Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1020: LẠC ĐÀ DÁN PHÙ

“Anh có thể giết lão điếc, chưa chắc đã không thể giết người khác, cũng giống như những gì anh nói, anh có một số lời chưa nói hết, tôi cũng có một số lời chưa nói xong, lẽ nào bèn không cho phép lão điếc kỳ thực cũng có chút thân thủ sao?”

“Phàm là anh suy nghĩ thêm một chút, liền nên biết rằng, lão điếc với tư cách là người sống sót duy nhất của Sa Trấn, những năm nay lão dẫn đường cho bao nhiêu Âm dương tiên sinh, Phong thủy sư như vậy đều không chết, nhất định có chỗ dựa.”

“Ngô tiên sinh trò này của anh, thực sự khiến tôi có chút kinh ngạc, cũng có chút thất vọng.”

Tôi trầm giọng nói xong, lại liếc Ngô Mậu một cái, hơi hơi lắc đầu.

“Tôi...” Ngô Mậu biểu cảm lúng túng, y chỉ nói ra một chữ đó, rồi liền không nói ra thêm gì khác nữa, ngược lại khắp mặt đỏ bừng.

Phản ứng của Ngô Mậu, nằm trong dự liệu của tôi.

Đồng thời phản ứng này của y, cũng khiến tôi hơi có chút chắc chắn.

Y có thể trực tiếp cướp đồ của lão điếc, bèn nói lên một điểm, y suy nghĩ còn chưa đủ nhiều.

Y không có mưu tính sâu xa như Trương Nhĩ, cũng không có sự trầm tĩnh của Trần mù, liền càng đừng nghĩ chuyện bày mưu tính kế.

Tôi vừa nãy cứu Ngô Mậu, bây giờ lại hơi quở trách y một chút.

Chỉ cần thái độ của tôi đối với y biểu hiện mơ hồ một chút, khiến y cảm giác tôi thực tế là vì tốt cho y, bèn xác suất lớn có thể khiến y rơi vào trong tính toán và kiểm soát của tôi.

Đương nhiên, chút tâm tư đó của y, cũng sẽ cho rằng y có thể có cơ hội gài bẫy được tôi.

Như thế này, y bèn sẽ bớt đi rất nhiều cảnh giác, ít nhất trên tuyệt đại bộ phận mức độ sẽ đối đãi thành khẩn với tôi.

Chúng tôi lại đi lên trước một đoạn nhỏ đường, con sông nhỏ đã thành một dòng sông đào to lớn, ít nhất phải rộng đến bốn năm mét.

“La tiên sinh một lời làm tỉnh người trong mộng, vừa nãy dạy bảo cực đúng, là tôi thất thố rồi.” Ngô Mậu thở hắt ra một hơi dài, như đã nghĩ thông vậy, giọng điệu càng toát lên vẻ cảm kích.

“Ừ, Ngô tiên sinh nghĩ rõ ràng là được.” Tôi lại nói một câu.

Ánh mắt nhìn ra phía trước, đồng tử mặt tôi lập tức co mạnh từng đợt.

Bởi vì ở trong lùm cây ở khoảng mấy chục mét bên ngoài, có một con lạc đà!

Vốn dĩ tôi còn cho rằng, trong sa mạc cũng có lạc đà hoang dã, nhưng trong nháy mắt, tôi liền từ bỏ suy nghĩ này.

Bởi vì trên thân lạc đà, còn có thể nhìn thấy đang đeo ba lô!

Tôi không kịp nghĩ ngợi nhiều, nhấc chân lao về phía trước.

Mặt đất ở đây phải đỡ hơn quá nhiều so với mặt cát, ngao sói cũng chạy vọt lên, trước đây ở vùng đất cát chân nó còn dễ bị lún xuống, bây giờ ở đây liền chạy rất bằng phẳng.

Tốc độ của nó càng nhanh hơn một chút, đến bên cạnh lạc đà trước.

Sau khi tôi và Ngô Mậu dừng lại xong, Ngô Mậu mặt đầy kinh ngạc chằm chằm nhìn lạc đà, lẩm bẩm nói: “Liễu đạo trưởng hóa ra đã vào trong rồi?”

Ánh mắt tôi dừng lại trên trán của lạc đà.

Ở đó đang dán một tờ phù.

Tôi không biết tờ phù đó là gì, bởi vì đó không phải là Áp trấn thần chú.

Trong phù soạn của đạo sĩ nhà họ Liễu, tôi biết cũng chỉ có Áp trấn thần chú và Ngũ đế Phong táng phù.

Có điều tôi lại biết, tại sao con lạc đà này không chết rồi.

Đạo sĩ đã dán phù, thì nhất định có thể phá tà quái, tôi đêm qua lại lơ là mất điểm này. Khi đó tôi cũng trong lúc sốt ruột, cảm xúc quá mức phiền loạn, nhất thời chưa phản ứng lại.

“Anh ta biết đường?” Ngô Mậu thăm dò nhìn sang tôi.

“Anh ta không biết.” Tôi trả lời chắc nịch.

Sắc mặt Ngô Mậu càng mất tự nhiên hơn, y nhỏ giọng nói một câu: “La tiên sinh, tôi cảm thấy vẫn cứ cần thận trọng, anh ta không biết, làm sao có thể đi vào trong được? Cái chỗ này...”

Tôi trực tiếp ngắt lời của Ngô Mậu, giọng nói hơi lạnh lại: “Ngô tiên sinh anh không hiểu Liễu đạo trưởng, cũng không hiểu đạo sĩ nhà họ Liễu.” Ngô Mậu còn định nói nữa.

Tôi giơ tay cắt ngang y, nheo mắt lại nhìn lạc đà hồi lâu, cũng quét qua ba lô trên người nó.

Rõ ràng ba lô đã bị tháo qua, Liễu Dục Chú chắc đã đem theo vật tư cần thiết.

Tôi thở hắt ra một hơi, mới bảo với Ngô Mậu, đạo sĩ nhà họ Liễu có một bản lĩnh đặc thù, đối với sinh khí của người sống, sát khí của người chết, cảm nhận được rõ nét khác thường.

Liễu Dục Chú có thể không biết đường, nhưng gã có thể cảm nhận được phương vị, chỉ cần đi về phía phương vị này là được.

Khác với chúng tôi là, nếu chúng tôi đi sai đường, khả năng phải lo lắng tới cạm bẫy nào đó, thậm chí sẽ vì vậy mà mất mạng.

Nhưng đối với Liễu Dục Chú mà nói, những thứ đó khả năng còn chưa kịp kích hoạt, y đã cảm ứng được trước rồi, hơn nữa rất dễ dàng có thể chặn được.

Ngừng lại một chút, tôi tiếp tục nói: “Đạo sĩ và tiên sinh, chênh lệch thân thủ không phải chỉ là một tý một chút, Ngô tiên sinh chắc cũng có sự thể nghiệm.”

Ngô Mậu lập tức không tiếp tục nói thêm gì khác.

Chúng tôi tiếp tục đi lên trước, lần này ngao sói đi ở phía trước, mũi của nó cứ lúc lại hít ngửi mặt đất.

Mà ở chỗ này, gió cát nhỏ hơn rất nhiều, cát mỏng trên mặt đất lờ mờ có vết tích người từng đi qua, còn chưa hoàn toàn biến mất.

Ngao sói vừa hay cũng là đang thuận theo vết tích đó mà đi.

Lòng tôi hơi có chút không ổn định, bởi vì tôi sợ Liễu Dục Chú không ở bên ngoài đợi chúng tôi, mà trực tiếp liền vào trong luôn rồi...

Cách chỗ dãy núi kia càng ngày càng gần, đá núi màu đen dày nặng vô cùng, càng giống như là một bức tường!

Con sông đào đang chảy đó, ở phía trước ngọn Hoành triều sơn này chảy hướng về phía bên trái, tại chỗ khoảng hơn trăm mét phía ngoài, bên đó bèn chính là tận cùng phía bên trái của ngọn Hoành triều sơn này, trên phong thủy, đây cũng là lối vào.

Núi Kế Nương hồi đó, chính là trước tiên qua Hoành triều sơn, có điều Kế Nương coi Hoành triều sơn là chỗ táng cốt dùng mai táng thi thể của chồng mà bà ta cưới, mượn sinh khí của miệng khí, dùng để dưỡng xác.

Ở đây thì để mặc cho sinh khí bị thổi ra ngoài, đến chỗ Sa Trấn.

Tôi rút Định la bàn ra, do dự một chút, trước tiên ngoảnh đầu nhìn phương hướng của con sông đào đó, tiếp đấy lại nhìn nhìn ngọn Hoành triều sơn này.

Bây giờ bày ra trước mặt chúng tôi có hai lựa chọn, một là thông qua sông đào vào trong, sau đó tôi lại phân tích phong thủy, như thế an toàn nhất.

Nhưng còn có một cách làm mạo hiểm khác, trực tiếp trèo lên trên đỉnh của Hoành triều sơn, hoặc giả liền có thể nhìn thấy địa mạo của cả khu Kim thần Thất sát! Từ đó phân tích cả khu đất phong thủy, trực tiếp tìm ra giếng vàng! Đương nhiên đó chỉ là hoặc giả... Xác suất không hề lớn.

Chỉ là ngọn Hoành triều sơn này trọc long lóc, gần như đều là đá núi, muốn trèo lên, không hề dễ dàng...

Theo lý mà nói, với thuật phong thủy của tôi hiện giờ, đủ để tìm ra phương vị an toàn, từng bước từng bước vào sâu, đây là lựa chọn ổn thỏa nhất.

Mà điều khiến tôi do dự lại không phải là xem bản thân, mà là xem Liễu Dục Chú.

Gã liệu có không quanh co vòng vèo, trực tiếp liền đi tới nơi hung khí nặng nhất hay không?

Khả năng này quá lớn... Cũng chẳng có thời gian cho tôi từ từ đi phân tích phong thủy.

Nghĩ đến đây, tôi ngoảnh đầu nhìn Ngô Mậu một cái, trầm giọng nói: “Ngô tiên sinh, đã leo núi bao giờ chưa?”

Ngô Mậu ngẩn ra một phát, trả lời: “Từng leo qua không ít, La tiên sinh có ý gì?”

Tôi ngẩng đầu, chỉ chỉ phía trên, nói: “Chúng ta phải trèo lên trên.”

Sắc mặt Ngô Mậu lập tức cứng đờ lại một phát, tiếp đó cười ngượng một cái, nói: “La tiên sinh, cậu không phải đang đùa đấy chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận