Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 356: SA THỦY BAO QUANH, CAN LONG CHI KHÍ

Trên mặt Cẩu Hoàng lập tức nở nụ cười, làm một động tác mời.

Tôi hiểu ý tứ của Trần mù.

Từ Bạch Bì kết tử thù với chúng tôi, lão ta nhất định sẽ tới tìm chúng tôi báo thù.

Thay vì đợi lão ta dẹp sạch phiền phức rắc rối, chẳng bằng nhân cơ hội này đi đối phó với lão ta.

Nhà họ Cẩu có không ít người, ba người chúng tôi cũng tập hợp đủ.

Trong tối còn có Mạnh Hân Thư và Hà Tiểu Vân!

Từ Bạch Bì lợi hại như thế còn chẳng làm gì được Mạnh Hân Thư, đây đúng thật là một thời cơ tốt!

Lưu Văn Tam vỗ vỗ vai tôi, cũng mang một biểu cảm chắc nịch.

Tôi hít sâu một hơi, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Trần mù và Lưu Văn Tam theo cùng, Cẩu Hoàng thì đi phía trước dẫn đường.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã tới căn nhà chính.

Bước ra khỏi cửa nhà họ Cẩu, bên ngoài gió lạnh thổi qua.

Đêm nay không có trăng, hoàn toàn dựa vào đèn ở dưới hiên nhà soi sáng.

Bên phải cổng chính, chỗ vị trí cách ra ngoài mười mấy mét, bốn cái xác chết đung đưa theo gió, bọn họ treo cổ chết trên dây thừng, lưỡi lè ra rõ dài, hai mắt trợn tròn, mặt mày hung tợn.

Phía trước bọn họ cũng có bốn con hoàng bì tử treo cổ chết, bốn cái bóng kéo dài, giống như bốn con du hồn dã quỷ đang bay vậy.

Trên người tôi có một thứ khí lạnh không làm sao đè nén được, hoàn toàn là phản ứng bản năng của cơ thể.

Lần trước nếu không phải là Hà Tiểu Vân cứu tôi, tôi cũng đã bị hoàng bì tử đổi mạng rồi....

“Cái thứ mùi này, đích thị là Từ Bạch Bì tới rồi, gan của người nhà họ Cẩu cũng không nhỏ, chúng mày trước đây từng điều tra Từ Bạch Bì, mà còn dám tùy tiện giết hoàng bì tử?” Trần mù liếc Cẩu Hoàng một cái.

Lúc này bên ngoài cổng còn có không ít người khác của nhà họ Cẩu.

Trên mặt những người này còn có vài phần phẫn nộ bị đè nén, trong đáy mắt cũng ẩn dấu sự khiếp sợ sâu sắc.

Cẩu Hoàng cười khổ một tiếng, hắn biết thì biết, chứ cũng không phải tất cả người nhà họ Cẩu đều biết rõ thủ đoạn của Từ Bạch Bì.

Tôi thì cũng có thể lý giải được lời của hắn.

Nhà họ Cẩu nhà lớn nghiệp lớn, ngang tàng quen rồi, hơn nữa chỉ là giết con hoàng bì tử, đơn giản chẳng khác gì với bắt con cá cả.

Không phải là chết người, thì sẽ chẳng có người nào sợ.

“Tính cách của Từ Bạch Bì là thù nhỏ cũng báo, chúng mày giết với lột da mấy con hoàng tử?” Trần mù mở miệng hỏi.

Cẩu Hoàng nhìn lướt đám người một cái, gọi tên một người: “Cẩu Thuận, mấy con?”

Người đó thân hình hơi nhỏ con, mặc một bộ quần áo vải đay, thần sắc hoảng loạn: “Gần... Gần mười con... kỳ thực cũng chẳng rõ nữa, có con da cũng chưa lột hết, đã ném hết cùng mấy con hoàng bì tử chết xuống nước rồi.”

Sắc mặt Cẩu Hoàng rất khó coi.

Trần mù khép hờ mí mắt, nói một câu: “Tổng cộng ít nhất phải chết mười mấy người.”

“Tất cả chỉ còn biết dựa vào các anh thôi. Chuyện ở dưới nước, nhà họ Cẩu có đường hướng, chứ thứ ở trên bờ, đích thực là bó tay không có cách gì.” Thần sắc của Cẩu Hoàng thành khẩn.

“Chủ động tìm lão thì không tìm ra được đâu, chỉ có thể đợi lúc lão tới thì động thủ, bảo nhà họ Cẩu không một ai được phép ra ngoài, nếu có xuất hành thì bắt buộc phải đi cùng bọn tao. Cổng nhà họ Cẩu đóng chặt, cũng không được để bất cứ lối vào nào có thể đi được. Nếu không, khu nhà lớn như thế này, chúng tao cũng chẳng giúp nổi.” Trần mù trực tiếp nói thẳng luôn.

Cẩu Hoàng gật đầu, nói việc này không vấn đề gì.

Những người nhà họ Cẩu khác, ánh mắt nhìn chúng tôi cũng có đôi chút đặc biệt.

Cũng vào lúc này, đột nhiên từ bên trong cửa nhà, lại bước ra không ít người.

Những người này đều đồng loạt mặc tiểu quái vải đay, đương nhiên, bên dưới còn có mặc áo dày.

Bây giờ vẫn là mùa đông, người vớt xác hỏa khí vượng như Lưu Văn Tam không nhiều.

Những người này cao thấp béo gầy không giống nhau, người đi đầu chính là Tạ Minh.

Đương nhiên, Tạ Minh nhìn thấy xác chết dưới mái hiên, mặt cũng biến sắc một chút.

Biểu cảm của những người khác cũng đều có biến hóa, có điều tốt hơn người nhà họ Cẩu một chút.

“Chúng mày định xuống nước?” Lưu Văn Tam đột nhiên mở miệng nói.

Tạ Minh gật gật đầu: “Dự định trời sáng đi làm việc, bọn tôi xuống thăm dò tình hình trước, sáng mai sẽ nói rõ đại khái tình hình với anh.”

“Trần mù, ở đây nếu không có việc gì nữa, thì bảo nhà họ Cẩu xem mà sắp xếp, chúng ta đi cùng Tạ Minh một chuyến xem tình hình.” Lưu Văn Tam tiếp tục nói.

Tôi hơi nheo mắt lại.

Nơi mà bọn người Tạ Minh đi thăm dò tình hình, e rằng chính là chỗ cần Lưu Văn Tam xuống nước.

Tôi cũng rất muốn đi xem xem, đấy rốt cục là một nơi như thế nào.

Có thể khiến Hà Dậu Dân sợ đến mức thà chết không xuống nước, thứ mà sẽ đi ngược lại giáo huấn của ông tổ nghề vớt xác, lại là thứ gì.

Có điều trong chuyện này, lại có một số kỳ quặc.

Những người vớt xác này của nhà họ Cẩu, tại sao lại có thể buông bỏ tất cả những thứ này.

Nếu chỉ dựa vào những gì lần đó Hà Tiên Thủy nói với tôi, những người với xác này đều là do mấy người bồi dưỡng ra, thì căn bản không đứng vững được.

Bởi vì thứ trong tay bọn họ, khiến Lưu Văn Tam cũng phải phá lệ. Trừ phi ban đầu bọn họ không đưa tượng Ai Công ra cho Hà Dậu Dân.

Còn về cái tượng Ai Công này lại là cái gì, tôi còn chưa hỏi cặn kẽ Lưu Văn Tam.

Trong lúc tôi suy nghĩ, Trần mù lắc lắc đầu nói: “Nếu là dò đường, mày với Thập Lục đi cùng là đủ rồi, tao ở đây đợi.”

“Nếu đã định nhắm vào Từ Bạch Bì, lại còn muốn đợi lão tiếp tục tới, thì không thể để lão đơn giản dễ dàng mà giết được người, nếu không lão sẽ không tùy tiện xuất hiện nữa.”

“Thập Lục, mày đưa theo ngao sói.” “Chú Trần... Chú không đi, Tiểu Hắc cứ để lại đi.” Tôi mất tự nhiên mở miệng, dù gì Trần mù cũng có khả năng sẽ gặp phải Từ Bạch Bì, lần trước nếu không có ngao sói, là Trần mù phiền phức lớn rồi.

Lão lại vỗ vỗ cái bọc vải đeo ở trên vai.

“Cái thứ này ở trên người chú, lão không động vào chú được.”

Nói rồi, lão liền trực tiếp đi nói chuyện luôn với Cẩu Hoàng, sắp xếp các việc khác.

Rõ ràng, nghe thấy Lưu Văn Tam và tôi muốn đi, mặt Tạ Minh vui vẻ hơn không ít.

Hắn cũng làm một động tác mời, lại còn là để Lưu Văn Tam đi trên đầu.

Tính cả hắn thì người vớt xác tổng có mười người, cộng thêm Lưu Văn Tam với tôi, đội ngũ này đã có mười hai người rồi.

Mỗi người đều lên một con thuyền vớt xác trên nhánh sông, loại thuyền này không lớn, cũng có động cơ.

Tôi và Lưu Văn Tam thì dùng chung một chiếc thuyền.

Thuyền vớt xác của Tạ Minh và Lưu Văn Tam đi song song với nhau, qua hết nhánh sông, liền tiến vào dòng chảy chính của Huyền Hà.

Mặt nước nhìn thì êm dịu, nhưng dòng chảy không hề chậm.

Không có ánh trăng, dòng nước bèn toát ra một thứ màu đen u ám đến rợn người.

Dường như đối với Tạ Minh mà nói, tất cả những thứ này đều quá đỗi quen thuộc.

Đại khái sau tầm mấy cây số đường nước, đột nhiên Tạ Minh hạ giọng nói một câu: “Tắt động cơ.” Động tác của Lưu Văn Tam không chậm, tắt động cơ xong, thuyền bèn hoàn toàn dựa vào dòng nước đưa đẩy, mà lúc này cũng chẳng dừng lại.

Mặt nước phía trước, có thêm một số hình bóng đen xì.

Gần như không có ánh sáng, tất cả đảo nhỏ đều đen xì xì.

Vịnh số một của Cửu Khúc Huyền Hà vào ban ngày, tất cả đều đẹp lộng lẫy.

Còn đến đêm, thì hóa ra lại âm u rợn người đến mức này.

Thuyền thuận theo dòng nước chảy tiến vào, vòng qua rẽ lại, trong đó cũng đi qua không biết bao nhiêu đảo nhỏ.

Lúc dừng lại, mặt nước dường như không còn chảy nữa rồi.

Ở đây chỉ có một hòn đảo, hai bên giống như có hai bàn tay ôm lấy, từ cao xuống thấp, còn vị trí chỗ chúng tôi tiến vào là điểm thấp nhất.

Giống như vùng nước này, đều bị ôm lấy vậy.

“Trong Huyền Hà còn có đầm nước đặc biệt thế này à?” Lưu Văn Tam ngạc nhiên nói một câu: “Mở mang tầm mắt rồi.”

Cảnh tượng này khiến lòng tôi rất chấn động kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Triều án thờ cúng, Sa thủy bao quanh.”

“Sa tiền Minh đường, ôm ấp dựa dẫm.”

“Đây là dòng chảy chính phía dưới đầu nguồn Huyền Hà, còn chưa phân nhánh, đây chính là nước đại Can long.”

“Sông lớn ngòi lớn, một hai mươi dặm mà tới, không thấy quay đầu, trong đó có một luồng long khí, nhưng lại bị xối vào chỗ này, còn bị giam lại ở đây, không cách nào rời đi! Sinh khí long khí của cái đầm này phải mạnh hơn bất kỳ nơi nào trong khu lưu vực này!”

“Nếu như chỗ này có người ở, chắc chắn là trọng thần.”

“Nếu như có mộ, con cháu chắc chắn khai chi tán diệp, rải khắp thiên hạ!”

“Nếu như có bảo vật...” Lời nói của tôi đột ngột tắt ngóm, vô thức mò lấy Định la bàn ra.

Kim chỉ, chính xác chỉ vào vị trí Bính.

“Chú Văn Tam, qua bên kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận