Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 325: HUYẾT SÁT ĐƯA XÁC

Trong chớp mắt, bên tai cũng trở nên vô cùng trống vắng, dường như không còn bất cứ âm thanh nào nữa vậy.

Càng khiến những tiếng khóc mà lúc trước tôi nghe thấy, giống với ảo giác hơn.

Trước khi vào trong căn nhà, Châu Bân còn đang kêu gào chửi bới.

Cổng nhà đóng lại một phát, tiếng gào của hắn cũng lập tức im bặt.

Mây đen vẫn cứ che kín bầu trời, tôi cũng không dám vào lại trong sân nữa.

Tim cứ đập thình thịch không ngừng, có điều mẹ tôi đã rời đi trước rồi, nên cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm hẳn.

Sau khi ngừng lại mấy giây, tôi liền cõng Từ Thi Vũ bước về phía chiếc xe bên cạnh.

Cũng chẳng biết tình hình Từ Thi Vũ thế nào rồi, lúc trước bị pháp y đập một nhát vào đầu, vốn vẫn chưa từng tỉnh lần nào.

Vừa nãy lại bị ngã thêm một phát, lại còn làm đệm cho tôi, nên phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện.

Pháp y ra tay ác, sức lực cũng mạnh, tôi sợ Từ Thi Vũ sẽ có chuyện.

Đến bên cạnh chiếc xe của cô ta, tôi lại không mở được cửa, vốn định mò tìm chìa khóa, thì mới phản ứng lại, tôi căn bản không biết lái xe.

Nên quay người đi ra phía ngoài thôn nội thành.

Ánh mắt lướt qua chiếc xe của xưởng Trưởng Châu, trong lòng tôi bức bối từng cơn.

Xưởng trưởng Châu vẫn còn ở trong căn nhà ấy kìa.

Cái bộ dạng đó của gã rõ ràng là chịu không ít sự hành hạ, máu chảy nhiều như thế, cũng chẳng biết còn trụ được bao lâu nữa.

Nhưng tôi đích thực là không dám vào trong căn nhà đó nữa, vừa nãy có thể ra ngoài cũng đã là may mắn và còn nhờ cả sự giúp đỡ của mẹ tôi nữa, chứ nếu không khả năng tôi cũng không ra ngoài nổi.

Mẫu tử sát đã giết người, đúng thật là quá dữ.

Chẳng mấy chốc đã ra khỏi thôn nội thành, tôi đang định bắt xe đi bệnh viện, cũng chuẩn bị lên xe xong thì gọi điện cho Lưu Văn Tam, hỏi xem lão và Trần mù có cách gì không.

Thì Từ Thi Vũ lại khẽ rên rỉ một tiếng, ôm đầu tỉnh lại.

Trên mặt tôi có đôi chút vui mừng.

Từ Thi Vũ ngơ ngác hỏi tôi tại sao lại ra ngoài rồi? Pháp y đâu? Đã phát sinh chuyện gì?

Tôi đem chuyện ban nãy ra kể sơ một lượt.

Mặt Từ Thi Vũ lộ vẻ kinh hãi, trong mắt cô ta cũng đầy bất an.

Tôi hỏi cô ta có cần đi viện kiểm tra một chút không.

Thì cô ta lại lắc đầu nói cô ta không sao, không cần đi viện.

Phải thông báo cho cấp trên của cô ta, chuyện này khả năng sẽ còn gây chết tận mấy mạng người nữa... Châu Bân kể cả có chết, cũng là chết đáng tội, nhưng xưởng trưởng Châu và pháp y thì vô tội mà.

Tôi im lặng, nói có thông báo cũng rất khó xử lý, tôi đúng là hết cách rồi, phải hỏi Lưu Văn Tam với Trần mù.

Tiếp xúc với xưởng trưởng Châu lâu như vậy, tôi cũng không muốn gã xảy ra chuyện gì bất trắc.

Gọi điện thoại cho Lưu Văn Tam, kể đơn giản tình hình bên chỗ tôi.

Lưu Văn Tam bảo tôi nhanh đi về ngay, ngàn vạn lần đừng tự mình hành sự lỗ mãng, về cùng bàn bạc trước đã.

Vốn ý của tôi là, bảo Từ Thi Vũ cũng đi cùng với tôi.

Nhưng cô ta lại nói phải quay về trong cục, giờ to chuyện rồi, kể cả lúc trước cô ta được cấp trên đồng ý, thì giờ cô ta cũng không thể tự mình quyết định được.

Không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể đường ai nấy đi.

Trước khi đi tôi còn dặn dò Từ Thi Vũ, bảo cô ta nhất quyết không được vào trong nhà Châu Bân nữa, cũng không được cho cảnh sát khác vào trong, nếu không, chắc chắn sẽ còn chết người nữa, có chuyện gì cũng phải đợi thông báo của tôi.

Từ Thi Vũ biểu thị cô ta hiểu rõ, sẽ cố hết sức khuyên ngăn, cũng sẽ trình bày rõ tình hình với trong cục.

Chia nhau ra bắt xe rời đi, tôi về thẳng luôn nhà họ Phùng.

Hậu viện nhà họ Phùng.

Trần mù cúi đầu, Lưu Văn Tam thì đang đi qua đi lại.

Hà Thái Nhi còn gọi mấy lần bảo lão đừng có đi qua đi lại mãi thế, khiến người ta càng rối bời hơn.

Lúc tôi vào trong sân, cả ba người gần như là cùng lúc ngẩng đầu lên.

Lưu Văn Tam bước nhanh đến trước mặt tôi, soi xét trước sau, rồi lão mới thở phào một tiếng.

Ngao sói thì nằm bò ở trong sân, liếm lông, nó cũng dính không ít thương tích nhỏ.

Trần mù thì bảo tôi kể chi tiết một chút, trong điện thoại tôi chỉ nói đôi ba câu với Lưu Văn Tam, quá mơ hồ.

Tôi đem sự việc kể từ đầu đến cuối, bao gồm Tiểu Niếp vì sao mà chết, và còn cả chuyện con bé hại chết mẹ đẻ cũng kể luôn.

Đồng thời, những việc mà gã Châu Bân kia làm, tôi cũng không bỏ sót.

Nghe mà khiến mặt Hà Thái Nhi trắng bệch ra, không ngửi chửi Châu Bân là loại súc sinh.

Sau khi kể hết, Trần mù cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi mới nói một câu: “Chuyện này chúng ta không nhúng tay nổi, hóa sát vào giờ đại âm ban ngày, lại còn là mẫu tử sát đã giết người, kể cả là ông nội mày sống lại, cũng rất khó đối phó được với nó.”

“Huyết sát sợ còn không phải là hình thái cuối cùng của nó, sau khi giết Châu Bân xong, nó chắc sẽ còn hung dữ hơn nữa, kiếp này ai từng ức hiếp nó, nó đều sẽ không bỏ qua.”

“Nhưng chú Trần, việc này...” Tôi vẫn còn có lời muốn nói.

Thì Trần mù đã lắc lắc đầu nói: “Xưởng trưởng Châu người đúng là không tồi, chúng mày cũng tiếp xúc rất nhiều lần. Nhưng nó đột nhiên đi qua nhà Châu Bân, việc này chẳng ai ngờ đến, nó cũng chẳng hề nói với mày.”

“Tình thế cấp bách như vậy, một hai phút đồng hồ, có thể cứu được mấy người?”

“Thập Lục, mày chỉ là một con người, không cứu tất cả mọi người được.”

Trên trán tôi đã rịn mồ hôi, vẫn còn định nói tiếp, thì Lưu Văn Tam lại chau mày nói một câu: “Thập Lục, đừng có thấy chú Văn Tam suốt ngày đấu võ mồm với lão mù, chuyện này chú đứng cùng phe với Trần mù.”

Trong lòng tôi lại càng bức bối hơn.

Hối hận lúc trước lẽ ra nên cứu xưởng trưởng Châu.

Nhưng tình thế đúng là quá cấp bách, tôi không kịp cởi trói cho gã.

Cộng thêm việc hai người Từ Thi Vũ và pháp y, cũng là đến giới hạn của tôi rồi.

Bây giờ Pháp y không những bị vong nhập không ra ngoài, cũng khiến xưởng trưởng Châu bị giữ lại bên trong.

Còn chẳng bằng vứt bỏ pháp y, đổi qua cứu mạng xưởng trưởng Châu...

“Chú Trần... Đúng là không còn cách nào nữa sao?” Tôi cảm giác chân răng đã sắp bị cắn rỉ máu ra rồi, trong lồng ngực lại càng bức bối hơn.

Trần mù cúi đầu châm một điếu thuốc, bập bập rít một hơi.

“Bạch sát hắc sát, hung hồn hóa huyết, huyết sát đại âm, hồn hoặc có thể thành thanh.”

“Một khi thành thanh thi, thậm chí còn không sợ ánh nắng, nếu như mày nói trước với chú mày định đi đâu, chú sẽ không để cho mày đi đâu, không có mẹ mày, bây giờ mày cũng phải ở lại đó.” Tuy Trần mù không nói trắng ra, nhưng ý tứ của lão đã rất rõ ràng rồi.

Lão đích thực cũng hết cách.

Tôi im lặng không nói gì.

Lưu Văn Tam thở dài một tiếng, đưa cho tôi nửa chai rượu trắng, nhưng tôi lại nuốt không trôi.

Tôi sợ uống vào đầu óc sẽ mất tỉnh táo, rồi ngủ vùi đi.

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, Lưu Văn Tam khuyên tôi mấy câu, tôi cũng không trả lời.

Cũng chẳng biết đã bao lâu trôi qua, điện thoại chợt rung lên bần bật.

Người gọi điện tới là Từ Thi Vũ.

Tôi vội vàng nhận cuộc gọi, giọng của Từ Thi Vũ lại có chút run rẩy, bảo tôi qua bên cục chỗ cô ta một chuyến.

Lúc đó tôi liền tưởng rằng, đã lại xảy ra chuyện gì rồi.

Hỏi cô ta có phải là có người đi vào trong nhà Châu Bân không?

Từ Thi Vũ nói với tôi là không phải, chung quy bảo tôi nhanh qua một chuyến, cô ta chẳng biết nên nói với tôi như thế nào, gặp mặt mới có thể nói rõ ràng được.

Lần này tôi không dám tự cao nữa.

Gọi Trần mù và Lưu Văn Tam đi cùng với tôi.

Còn về Hà Thái Nhi thì ở lại trong khu nhà, xem ngao sói có thương tích gì, thì giúp nó xử lý một chút.

Rời khỏi nhà họ Phùng, cũng bảo Phùng Khuất lái xe.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã tới bên ngoài Cục Công an nơi Từ Thi Vũ làm việc.

Lúc này, khu đất trống bên ngoài đã bị kéo một đường dây cảnh giới.

Bên trong dây cảnh giới, có một chiếc xe, chiếc xe này hóa ra chính là xe của xưởng trưởng Châu.

Cửa xe để mở, bên trong không có người, có điều trên ghế ngồi toàn là máu.

Cốp sau xe cũng bị mở ra.

Bên trong có một xác chết nằm đó.

Cạnh xe có không ít người vây quanh, trong đó bao gồm Từ Thi Vũ, và còn một số cảnh sát dân sự.

Đứng trên đầu nhất, rõ ràng là lãnh đạo có chức vụ tương đối cao ở trong Cục, bọn họ toàn bộ đều mặt mày tái mét.

Bởi vì còn không ít người, đang nôn mửa ở bên ngoài dây cảnh giới.

Sau khi chúng tôi tới, Từ Thi Vũ cũng vội vàng lại đưa chúng tôi qua, đám người tách ra một lối đi.

Sau khi lại gần, bèn có thể nhìn rõ bộ dạng của cái xác chết ấy.

Mặt trong cửa sổ xe, còn có mấy chữ đẫm máu.

“Nợ máu trả bằng máu!” Càng khủng khiếp hơn nữa là bản thân xác chết.

Ngoài cái đầu vẫn còn coi như bình thường ra... Thân thể của hắn, phải nói là thê thảm đến cực điểm.

Gần như là xương thịt tách rời, thủ pháp xuống dao róc xương, khủng khiếp đến không giống như là người.

Trên khung xương dính đầy máu, mới là thân người như thịt nát rữa.

Tim gan phèo phổi cũng bị móc sạch.

Tôi có một cảm giác muốn nôn khan, hỏi Từ Thi Vũ, ai đưa xác Châu Bân tới vậy?

Từ Thi Vũ mím môi, bảo với tôi là xưởng trưởng Châu...

Ban nãy cô ta vừa ở trên họp xong, thì chiếc xe này liền tới bên ngoài, xưởng trưởng Châu ở dưới xe kêu cứu, người đã sắp đứt hơi rồi.

Gọi xe cấp cứu xong, xưởng trưởng Châu lại rất yếu ớt nói một câu cốp sau xe.

Bọn họ mở cốp sau xe ra xong, bên trong bèn là xác chết của Châu Bân, pháp y ở bên cạnh toàn thân đều là máu, trông anh ta cũng hơi thở thoi thóp, đang ở trên bờ vực cái chết, hiện giờ hai người đều đã được đưa đi viện cấp cứu.

Cô ta gọi tôi qua, cũng là bởi vì nhận được sự cho phép của cấp trên.

Vụ án này quá huyền bí, bên trên ngầm mặc định gọi nhân sự chuyên nghiệp tới xem xét, rồi xem xử lý xác chết như thế nào.

Tôi chằm chằm nhìn cái đầu, thứ cuối cùng còn hoàn chỉnh trên người Châu Bân.

Đôi mắt hắn nhắm nghiền, nhưng nét mặt lại đau khổ đến dúm dó biến dạng, cho dù là chết rồi, cũng vẫn giữ nguyên biểu cảm này.

Sợ rằng hắn sống sờ sờ rồi bị ngược đãi như vậy cho đến chết.

Lúc này Trần mù lại đột ngột nói một câu: “Nghiền xương vứt tro, Thập Lục, việc này mày với con bé dương sai đi làm. Nếu không chúng mày dính dáng vào trong chuyện này, nó sẽ còn tới tìm chúng mày nữa.”

“Thập Lục, khả năng nó gặp mẹ mày, còn có xung đột nữa.”

“Nó không muốn đắc tội với mẹ mày, nể mặt mẹ mày, nên mới cho mày một cơ hội xử lý xác chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận