Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 630: QUỶ PHÙ CỦA TRƯƠNG NHĨ, KIẾM ĐỒNG ĐƯỢC NGÂM ĐỘC

Lão định vung kiếm phản kháng, lão già liền một phát dẫm trúng cánh tay lão, lão hét thảm một tiếng, Mậu Đào Kiếm trực tiếp tuột luôn khỏi tay.

Cánh tay còn lại tiếp tục định túm lấy chân lão già, lão già lại là một đạp nữa, lão gào thét càng thảm thiết hơn.

Trong nháy mắt đã bị lôi đến trước mặt Liễu Dục Chú.

Lão già một phát giật lấy cái bát thọ bằng nắp hộp sọ từ trong tay Liễu Dục Chú, trực tiếp túm lấy hai tay của Mao Nguyên Dương, ấn thật mạnh lấy, Mao Nguyên Dương lập tức liền bưng lấy cái bát thọ.

Thân người vốn còn đang giãy giụa, đột nhiên một phát liền căng cứng, con mắt Tứ bạch nhãn sung huyết của Mao Nguyên Dương cũng một phát liền trở nên cực kỳ ngây dại.

Lão già liền buông tay lão ra.

Một cảnh tượng càng kỳ dị hơn nữa phát sinh, Mao Nguyên Dương không những không giãy giụa, mà lão ngược lại còn bò dậy, quỳ xuống phía trước đống đất thọ kia.

Ngây dại bốc đất thọ lên, bỏ vào trong cái bát thọ bằng nắp hộp sọ.

Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh.

Lòng tôi càng lạnh ngắt, lão già này đúng thật là rất mạnh, Mao Nguyên Dương cũng không được coi là yếu, mà còn chẳng khiến lão bị thương một chút nào.

Mồ hôi trên trán túa ra càng nhiều, Trương Nhĩ đột nhiên buông bỏ miệng tôi ra.

Tôi vẫn ngậm chặt miệng không dám phát ra tiếng động.

Đột nhiên Trương Nhĩ cúi đầu xuống, tay lão ấn xuống dưới đất, ngón tay lão rách ra rồi, máu rỉ ra ngoài, lão đang vẽ phù.

Trong thời gian này, tôi cảm giác luồng khí âm u lạnh lẽo toát ra từ trên người lão ngày càng mãnh liệt, cái áo liệm đó giống như cũng muốn rỉ máu ra vậy.

Bảy tên đạo sĩ trong tầng gác lửng không hề tháo chạy, Quan chủ Mao Nguyên Dương đã bị bắt rồi, mạng sống đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ làm sao có thể tháo chạy được?

Mấy người đứng ở vị trí khác nhau, giống như hình thành một thế trận vậy, tiếp tục lao về phía lão già.

“Đừng hiếu chiến! Cứu Quan chủ chạy!” Không biết là ai gầm lên một tiếng.

Bảy người trong nháy mắt đã tới bên cạnh Mao nguyên Dương, đầu mày lão già đó nhíu lại, rồi đột nhiên lại giơ tay lên một phát.

Xoẹt một tiếng, từ phía bên trên xà nhà, bèn rớt xuống một loạt hình nhân giấy.

Những hình nhân giấy này phía dưới đều trống không, vừa vặn lại chụp lên trên thân người của bảy tên đạo sĩ này.

Trong nháy mắt, bảy đạo sĩ này lại không nhúc nhích nữa... đến giãy giụa cũng chẳng giãy giụa chút nào.

Tất cả những việc này quá đỗi kỳ dị...

Mao Nguyên Dương đã đem non một nửa chỗ đất thọ bốc vào trong cái bát thọ bằng nắp hộp sọ.

Lão cuối cùng cũng ngừng lại, nhét ngón tay vào trong miệng, cắn một phát thật mạnh.

Tiếng rách da rách thịt quá mức chói tai, miệng lão toàn là máu tươi, máu trên năm đầu ngón tay cũng chảy ra, lão giơ tay, để máu tưới lên trên đất thọ.

Ánh mắt lão già vô cùng hài lòng.

Chằm chằm nhìn cái bát thọ, như đang xuất thần.

Qua khoảng tầm nửa phút, một bát đất thọ đã bị máu tươi thấm đẫm ướt nhẹp.

Mao Nguyên Dương bưng cái bát lên, đặt trên đỉnh đầu mình, lão khép hờ mí mắt, bất động không nhúc nhích.

Lão già bưng cái bát thọ lên, lão vốc một nắm đất thọ, tham lam nhét vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm xong rồi nuốt xuống.

Tướng mặt của Mao nguyên Dương nhanh chóng thay đổi bằng một tốc độ mắt thường có thể thấy được, vị trí ấn đường, hai gò má, nhân trung đều bốc ra khí xanh.

Mồ hôi trên trán tôi càng nhiều hơn, lão ăn thọ của Mao nguyên Dương trước, đối với chúng tôi mà nói cũng chẳng có bất cứ ích lợi gì...

Mà lúc này tay của Trương Nhĩ cũng đã dừng lại, lão đã vẽ ra một đạo phù.

Đạo phù này tôi không biết, quá xa lạ, hơn nữa hoàn toàn không giống với phù phong thủy toát lên lực áp chế của trấn vật, hay là dạng chính khí mãnh liệt của Áp trấn thần chú.

Đạo phù này rất tà ác...

Trên đỉnh là một chữ Thi (尸) kéo dài, đây là thức khởi đầu mà phù triện thông thường đều có, phía dưới hoặc là các chữ dạng như Trấn Sát (镇煞), Xá Sát (赦), hoặc là chữ Giới (界).

Đạo phù này của Trương Nhĩ, thì lại viết bốn chữ Yêu ma quỷ quái (魑魅魍魉), cuối cùng lấy chữ Oán (怨) kết thúc phong phù.

“Thay quỷ hành đạo...” Trương Nhĩ lẩm bẩm nói bốn chữ.

Đây chẳng phải chính là bốn chữ lão già kia cứ treo trên mồm đó sao? Lão đòi thay quỷ hành đạo, lấy mạng của chúng tôi!

Tôi đột nhiên liền nghĩ tới.

Trương Nhĩ định gậy ông đập lưng ông, lão cũng thay quỷ hành đạo? Thay hơn trăm người dân thôn trong chiếc áo liệm máu trên người lão báo thù?!

Giây tiếp theo, Trương Nhĩ vụt ngẩng đầu lên, đôi mắt lão hung hãn khác thường, nhìn chòng chọc vào trong khe hở của tấm ván gỗ.

Trong giây phút ấy, lão già đang nhanh chóng nhét đất thọ vào mồm kia, cũng đột ngột quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía bên này của chúng tôi!

Giọng Trương Nhĩ tuy nhỏ, nhưng lão già vẫn đã phát hiện ra rồi!

“Cút ra đây!” Cái giọng vịt đực của lão già, toát ra thứ sát khí cực kỳ mãnh liệt.

Trương Nhĩ bất chợt cười cười, lão rầm một phát đẩy tấm ván gỗ ra.

Tôi nhất thời vẫn chưa hiểu ra, tại sao Trương Nhĩ đột nhiên lại có động tác mạnh như thế.

Lão lại còn rút từ trong túi ra một thanh kiếm, một thanh kiếm đồng được bọc bằng vải trắng, thân kiếm rất ngắn, chỉ dài khoảng tầm bằng cẳng tay.

Trương Nhĩ bị thọt, tuy đi rất nhanh, nhưng trên thực tế dù là so sánh với đám đạo sĩ kia, hay là so sánh với lão già ấy, đều chậm, rất chậm!

Chỉ có điều thanh kiếm đồng đó, lại khiến da đầu tôi tê rần, trong nháy mắt như rơi vào trong động băng, khí lạnh điên cuồng chạy dọc sống lưng.

Lần đó trên núi Kế Nương, Trương Nhĩ cũng đột ngột xuất hiện như thế này, lão lục lọi quần áo tôi, không phát hiện ra thứ lão muốn, liền trực tiếp móc ra một thanh kiếm đồng, đối phó với đám tùy tùng đó!

Trương Nhĩ lấy đâu ra thân thủ gì.

Nhưng thứ trên thanh kiếm đồng này thì lại không tầm thường!

Bên trên đó, có độc của nấm đầu xác!

Không ngờ Trương Nhĩ lại lôi cả cái thứ này ra ngoài!

“Chú Trương, cẩn thận lão!” Tôi cũng co giò phóng nhanh ra ngoài, không chút do dự rút gậy khóc tang ra, có điều tôi không lỗ mãng như trước, rất cảnh giác chú ý xem phía trước có sợi thép hay không.

Khóe mắt lướt qua bên trên xà nhà, phát hiện không có thêm hình nhân giấy nữa.

Trong nháy mắt, tôi cũng vượt qua Trương Nhĩ, một gậy đập về phía lão già.

Lão già bất chợt cười khẩy một tiếng, lão một tay túm về phía cổ tay tôi, tay kia thì đem bát thọ đưa lên miệng, đất thọ kèm cả dịch máu nhớt đặc dốc vào trong miệng.

“Trước mặt tao, chúng mày chậm đến mức giống như trẻ con tập đi, kém xa so với đạo sĩ nhà họ Liễu.” Tốc độ tay của lão già quá nhanh, trực tiếp kẹp luôn lấy cổ tay tôi.

Trương Nhĩ còn thiếu mấy bước nữa, có điều lòng tôi vẫn kinh hãi, thân thủ này của lão, kiếm đồng có độc đến mấy cũng vô dụng á!

Mắt tôi đỏ lên, cũng liều luôn, tay trái nhanh chóng đi tóm gậy khóc tang, lại định đập một gậy xuống.

Lão già đột nghột co chân, đạp về phía thắt lưng tôi!

Hơn nữa lão còn buông tay phải của tôi ra, đẩy tôi ra phía trước một phát, tôi loạng choạng lùi ra sau luôn, cộng thêm với cú đạp này của lão, liền lăn ra ngoài ít nhất ba bốn mét.

Thế nhưng đúng vào lúc này, Mao Nguyên Dương trên mặt đất, lại đột ngột hét lên một tiếng thê thảm.

Tiếng hét này hỗn tạp, giống như người già, lại giống như là thanh niên, thậm chí còn có cả tiếng đàn bà.

Lão vụt chồm ra ngoài, ấn thật mạnh lấy cổ của lão già, lão còn hung hãn hơn nữa, ngoạm một phát lấy cổ họng của lão già.

Cảnh tượng này rõ ràng là biến cố mà ban đầu lão già không hề tính đến!

Lão cũng kêu lên một tiếng thảm thiết, lúc này, Trương Nhĩ đã đến phía trước người lão già!

Lão một phát kéo cái áo liệm trên người ra, trực tiếp bọc luôn lên đỉnh đầu của lão già!

Lão già định phản đòn, nhưng Mao Nguyên Dương giống như không biết đau đớn hay sợ hãi cái chết là gì vậy, cả thân người ôm chặt lấy lão già, phụp phụp hai tiếng da thịt bị xé rách vang lên, lão già túm lấy hai tai của Mao Nguyên Dương, rồi cứ thế mà xé rách ra, Mao Nguyên Dương cũng vẫn không buông lỏng lùi ra...

Cảnh tượng này, rõ ràng là Mao Nguyên Dương bị vong nhập rồi!

Càng kỳ dị hơn là, trên phần lưng áo lão, dường như đang thấm ra một phù văn màu máu...

Thứ phù văn này rất nhòe nhoẹt, nhưng tôi cứ cảm thấy, kiểu gì lại giống như đạo phù mà Trương Nhĩ vẽ?!

Cùng lúc này, Trương Nhĩ cũng một phát túm lấy một cánh tay của Mao Nguyên Dương, đem thanh kiếm đồng nhét vào trong tay Mao Nguyên Dương!

Mao Nguyên Dương căn bản không chút do dự, lão vụt một kiếm đâm về phía ngực của lão già.

Một chút thời gian lão buông lỏng tay ấy, cũng khiến lão già hồi phục chút ít khả năng hành động.

Lão vừa hung hãn chửi rủa vừa đưa tay lên chặn, một phát liền túm lấy thanh kiếm đồng.

Kiếm không đâm vào trong được, có điều da thịt trên tay của lão già, thì càng rách ra nhiều hơn nữa...

“Giết tao, dựa vào chúng mày mà cũng đòi giết tao?!” Lão già cười gằn chửi rủa: “Đợi tý nữa lấy nắp sọ của chúng mày, làm thành bốn cái bát, chúng mày toàn bộ...”

Mặt lão già đột ngột biến sắc, tiếng nói cũng đột ngột im bặt.

Lão ngẩn ra nhìn bàn tay đang nắm lấy thanh kiếm đồng của mình.

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc! Đây sẽ là mạch chính lớn nhất xuyên suốt cả bộ truyện! Ngoài ra tôi không hề quên mất bất cứ một cái hố nào, chư vị đều không cần lo lắng, mỗi một điểm mấu chốt của tôi đều phức tạp đấy, tôi đã sớm viết sẵn sơ đồ quan hệ nhân vật đặt trên bàn rồi, bao gồm cả kết cục của bọn họ. Lúc lấp hố tôi sẽ sử dụng đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận