Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 729: SONG LONG HỘ LIỄN

Giây phút rơi vào trong nước đó, tôi và khuôn mặt trong nước đó gần như dính sát lại với nhau.

Tùm một phát, sau khi hoàn toàn rơi vào trong nước, tôi lại chẳng va đập vào cái gì cả...

Lạnh lẽo nuốt trọn lấy tôi, hơn nữa dòng chảy quá xiết, trực tiếp xối tôi xuống phía dưới, thậm chí còn có cả xoáy nước, kéo giật cơ thể tôi xuống chỗ sâu...

Tôi triệt để tỉnh táo lại, giãy giụa bơi lên trên.

Chỉ có điều sức mạnh của xoáy nước đó có chút kỳ dị, tôi bơi một cách khó khăn, thậm chí cẳng chân còn có chút chuột rút, cơn đau trong giây phút đó, trực tiếp khiến tôi bị sặc một phát.

Trong nháy mắt, đầu óc tôi đều choáng váng nặng trịch, miễn cưỡng bơi lên trên, ở phía chếch bên trên, lại tiếp tục nhìn thấy một khuôn mặt.

Lần này tôi nhìn thấy rõ hơn không ít, khuôn mặt này, kiểu gì lại giống của Dương Hạ Nguyên?

Tôi kinh ngạc đến mức trợn tròn hai mắt trong nước, cái lạnh buốt xương từ bốn xung quanh luồn vào trong cơ thể tôi, tiến thẳng tới phèo phổi...

Cũng đúng vào lúc này, bên trên đột nhiên vọng lại tiếng hô gọi, giọng nói rõ ràng toát ra vẻ sốt ruột, hình như là Phùng Bảo.

Giây tiếp theo, tôi cảm thấy áp lực nước trên người nhẹ đi một phát, bả vai bị người ta túm mạnh lấy, tiếp đấy là một luồng lực mạnh nhấc tôi lên trên một phát!

Trong tiếng ào ào, cả người tôi đều cứ thế mà bị giật từ trong nước ra ngoài.

Ngay tiếp đó lại là tiếng rắc rắc giòn giã, cùng lúc tôi chạm đất, cẳng chân tê rần một phát, suýt nữa thì ngã ra.

Phùng Bảo ở bên cạnh vội vàng giơ tay ra dìu lấy tôi.

Người đưa tôi lên bờ chính là Liễu Dục Chú, lúc này tay gã cầm một thanh kiếm đồng thau, đang nhíu chặt mày nhìn sang tôi, rồi tầm nhìn lại lướt xuống dưới nhìn lên trên cẳng chân tôi.

“Chuyện gì thế? Nhoáng cái đã rơi xuống nước rồi?” Liễu Dục Chú nghi hoặc hỏi.

Tôi vô thức cũng cúi đầu nhìn xuống dưới một cái, điều khiến da đầu tôi tê rần là, trên cẳng chân tôi hóa ra lại quấn một sợi xích sắt mảnh.

Xích sắt vừa vặn quấn một vòng trên vị trí bắp chân phía dưới đầu gối của tôi, thế này vừa nãy căn bản không phải chân tôi bị chuột rút, mà là sợi xích sắt này vừa vặn kẹt trên khớp xương? Là xích sắt lôi tôi xuống dưới?

Lại nhớ đến khuôn mặt Dương Hạ Nguyên trong nước, tôi càng không rét mà run.

“Dương Hạ Nguyên ra ngoài rồi...” Tôi nhìn chằm chằm mặt sông, khàn giọng nói.

Lúc nói ra câu này, toàn thân tôi đều đang lạnh ngắt.

Bản thân nước sông đã thấm đẫm quần áo tôi, gió thổi liền đưa theo không ít hơi lạnh, mà thứ hơi lạnh này, ngược lại là hơi lạnh từ xương sống tôi xộc lên...

“Không thể nào.” Liễu Dục Chú lập tức liền lắc lắc đầu.

Trong lòng tôi cũng rất bức bối, đồng thời tôi cũng cảm thấy không mấy khả năng, chỉ là thứ vừa nãy tôi nhìn thấy, lẽ nào lại là ảo giác?

Hít sâu một hơi, tôi đem toàn bộ chuyện vừa nãy phát sinh ra kể một lượt từ đầu đến cuối.

Đầu mày Liễu Dục Chú nhíu chặt, ngoảnh đầu nhìn sang Phùng Bảo, trầm trọng dặn dò:

“Phùng Bảo, anh qua đưa Lưu Văn Tam tới đây, bảo ông ta xuống nước xem xem.” Phùng Bảo lập tức liền ngoảnh đầu nhìn sang tôi, trong mắt đều là vẻ dò hỏi.

Tôi do dự một chút rồi bèn gật gật đầu nói: “Gọi cuộc điện thoại, bảo bọn họ trực tiếp qua đây luôn, cũng đưa cả Tiểu Hắc theo.” Phùng Bảo lập tức liền đi qua một bên gọi điện.

Liễu Dục Chú lại lần nữa nhìn sang tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, nói: “Dương Hạ Nguyên không thể nào ra ngoài, Phị Phát Quỷ hiện giờ có tộc Khương bảo vệ nghiêm ngặt, cho dù là lối ra chỗ con sông đó cũng có người canh chừng, hơn nữa, trạng thái của Dương Hạ Nguyên lúc này, chắc là cũng không ra ngoài được, trong đây nhất định có một số vấn đề gì đó, Đạo trường của lão, lão sẽ có sự chuẩn bị.”

Có câu nói gọi là người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.

Lúc này rõ ràng Liễu Dục Chú chính là người ngoài cuộc đó, tôi rùng mình một phát, vô thức bèn ngoảnh đầu nhìn bốn xung quanh.

Đứng ở vị trí này, tôi vừa vặn liền có thể một phát là thu hết cảnh quan trước cổng Đạo trường vào trong tầm mắt.

Kiến trúc khí thế rộng rãi, cổng chào làm cổng chính, gạch nung xây tường, bên trên cái cổng chào đó, tấm biển Đạo trường Hạ Nguyên Lục Thập Tiên Mệnh kia, cũng toát ra một luồng khí khoáng đạt.

Cây cầu chỗ chúng tôi đang đứng này, kỳ thực là một con đường chính từ bên phải đi qua, chứ không phải là vị trí cổng chính của Đạo trường.

Bên trái một con sông, bên phải một con sông, bên trái có cầu, bên phải thì chỉ có nước.

Đây là một kiểu bố cục phong thủy Anh hùng hiển nhị long, cư trú lâu dài, không những có thể danh tiếng hiển hách, mà còn có thể có khả năng xếp hàng Tam Công.(*)

Trong Trạch kinh có ghi chép; “Hai bên có nước chảy, Anh hùng hiển nhị long, trạch này gia đạo thịnh, quan làm đến Tam Công.”

Hai con sông này bèn là ‘Long’, khu nhà kia bèn có thể hình dung thành ‘Liễn’!

Nhìn trên phong thủy, lại có thể coi ‘Long’ thành hộ vệ, nếu như bất kính với chủ nhân trong khu nhà trạch này, khiến chủ nhân bị tổn thương, thì ‘hộ vệ’ này liền có thể hình thành bảo hộ đối với chủ nhân...

Giây phút nghĩ đến đây, lòng tôi bèn kinh hãi một phát, bởi vì chúng tôi đến đây, đã động chạm đến bố cục Phong thủy này? Vậy nên vừa nãy tôi mới rơi xuống dưới sông?

Nếu như thế này, khuôn mặt tôi nhìn thấy, còn chưa chắc đã là của Dương Hạ Nguyên, mà chắc là trấn vật ở trong nước?

Dương Hạ Nguyên nếu đã sử dụng dạng bố cục Phong thủy này, chắc chắn sẽ dùng bố cục phong thủy này ở giới hạn cao nhất để bảo vệ bản thân.

Hơn nữa điều then chốt nhất là, đến tôi cũng có thể một phát liền thất thần rơi xuống dưới, đổi thành người khác, sợ rằng sẽ chết ở dưới nước... Hoặc là vô duyên vô cớ, không chút động tĩnh mà chết ở dưới sông.

Xuống nước bèn bị xích sắt quấn lấy, bị xoáy nước cuốn xuống dưới, lại có mấy người bình thường có thể thoát được?

Nghĩ rõ những điểm này xong, tôi khàn giọng mở miệng: “Tôi vừa nãy rơi xuống dưới, là bởi nguyên nhân phong thủy ở đây, trong nước không biết là trấn vật gì, đích thực không phải là Dương Hạ Nguyên.”

“Phá bỏ chỗ này cũng tốt, đừng để Dương Hạ Nguyên có nhiều bảo hộ như thế, tuy rằng đây không phải là mệnh số bảo hộ của Âm dương tiên sinh, nhưng tác dụng gây ra của Phong thủy từ trong vô tận cũng không nhỏ.”

Liễu Dục Chú gật gật đầu, ừ một tiếng.

Trong khoảng thời gian tôi suy nghĩ xuất thần, cũng khoảng chừng phải trôi qua tầm chục phút.

Thời điểm này, Lưu Văn Tam, Trần mù, Phùng Quân đã tới rồi...

Ngao sói với bộ lông đen bóng lẫn với màu xanh, trợn to đôi mắt màu xanh đen, hùng dũng uy vũ đi theo phía sau lưng Trần mù, hình thành một thứ cảm giác áp lực cực kỳ mãnh liệt.

Sau khi nó đến gần trước mặt tôi xong, bèn vẫy vẫy đuôi với tôi, tiếp đó liền bắt đầu lượn vòng ở xung quanh.

Trần mù không mở miệng nói gì, Lưu Văn Tam thì nhấp một ngụm rượu, hỏi tôi sao thế?

Tôi đơn giản đem chuyện vừa nãy ra kể với lão một lượt, ánh mắt của Lưu Văn Tam chằm chằm nhìn vị trí cẳng chân tôi, lão ngồi xổm xuống, trực tiếp tháo cái xích sắt quấn trên chân tôi ra.

“Chú xuống xem xem, dưới con sông cỏn con này, còn có thứ quái gì, mà suýt nữa khiến mày chết chìm.” Lưu Văn Tam quấn xích sắt lên trên cổ tay.

Lão quay người, lập tức liền đi đến bên cạnh bờ sông, tung người nhảy một phát xuống dưới!

Lúc này tôi mới phát hiện, ở phía sau thắt lưng bên hông lão, còn đeo theo một cái gùi, bên trong căng phồng lên, giống như có thứ gì đó vậy...

Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam liền tùm một phát chìm xuống dưới nước.

Tôi lập tức liền tiến lên trước, cúi đầu nhìn xuống.

Đôi ba phát, đã chẳng còn thấy bóng dáng Lưu Văn Tam đâu.

Mặt nước vẫn chảy xiết như cũ, giống như vừa nãy chẳng hề phát sinh chuyện gì vậy...

Lúc này trăng còn chưa lên, ánh sáng tối đến rợn người.

Phải qua tận năm sáu phút sau, Lưu Văn Tam vẫn còn chưa ngoi lên mặt nước...

Tim tôi đã bắt đầu treo lên rồi, có một cảm giác ngột ngạt bức bối, tôi đang định gọi Liễu Dục Chú lại qua xem xem có phải có vấn đề gì không.

Kết quả đột nhiên từ dưới lên trên, có một khuôn mặt đang áp sát mặt nước...

Giây tiếp theo, khuôn mặt trực tiếp phá vỡ mặt nước sông, nguyên cả cái đầu thò ra khỏi mặt nước!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi! Hai hôm trước thành top1 rating rồi, cuối cùng cũng đè bẹp truyện khác, Quỷ Văn liên tiếp đứng top1 thể loại Kỳ văn dị sự, cùng top1 rating, top1 lượng fan, số liệu của chúng ta không bằng truyện Đô thị, nhưng dựa vào tương tác sôi động của độc giả mà lội ngược dòng lên top! Cảm ơn sự yêu thích của mọi người.

[Giải thích từ dịch giả]

Tam Công: là ba chức quan cao nhất trong chế độ Tam Công Cửu Khanh do Tần Thủy Hoàng đặt ra, bao gồm:

1. Thừa tướng: Nhận lệnh từ hoàng đế, hỗ trợ hoàng đế quản lý hành chính.

2. Thái Úy: Chức quan cấp cao nhất quản lý quân sự.

3. Ngự Sử Đại Phu: Chủ yếu phụ trách ký sự và giám sát, địa vị tương đương với Phó Thừa Tướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận