có khắc một loạt chữ nhỏ.

“Dương Công đúc, thành la bàn vào năm Đạo Quang thứ hai mươi tư, tặng cho Tưởng Bàn, lấy tên Dương Công Bàn.” Tôi hơi nghĩ ngợi, chiếc Dương Công Bàn này đã được coi là một món đồ cổ rồi, ít nhất cũng có lịch sử cách nay hơn một trăm tám mươi năm.

“Xác chết đâu? Cho tôi xem xem.” Tôi còn nhớ rất rõ, Thích Lan Tâm có nói, là người nhà họ Thích trong lúc đào quặng có đào ra một xác chết, và tìm thấy chiếc la bàn này.

Thích Lan Tâm khẽ gật đầu nói: “Xác chết không tiện đưa ra ngoài, La tiên sinh lại tốn thêm chút thời gian, dời bước theo tôi qua khu nhà hiện giờ nhà họ Thích đang trú.”

“Được.”

Lại theo Thích Lan Tâm lên xe, trong thời gian đi qua chỗ nhà họ Thích ở, trên cơ bản tôi đều liên tục nhìn Dương Công Bàn, tôi phát hiện ba mươi hai tầng Phong thủy bàn bên trên, đích thực không khác gì mấy với Định la bàn, tầng Phong thủy bàn cần có đều không thiếu, thậm chí chất liệu của chúng chúng chẳng khác biệt, cảm giác rất giống với nhau.

Việc này không khỏi khiến tôi nghĩ tới, lẽ nào, người chế tạo là cùng một người? Hoặc là, học cùng một thầy?

Thợ thủ công có thể chế tạo ra dạng la bàn này, tuyệt đối là một cao nhân, dạng tồn tại này sẽ không quá nhiều.

Có điều kiểu xác suất này cũng quá nhỏ quá nhỏ.

Càng khiến tôi hiểu kỳ nữa là, Phong thủy sư sở hữu Dương Công Bàn này, rốt cục là người nào.

Chẳng mấy chốc, xe đã dừng ở bên ngoài một căn biệt thự.

Sau khi xuống xe theo Thích Lan Tâm đi vào trong, người nhà họ Thích đích thực không nhiều nữa, tôi trên cơ bản chẳng gặp mấy người.

Thích Lan Tâm nhỏ giọng giải thích với tôi, rằng trên cơ bản người trong gia tộc, đều ở các khu khai thác quặng hoặc qua các vị trí buôn bán quan trọng khác rồi, cho dù là trưởng bối vai vế cao cũng phải ra ngoài giúp xử lý công việc, lúc này trong biệt thự nhiều nhất, ngược lại là người làm.

Trong sảnh ở tầng một, đặt một cỗ quan tài.

“Tôn trọng người chết, nên tôi vẫn cứ cho người thu liệm vị Phong thủy tiên sinh đó vào trong cỗ quan tài mỏng này.” Thích Lan Tâm khẽ nói.

Tôi gật đầu, nói Thích Lan Tâm làm rất tốt.

Trên mặt Thích Lan Tâm rõ ràng càng vui vẻ hơn, cô ta nhấc nhấc tay, mấy người làm đi lên trước, dưới sự ra hiệu của cô ta mở cỗ quan tài ra.

Tôi lại gần quan tài, cúi đầu nhìn vào trong một cái, dưới đáy quan tài nằm một xác chết đã thành xác khô, trang phục trên người ông ta không phải Đường phục, cũng không phải áo dài màu xám của đạo bào, hai tay vắt chéo thành hình chữ Thập ôm trước ngực.

Đôi mắt nhắm nghiền, môi mím lại, cho dù đã thành xác khô cũng có thể nhìn ra, trước khi chết ông ta không hề đau đớn.

“Trên người ông ta chắc còn có đồ, chúng tôi đã thử một chút, hai tay ông ta ôm quá chặt, không mở ra được, cưỡng chế mở ra, hoặc giả sẽ làm gãy cánh tay ông ta, nên không dám động vào nữa, chiếc la bàn đó được treo ở thắt lưng ông ta.” Thích Lan Tâm khẽ giải thích.

“Tưởng Bàn.” Tôi tự lẩm bẩm nói hai chữ này.

“Hả?” Thích Lan Tâm rõ ràng thắc mắc không hiểu.

Tôi không hề giải thích nhiều với Thích Lan Tâm, tỉ mỉ nhìn kỹ cái xác chết đó, tiếp tục hạ giọng nói: “Phong thủy cũng có mạch Âm dương, chúng ta khác đường cùng đích, hôm nay có duyên lấy Dương Công Bàn của ông, tôi sẽ không lấy không, nếu trên người ông còn có đồ vật gì của Âm dương tiên sinh, tôi muốn mượn dùng, xong việc trả lại, nếu có thể biết được quê ông ở nơi nào, tôi đưa ông lá rụng về cội.”

Bất kể là Phong thủy đơn thuần hay là Âm dương, trên đời này không thiếu được nhân quả từ trong vô tận.

Thích Lan Tâm có được Dương Công Bàn và xác chết, rồi lọt vào trong tay tôi, tôi lấy những thứ này bèn dính vào nhân, không công không nhận lộc, đồ là của Tưởng Bàn, tôi bèn ít nhất phải có chút báo đáp, nếu không cái quả này nhất định sẽ là quả ác.

Ông ta chết nơi đất khách quê người, nếu như tôi có cơ hội đưa ông ta lá rụng về côi, thì đây sẽ là báo đáp tốt nhất.

Tôi vừa dứt lời, đột nhiên, cánh tay xác chết trong quan tài lại cạch một phát rơi xuống dưới...

Thích Lan Tâm xem mà đần người luôn, cô ta ngẩn ngơ nhìn tận mấy giây đồng hồ, rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“La tiên sinh, cậu đúng là thần thật...” Thích Lan Tâm cười khổ nói: “Chúng tôi đích thực thử rất nhiều phương pháp, đều không cách gì mở ra, vậy mà giờ cánh tay này lại tự mình buông xuống.”

Tôi khẽ thở dài nói một câu: “Tuy nói là người chết đèn tắt, nhưng người chết hồn cũng không tan, quỷ chết nơi đất khách quê người, quỷ mất mạng dưới nước, thì có một câu nói gọi là ‘Lá rụng về cội’. Đây không phải là nói đùa đâu.”

Biểu cảm của Thích Lan Tâm sợ hãi bất an, cô ta có vẻ nghĩ ngợi.

Tôi đỡ xác chết của Tưởng Bàn ngồi dậy, trên người ông ta đích thực còn có đồ.

Phần ngực căng phồng rõ ràng là có một cái bọc, tôi lấy nó ra, đây là một cái túi vải xếp rất tốt.

Bề mặt túi vải, lại có một ít chữ màu nâu, đã hơi có chút nhòe nhoẹt, giống như từng thẩm thấu vào trong vậy.

“Ta tên Tưởng Bàn, thừa kế Thiên Nguyên tướng thuật, cố hương tây nam đất Kiềm(*), nghe nơi đây có xác hiếm mà tới, chẳng ngờ bị nhốt trong mộ đạo trời sinh, khó lòng thoát thân, nếu có người cùng nghề tới đây, gặp được xác ta, khẩn cầu hắn đưa xác về quê cũ, dùng Dương Công Bàn, Kim tiền hào làm lễ tạ.”

Những lời này được viết một cách ngay ngắn gọn gàng, không ngờ rằng những gì ông ta và tôi nghĩ lại giống hệt nhau.

Tôi nghĩ là đã lấy đồ của ông ta thì đưa ông ta lá rụng về cội, điều ông ta cầu cũng là dùng vật đổi việc về quê hương.

Đây bèn thành nhân quả định sẵn, tôi mà chỉ lấy đồ không đưa ông ta về, nhất định sẽ có báo ứng!

Nay có di thư này của ông ta, đồ của ông ta chính là thù lao, không cần phải trả lại nữa.

Chỉ có điều, Dương Công Bàn đã nằm trong tay tôi rồi, Kim tiền hào lại là cái gì?

Tôi đi đến bên cạnh bàn, đem cái túi vải trải ra bàn, bên trong cất một bộ tiền đồng, một cái mai rùa, và cả một cuộn sách da dê.

Tôi không khỏi nghẹt thở một phát, tim vụt đập nhanh lên.

Tôi mò từ trong túi ra một cái túi vải nhỏ, mở ra xong, bên trong chẳng phải cũng là một bộ tiền đồng sao?! Chỉ có điều không có mai rùa...

Tim tôi không ngừng đập thình thịch, cầm cuộn sách da dê lên, lật ra xem nội dung bên trong, tim tôi đều đã sắp nhảy luôn lên tận cổ rồi...

Ngoảnh đầu nhìn xác chết Tưởng Bàn đang ngồi trong cỗ quan tài bên cạnh một cái, tôi thở hắt ra một hơi dài.

Ông ta không phải là một Phong thủy tiên sinh thông thường, mà hóa ra cũng là một Âm dương tiên sinh.

Xem xong đồ của ông ta tôi mới biết, vợ của Lý Âm Dương, tổ sư mẫu của tôi, Dương thuật trong Âm dương thuật mà bà ta học, chính là Kim tiền hào!

Lý Âm Dương không hoàn toàn đem Âm dương thuật truyền thụ cho họ, mà chắc chỉ là một bộ phận.

Bộ phận còn lại thì dùng Âm dương thuật khác bù đủ, hoặc là ông ta đã truyền thụ toàn bộ Địa tướng Kham dư, nhưng vẫn cho bọn họ học Âm dương thuật khác, để bổ sung cho bản thân.

Tiền đồng mai rùa gieo quẻ, bèn là Kim tiền hào của Tưởng Bàn.

Tôi bản thân đã thông tướng quẻ, đọc cuốn sách da dê này bèn càng rõ ràng dễ hiểu hơn.

Có điều tôi không dự định học, bởi vì trong Địa tướng Kham dư đã có thuật gieo quẻ của Kim toán bàn, đây đã đủ để tôi sử dụng rồi.

[Giải thích từ dịch giả]

Kiềm: Là tên gọi khác của tỉnh Quý Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận