Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1080: HOÀNG TIÊN THÀNH BẦY

Thời gian cả một ngày này, trôi qua vô cùng nhanh.

Khoảng chừng đến lúc năm giờ chiều, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng!

Liễu Dục Chú cũng đã trang điểm xong!

Tôi bảo Phùng Quân chuẩn bị một cái cáng, đồng thời bảo Liễu Dục Chú cởi đạo bào của gã đè ở phía dưới cùng của cái cáng, áo trắng trên người, thì bảo Đường Lệ cắt rách, trộn máu gà vào cho gã.

Trước khi cho Liễu Dục Chú nằm xuống, tôi còn dùng dây thừng trói gô gã lại.

Đương nhiên, nhìn như là trói gô, nhưng nút thừng đều ở phía dưới người Liễu Dục Chú, phàm là gã muốn động thủ, nhất định có thể lập tức bật người dậy!

Thủ đoạn của Đường Lệ không yếu, chị ta cắt rách áo bào, rồi thêm máu gà lên trên, đúng thật là cho người ta một cảm giác Liễu Dục Chú vừa trải qua một trận ác chiến.

Lại phối hợp với lớp trang điểm hiện giờ của Liễu Dục Chú, đã không phải chỉ dùng y như thật để hình dung nữa.

Còn cả những đạo sĩ nhà họ Liễu kia nữa, tôi cũng bảo Đường Lệ giúp động chút chân tay.

Lúc này bọn họ nhìn lên, bèn không khác gì với những người còn lại mà nhà họ Phùng sắp xếp, cũng chính bởi thế, mới tiêu tốn thời gian dài như vậy.

Tôi bảo Phùng Chí Vinh sắp xếp xe, có thể lần lượt đưa chúng tôi qua khu phố cũ rồi.

Phùng Chí Vinh lập tức đi sắp xếp người...

Sau khi chúng tôi từ nhà họ Phùng rời đi xong, trời lại ngày càng tối sầm, ngồi trên vị trí ghế lái phụ, tôi cứ lúc lại nhìn sắc trời một phát, trong lòng hơi có chút ám ảnh.

Nếu như trời mà có mưa, vậy bèn bất lợi cho chúng tôi rồi...

Mây đen liên tục lởn vởn nơi chân trời, tầng mây dần trở nên nặng nề, gió nóng đang thổi, ít nhất trước mắt, vẫn còn chưa có dấu hiệu mưa...

Lại đợi lúc chúng tôi tới khu phố cũ, là khoảng ngoài sáu rưỡi rồi, bởi vì nguyên nhân thời tiết, nên đã có dấu hiệu trời tối rồi.

Tôi xuống xe trước, khu phố cũ lúc này, so với lần trước tới, thay đổi không thể nói là không lớn!

Cổng chào ở ngay đầu con phố, phủ một tấm vải đỏ!

Bên dưới vải đỏ, phía trước cổng chào, thì đặt một chiếc bàn dài, bên trên bày đồ cúng tam sinh.

Có điều đồ tam sinh không phải là chủ yếu, trên bàn có có một dãy khay, trong đó đều còn sót lại máu gà, đều đã chuyển màu đen, lác đác còn có mấy cái đầu gà bị cắn nát.

Ở bên ngoài cổng chào, là một con phố đâm xuyên ra ngoài, hai bên xây dựng không ít nhà mái bằng.

Tôi lờ mờ có thể cảm nhận được có một số Âm khí đang hội tụ, mũi Xuyên tâm long này đã thành hình, bây giờ đang bị cổng chào chặn lại mà thôi.

Đợi đến tám giờ một cái, Xuyên tâm long triệt để thành hình, cổng chào liền sẽ trong nháy mắt nứt vỡ!

Có người thợ vội vàng đi tới trước mặt tôi, người này chính là Vương Kiên, hắn được cái không nói gì nhiều, sau khi đến trước mặt tôi xong, liền gật đầu ra hiệu, sau đó lộ ra biểu cảm tất cả đều nghe theo sắp xếp.

Tôi chỉ chỉ cái cổng chào đó, ra hiệu cho Vương Kiên có thể gỡ bỏ tấm vải đỏ rồi.

Vương Kiên lập tức ra lệnh cho người đi làm.

Lúc này, những người còn lại phía sau toàn bộ cũng đều từ trên xe bước xuống rồi.

Tay bưng vàng ròng, cổ đeo đầu gà, đám người dùng để chúc mừng đó, hình thành một hàng ngũ ở sau lưng tôi.

Kỳ thực tôi một phát đều không nhìn ra Liễu Hóa Dương, Liễu Hóa Minh ở đâu, bọn lão cũng hoàn toàn ẩn mình trong đám đông đội ngũ.

Còn có một số người, thì là đội kèn trống được đưa riêng tới bên ngoài khu phố để giết gà, hơn nữa cũng để làm sôi động bầu không khí.

Bọn họ cũng bắt đầu tìm vị trí, đồng thời dưới sự ra hiệu của tôi, bắt đầu mài dao, chuẩn bị giết gà.

Phía sau cùng của đoàn xe chúng tôi có đi theo một chiếc xe thùng, bên trong toàn bộ đều là gà trống được chuẩn bị để giết.

Con phố cũ lúc này rất tĩnh mịch, có điều trong yên tĩnh, còn tỏa ra từng tia từng luồng khí hung ác.

Tôi gần như đã sắp xếp xong những người này hành động, vị trí bên phải, mới có một bà cụ già chân bó lững thững đi lại.

Người này chẳng phải chính là bà cụ Hà sao?!

Đến trước mặt tôi xong, bà cụ Hà đưa tay kéo lấy tay tôi, lực tay bà cụ không nhỏ, nếp nhăn ở khóe mắt dường như càng sâu hơn vài phần.

“Thập Lục, bà già này không làm mày thất vọng nhỉ.” Giọng nói của bà cụ Hà khàn khàn khô khốc.

“Bà Hà, vất vả rồi.” Tôi nắm lấy tay bà cụ Hà, trong mắt đều là cảm kích.

bà cụ Hà cười ha hả gật gật đầu, nói; “Hôm qua đã nghe tin rồi, mày hôm nay sẽ tới dâng lễ cho lão già đấy, hôm qua tao liền đã dừng việc ở đây lại rồi, vừa không giết gà, cũng không cho người vào trong nhảy nhót hát múa.”

“Nói qua phải nói lại, cái lão già đấy mấy hôm nay từng ra ngoài rồi, hoàng bì tử con chui vào trong đội nhảy Ương ca hóng hớt, lão ở bên cạnh vừa nhòm vừa hút thuốc.”

Bằng đôi ba câu, bà cụ Hà tuy không để lộ ra thông tin gì, nhưng cũng đã nói chuyện rõ ràng với tôi về tình hình trước mắt của Từ Bạch Bì.

Cách làm này của bà cụ Hà, cũng rất tinh tế.

Khoảng thời gian này bà cụ ngày ngày giết gà, hoàng bì tử trong khu phố cũ sớm đã bị nuôi cho kén ăn rồi, đột nhiên dừng lại, chắc chắn không thích ứng.

Có điều bà cụ thông tin ra ngoài, hôm nay chính thức hoàn tất công trình, đám hoàng bì tử đó có sốt ruột cũng phải đợi.

Còn về Từ Bạch Bì, thì càng không thể nào ra ngoài gậy sự, mà ngược lại Từ Bạch Bì cũng sẽ có sự mong đợi...

Tôi cũng không khách sáo liên tục nói cảm ơn với bà cụ Hà, mà tự mình đi tới phía trước cổng chào.

Ánh mắt nhìn vào trong khu phố cũ, mí mắt tôi hơi giật giật.

Một phát liền có thể nhìn thấy, trên mặt đất của con phố cũ chẳng biết phải có tới bao nhiêu hoàng bì tử, đang dày đặc chi chít lao qua vọt lại.

Đương nhiên, đang lao qua vọt lại đều là hoàng bì tử con.

Có một số hoàng bì tử đứng ở giữa đường phố, giống như là người vậy.

Nhưng nhìn rõ đám hoàng bì tử đó xong, bèn khiến trên trán tôi đều dày đặc mồ hôi lạnh.

Những con hoàng bì tử đang đứng đó, không một ngoại lê, màu lông đều toát lên màu trắng, ít nhất phải tới mười mấy con đều là trắng muốt không có bất cứ tạp chất nào...

Từ Bạch Bì, đi đâu kiếm ra đám Hoàng tiên này?

Hai bên đường phố của con phố cũ, người mà nhà họ Phùng sắp xếp đã bắt đầu giết gà, giết xong một con, bèn dùng khay đựng lấy, lập tức liền có hoàng bì tử con sáp lại gần, trực tiếp chui luôn xuống dưới khay, dùng đầu và móng đội cái khay lên, xong chui tọt vào trong con phố, nhanh như cắt chạy về phía tận cùng con phố...

Hoàng bì tử con còn đỡ, tồn tại của Hoàng tiên, bèn khiến trong lòng tôi có một sự bức bối vô cớ.

Hơn nữa đám Hoàng tiên đó, con ngươi tròn vo đều đang chằm chằm nhìn đội ngũ những người đang bưng vàng ròng kia.

Đặc biệt là ánh mắt của chúng, đại bộ phận đều dừng lại trên cái cáng ở trên đầu đám đông.

Lúc này, Liễu Dục Chú đang nhắm hai mắt, nằm im lìm, bất động không nhúc nhích...

[Tác giả có lời muốn nói]

Lão La (đủng đỉnh đi lấy hàng chuyển phát nhanh, miệng lẩm nhẩm hát): Hôm nay thời tiết đầy sáng sủa, đâu đâu cũng là cảnh đẹp. Bốp (trên tay có chút dấp dính), lão La cúi đầu nhìn một phát, một thứ lẫn giữa trắng và đen đang từ từ chảy. Lão La (khóc không ra nước mắt): Chim mày có văn minh lễ nghĩa không?! Chương mới hôm nay, kết thúc rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận