Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 224: ĐẠI LIỆM TRẤN QUAN

Dứt lời xong, thằng điên nhà họ Vương mới quay đầu nhìn sang chúng tôi.

Lưu Văn Tam một tay đỡ trảm quỷ đao, tay còn lại đã sờ lên trên mã tấu.

Ngao sói lấy đà chuẩn bị, Trần mù cũng hơi khom người, một chân hơi chếch lên trước, dường như chuẩn bị sẽ phát lực bất cứ lúc nào.

Tôi với thằng điên nhà họ Vương bốn mắt nhìn nhau.

Từ trong đáy mắt gã, tôi nhìn thấy chỉ có mỗi tĩnh mịch và sát khí lạnh lẽo.

Gã đứng người dậy, lại cười cười một cách bệnh hoạn, tay nắm lấy gậy khóc tang.

“Nhà họ Vương chuyên đưa tang người, oắt con tạp chủng, vốn dĩ định để mày đi chết một cách yên lặng, mày lại không vừa ý. Thế thì tao sẽ đập nát đầu mày, cho mày phơi xác nơi hoang dã!” Giọng nói của gã rất u ám, toát ra thứ khí lạnh rùng mình.

Lưu Văn Tam lại chửi một câu: “Giả ngây giả dại. Tưởng là đối phó được với một cái xác hóa sát, là có thể kiểu căng thế được à!”

Tức thì, Lưu Văn Tam sải bước lên trước. Trảm quỷ đao giơ cao quá đầu, bổ mạnh về phía đỉnh đầu thằng điên nhà họ Vương!

Thằng điên nhà họ Vương bất ngờ nhấc gậy khóc tang lên, gã không hề tránh né, thoải mái đỡ lấy cú bổ của Lưu Văn Tam!

Một tiếng kêu rền vang lên! Đồng thời còn có tiếng va đập leng keng.

Một đao đánh trước này của Lưu Văn Tam, hóa ra lại không hề chiếm được chút lợi thế nào, mà ngược lại bị bật lại, khiến lão bịch bịch bịch lùi ra sau tận mấy bước!

Tôi không lập tức lên trước, so với Tần mù và Lưu Văn Tam, tý chút thân thủ này của tôi gần như có thể coi như không có.

Chỉ còn cách đứng một bên chờ cơ hội!

Nói thì lâu chứ diễn ra thì nhanh.

Trong lúc Lưu Văn Tam lùi lại, thằng điên nhà họ Vương cũng sải bước lên trước, gậy khóc tang vung lên quét về phía mặt của Lưu Văn Tam!

Động tác của gã vô cùng cứng rắn bất khuất, làm gì có tý chút âm u nào của phong cách nói năng làm việc kia.

Ngược lại là đầy vẻ hung hăng tàn bạo!

Ngao sói đột ngột gầm lên một tiếng, cũng vụt chồm lên.

Thằng điên nhà họ Vương giơ chân đạp một phát, vừa trúng vào một bên vai của ngao sói, ngao sói liền bị gã đạp bay ra xa tận mấy mét.

Trần mù cũng động rồi, lão phát lực bật người lao lên trước, thân người nhảy vọt lên không, hai chân hướng về bả vai của thằng điên nhà họ Vương mà đè xuống!

Tôi lập tức nghĩ tới chiêu kia của Trần mù!

Lúc lão đối phó với thằng dẫn đầu đám đánh thuê mà Lưu Hiển Hách gọi tới, chính là dùng chiêu Khôi tinh điểm đấu này!

Lúc đó Lưu Văn Tam còn bảo Trần mù đừng có đem người ra coi như xác chết mà đối phó, để tránh gây ra án mạng!

Thằng điên nhà họ Vương cho dù là thân thủ nhanh nhẹn, nhưng cũng không tránh được việc lộ sơ hở, ngừng động tác quét ngang lại, cũng lùi ra sau tận mấy bước!

Cùng lúc này, Lưu Văn Tam đã ngừng được thế yếu, vung đao lên trước lần nữa!

Tôi cũng nhắm chuẩn thời khắc then chốt, vụt lao lên trước, vung cái búa lên cũng đập mạnh về phía thằng điên nhà họ Vương!

Ba người cùng tấn công hội đồng.

Bất kể gã có thủ đoạn gì đi nữa, cũng sẽ phải ôm hận tại trận!

Thằng điên nhà họ Vương vừa hay lùi đến bên cạnh cái đòn rồng kia.

Cái gọi là đòn rồng, là loại đòn ngang mà thợ khiêng quan dùng để khiêng quan tài, còn gọi là thước dài!

Thằng điên nhà họ Vương đột ngột túm lấy nút thừng trên đòn rồng, gã gầm một tiếng lớn.

Đem cả cái đòn rồng giơ lên, quét ngang về phía chúng tôi!

Mặt tôi biến sắc.

Căn bản không kịp né tránh, rầm một phát bị đập trúng ngực, cổ họng trào lên, ộc một tiếng nôn ra một bãi máu.

Trảm quỷ đao của Lưu Văn Tam bổ trúng đòn rồng, lão cũng thuận thế bị đập ngã ngửa ra sau!

Thân thủ của Trần mù thì linh hoạt hơn nhiều, lão lật người nhảy lên, lại vừa vặn dẫm lên trên đòn rồng, sau đó tiếp tục nhảy lên một lần nữa.

Rồi ngồi vững vàng trên vai thằng điên nhà họ Vương!

Tôi ngã lộn ra đất, liên tiếp lăn ra ngoài tận mười mấy mét, đập vào bờ tường bao của hậu viện.

Tôi đã hoàn toàn quên mất sự đau đớn, thậm chí còn chẳng kịp nghĩ tới nữa.

Trần mù sắp đạt được mục đích rồi!

Giây tiếp theo, hai tay Trần mù khóa chặt lấy cổ thằng điên nhà họ Vương, hai chân cũng quặp mạnh lại!

Mắt nhìn giây tiếp theo, thằng điên nhà họ Vương sẽ bị bẻ cổ.

Nhưng gã lại vụt ngã ngửa thật mạnh ra phía sau, thậm chí còn có động tác nhảy lên ngã đập mạnh xuống nữa.

Nếu như người thường mà bị ngã một cú thế này, chắc chắn sẽ gãy cổ.

Trên vai gã còn có Trần mù đang ngồi kia, thế này thì người ngã sẽ thành Trần mù rồi.

“Chú Trần, cẩn thận!”

Trong lúc suy nghĩ tôi cũng gào to một tiếng, lập tức trong lồng ngực khí huyết cuộn trào từng đợt.

Lưu Văn Tam cũng từ dưới đất bật người dậy, rồi lại lao về phía thằng điên nhà họ Vương.

Ngao sói cũng điên cuồng lao tới.

Rầm một tiếng, thằng điên nhà họ Vương đập mạnh xuống đất.

Trong mắt tôi đầy hoảng hốt, nhưng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm là, Trần mù vào giây phút sắp bị đập xuống đất ấy, lại bất ngờ thay đổi động tác, đạp mạnh lên vai thằng điên nhà họ Vương, rồi lăn ngược ra phía sau.

Vậy nên phát này, không hề làm bị thương đến Trần mù.

Ngược lại là thằng điên nhà họ Vương tự mình ăn trọn cú đập này.

Tôi rõ ràng nghe thấy rắc một tiếng.

Thằng điên nhà họ Vương run rẩy từ dưới đất bò dậy, bả vai gã đã trở nên vặn vẹo, ban nãy rõ ràng lúc sắp bị đập dính cổ, tự thân gã cũng nhích đổi một chút phương hướng, nên mới chỉ bị gãy xương bả vai.

Có thể tưởng tượng ra, nếu ban nãy Trần mù không tránh được, sợ rằng bây giờ đã không bò dậy nổi rồi.

Lưu Văn Tam đã xông đến trước mặt thằng điên nhà họ Vương, trảm quỷ đao của lão chém một phát xuống.

Keng một tiếng giòn giã vang lên, thằng điên nhà họ Vương lần nữa vung cây gậy khóc tang lên, đánh lùi Lưu Văn Tam.

Ngao sói cũng vồ lên ngay tiếp sau.

Lần này thằng điên nhà họ Vương không có cơ hội đạp ngao sói ra, ngược lại là bị ngao sói đớp mạnh trúng bả vai!

Một tiếng hét thảm thiết, gần như xuyên thấu bầu trời đêm.

Thằng điên nhà họ Vương mặt mũi trợn trừng, ánh mắt như muốn ăn thịt người của gã trừng trừng nhìn tôi, rồi lại co chân lên, đầu gối thúc mạnh vào dưới bụng của ngao sói!

Đồng thời gã lấy sức hất người một phát, ngao sói bị gã hất bay ra.

Có điều ngao sói vẫn sống chết cắn chặt bả vai gã không chịu nhả ra.

Lưu Văn Tam và Trần mù gần như đồng thời lao lên trước.

Chỉ có điều ngao sói với thằng điên nhà họ Vương đang đánh dính lấy nhau, khiến cho Lưu Văn Tam không dám vung đao, sợ chém nhầm phải ngao sói.

Trần mù một phát nhảy lên, trực tiếp tiếp cận đến phía sau vai của thằng điên nhà họ Vương.

Lão không tiếp tục làm kiểu động tác bẻ cổ như ban nãy nữa, ngược lại hai bắp tay ôm lấy đầu thằng điên nhà họ Vương, hai chân đạp mạnh vào thắt lưng của thằng điên nhà họ Vương.

Lão bất ngờ dùng sức, thằng điên nhà họ Vương lại hét lên một tiếng, toàn bộ thân người đều bị đạp cong lại!

Ngao sói lắc mạnh đầu một phát, bả vai của thằng điên nhà họ Vương đã máu me be bét!

Lưu Văn Tam thở mạnh ra hai phát, chửi: “Trần mù, thằng điên này còn chịu đòn giỏi hơn xác chết, ông phải vặt lấy cái đầu nó!”

Đôi tay Trần mù bất chợt biến đổi động tác, ấn giữ đỉnh đầu của thằng điên nhà họ Vương, dùng sức bẻ một phát!

Lại là một tiếng rắc vang lên, hai mắt thằng điên nhà họ Vương trợn tròn, rồi hoàn toàn mất tất cả năng lực phản kháng.

Gã uỳnh một phát ngã ra phía trước, đập xuống mặt đất....

Ngao sói cũng lúc này mới nhả mồm ra.

Trên mồm nó toàn là máu tươi, bả vai thằng điên nhà họ Vương thì càng là máu thịt bầy nhầy.

Tôi từ dưới đất bò dậy, tim vẫn đập thình thịch không ngừng.

“Chết rồi?” Tôi thở dốc một hơi, hỏi.

Nếu mà chết thật, thì cả ba chúng tôi đều sẽ gặp phiền phức.

Trần mù lúc này mới mở mồm nói một câu: “Gọi con bé dương sai kia đến, nó chỉ ngất đi thôi.”

Tôi thở phào một hơi, chằm chằm nhìn thằng điên nhà họ Vương, rồi lại nhìn nấm mồ kia một phát.

Mò điện thoại ra, gọi cho Từ Thi Vũ.

Cô ta rõ ràng rất kinh ngạc, hỏi tôi lẽ nào trong thôn lại xảy ra vụ án gì rồi?

Tôi im lặng một lát, sau đó bảo cô ta cứ tới đã, tôi sẽ giải thích tận mặt sau.

Từ Thi Vũ bèn không hỏi thêm gì nữa, bảo với tôi cô ta sẽ cố gắng tới thật nhanh.

Lưu Văn Tam đã dùng dây thừng trói gô thằng điên nhà họ Vương lại, còn vết thương trên bả vai gã thì không quản.

Theo như lời Lưu Văn Tam nói, thằng điên này hại người không ít, trong tay có hai mạng người là của bố tôi và Trương Thủy Linh, đây là con số mà chúng tôi biết.

Có trời mới biết gã có còn hại ai khác không?

Chỉ cần lúc giao cho dương sai gã không chết, chịu thêm chút hành hạ, coi như là đòi tý lãi cho bố tôi với Trương Thủy Linh!

Tôi mím môi, không nói gì thêm.

Tìm kiếm thêm chút trong khu nhà, từ chỗ góc tường tìm thấy một cái xẻng.

Sau đó tôi bèn từng xẻng từng xèng một, bắt đầu đào mộ!

Tuy rằng Trần mù có nói, mẹ tôi vẫn cứ đi theo tôi, thằng điên nhà họ Vương này không có bản lĩnh lôi xác chết của mẹ tôi tới đây.

Nhưng tôi vẫn cứ muốn biết, ở trong đây đã chôn thứ gì!

Tuyệt đối không thể nào chỉ là một nấm mồ đất không, cùng với bài vị và di ảnh được.

Ban nãy bị đòn rồng đập một phát thế, đến giờ vẫn còn khiến lồng ngực tôi đau khiếp, động tác cũng chẳng nhanh gọn lên được.

Lưu Văn Tam và Trần mù thấy vậy, cũng chẳng nói gì khác, chỉ lo đi tìm cuốc xẻng tới, giúp tôi cùng đào mộ.

Khoảng tầm nửa tiếng sau, nấm mồ đã bị đào lên.

Lúc này, mặt trăng đã biến mất không còn nữa.

Thời gian đã gần tới năm giờ, đến thời khắc đen tối nhất trước khi trời sáng.

Tôi mò ra một cái đèn pin, đặt chếch bên trên đống đất để chiếu sáng.

Nằm ở dưới đáy hố là một cỗ quan tài màu đỏ.

Quan tài không hề lớn, khoảng tầm ngoài một mét tám.

Chỉ là cỗ quan tài này màu đỏ, lại khiến trong lòng tôi có chút sợ hãi...

Trần mù bất chợt nói một câu: “Quan tài đỏ xung hỷ, cứ khiêng ra trước đã, bên trong chắc cũng có đồ.”

Ba người chúng tôi xuống dưới huyệt, đem quan tài khiêng ra ngoài.

Trên đầu quan tài, đóng một hàng đinh sắt chỉnh tề để niêm phong quan tài, gỡ bỏ lại tốn mất không ít sức lực.

Cuối cùng cũng mở được nắp quan tài ra, cảnh tượng trong quan tài, càng khiến đồng tử mắt tôi co mạnh lại.

Bên trong đích thực không có xác chết của mẹ tôi, nhưng lại có mấy món đồ khác.

Một bộ áo cưới màu đỏ với mũ phượng khăn trùm.

Gối kê minh (gối gà gáy), một đám dây chỉ rối, một tệp giấy dày, một cái lọ gỗ bên trong chứa nửa lọ bột màu vàng, bên trên gối đặt một sợi dây đay, bên cạnh là than củi, còn có một đồng tiền đồng.

Ngoài chỗ đó ra, còn có một số thứ tôi không nhận ra.

Những thứ này nhìn trông thì bình thường phổ thông, thậm chí còn có chút tạp nham, nhưng tôi lại thấy có một thứ cảm giác không nói ra được.

Chúng khiến tôi cảm thấy có chút ngột ngạt, thậm chí là như không nhúc nhích được người vậy.

“Quả nhiên là thế, đầy một quan tài trấn vật thế này, thêm vào áo cưới đỏ, tính toán của thằng điên nhà họ Vương này đúng là rất hay ho, cũng chẳng trách nó lại giết bố mày, rồi gài bẫy mày, mà mẹ mày lại không đến lấy mạng nó.”

Tim tôi đập điên cuồng, lập tức biết ngay Trần mù đều xem hiểu!

Không đợi tôi hỏi, Trần mù đã nói: “Cỗ quan tài đỏ này sau khi bị đặt trấn vật vào trong, bèn là Đại liệm trấn quan, bài vị và di ảnh của nó thờ cúng mẹ mày, thì mẹ mày sẽ là người nên ở trong quan tài, chỉ cần mẹ mày xuất hiện ở gần khu nhà này, là liền bị trấn vào trong ngay, không bao giờ có khả năng ra được nữa!”

“Có điều bây giờ, nó chẳng còn cơ hội nữa rồi.” Trần mù lấy bật lửa ra, lôi tệp giấy dày trong quan tài kia ra. Châm cháy một góc xong, thì vứt lại vào bên trong quan tài.

Tiếng lửa lách tách, trộn lẫn với một thứ mùi hương quái dị, ánh sáng ở trong sân sáng thêm không ít.

Tiếng gà gáy yếu ớt vang lên bên tai, lúc này trời cũng sáng rồi.

Lòng tôi vẫn có vài phần sợ hãi, cũng may mẹ tôi không tới đây. Nếu không là dính bẫy rồi.

Theo việc quan tài bị đốt cháy, ánh lửa chiếu sáng khiến bóng của chúng tôi không ngừng nhảy nhót. Bên tai còn nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát chói tai.

Thằng điên nhà họ Vương cũng tỉnh lại vừa đúng vào lúc này, gã nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài bị đốt cháy, gần như cắn đến chảy máu lợi.

“Thằng oắt con tạp chủng, lão mù, còn cả mày nữa thằng vớt xác này, chúng mày đốt quan tài của Từ Nương, tao nhất định sẽ lấy mạng chúng mày!”

Tôi quay đầu đi đến trước mặt thằng điên nhà họ Vương, túm lấy cổ áo gã, lôi đầu gã dậy.

Gã trừng trừng nhìn tôi, trong mắt oán hận không ngừng.

Tôi giơ nắm đấm lên, đấm thật mạnh một phát vào sống mũi gã!

Rầm một phát! Máu mũi gã chảy ròng ròng, mũi cũng sưng vều lên.

“Cú đấm này, là trả lãi cho việc mày hại bố tao.” Rầm! Tôi lại giáng tiếp một đấm nữa!

“Cú đấm này, là tao thay mẹ tao, và bà ngoại chết thảm dưới giếng của tao, cùng với ông ngoại bị bố mày vứt xác ra sau núi của tao, đòi lãi!”

“Mày muốn giết tao không giả, tao cũng phải đòi mày trả nợ!”

Tôi gầm lên một tiếng, một đấm, rồi lại một đấm giáng xuống mặt thằng điên nhà họ Vương!

Mặt của gã, rất nhanh đã giống như mở lò nhuộm, xanh tím từng mảng, máu tươi chảy ròng ròng!

[Giải thích từ dịch giả]

Gối kê minh ( gối gà gáy ): là loại gối mềm thời cổ đại, có hình dạng giống con gà trống, hai bên có đầu ngóc lên, bụng gà là chủ thể của chiếc gối, lưng gà là mặt gối, ruột gối nhồi bằng cây mạch, trông giống như một con gà trống đẹp đang nằm. Trên gối thường được thêu dòng chữ ‘Diên niên ích thọ, Đại nghi tử tôn’ ( Kéo dài tuổi thọ, lợi cho con cháu)

Lời dịch giả:

Hôm nay mình xin kết thúc đợt bạo chương cầu kim phiếu đầu tháng 10 tại đây. Cảm ơn các độc giả thủy99, cudenmt, jâynh, rongdenbay001, thezumountainsaga, Alu147, abcdèghjk, TracHon, kay1977, freakwave, ginta006, manonthemoon1, alexluong12, bobtran711, 0972209581, ngocnx13, 9xpropk đã đẩy kim phiếu cho truyện, với thành tích hiện tại là top18 ktb. Cảm ơn rongdenbay001 đã đề cử cho truyện. Đặc biệt cảm ơn đại lão thangit đã tài trợ trà sữa tháng 10 cho mình :X Từ ngày mai mình sẽ quay lại với lịch up bình thường mỗi ngày một chương, trong tuần có kp, đề cử hoặc donate thì CN sẽ bạo 1-3 chương tùy tâm trạng. Nhờ tháng này nguồn trà sữa đầy đủ, nên hôm nào chương ngắn số chữ dưới 1500 chữ sẽ đặc biệt up thêm một chương thành 2c để chống đói. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

PS: Về việc có bạn hỏi sao gần đây chương ngắn thế, có phải mình cắt chương hay không, mình xin trả lời lại một lần nữa, bản dịch của mình theo đúng bản gốc, không có chuyện tách chương để câu tlt! Do cách dùng từ của tiếng Việt thường ngắn gọn hơn tiếng Trung, nên lượng chữ trong bản dịch thường ít hơn so với bản gốc. Như C214 này, bản gốc có 3394 chữ, nhưng bản dịch của mình chỉ còn lại khoảng 2850 chữ. Với người làm nghề dịch như mình, việc câu kéo cho lượng chữ bản dịch dài bằng thậm chí dài hơn bản gốc không quá khó, chỉ là có thích làm hay không, nếu vì để câu thêm ít tlt mình cứ câu thêm chữ ở bản dịch của mình rồi tăng giá chương có phải vừa được tiếng vừa được miếng không? Thanks đã lý giải!
Bạn cần đăng nhập để bình luận