Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 505: BÁU VẬT PHONG THUỶ

Trên mặt ông ta toàn vẻ van lơn, thậm chí còn định quỳ xuống trước mặt tôi.

Tôi vội vàng đưa tay ra đỡ lấy tay ông ta.

Vẻ cầu xin trong mắt ông ta càng nhiều thêm, cũng bấu chặt lấy cẳng tay tôi, bàn tay như gọng kìm thép vậy, bám chặt kiểu gì cũng không buông.

Đám đông ở xung quanh kia, mặt cũng đều mang vẻ kỳ vọng.

Trong lòng tôi hiểu rất rõ, thứ bọn họ kỳ vọng không đơn thuần là tôi nói có thể cứu người.

Mà là chỉ cần tôi có thể cứu được em trai của ông già này, thì đối với bọn họ mà nói, lời của tôi sẽ đáng tin cậy.

Tư duy trong đầu nhanh như bay, nhưng tôi lại không trả lời một cách chắc chắn.

Im lặng một hồi xong, tôi mới nói: “Phương pháp phong thủy, là đại học thuyết Âm dương, từ cổ truyền tới nay, là báu vật của cổ nhân, chắc chắn sẽ có ý nghĩa tồn tại của nó.”

“Trong đó chọn đất xây nhà cho người sống, điểm mộ cho người chết, chẳng gì là không cầu gia đình viên mãn, sinh tử vô lo.”

“Trong vô tận tất cả đều có mệnh số, phong thủy vừa đúng chỗ, có thể khiến người ta tốt lên, sống ở nơi phong thủy hung ác cực kém, cũng khiến cho mệnh số kém đi, tôi không thể dám chắc nhất định có thể cứu người, có điều chắc chắn tình hình sẽ không trở nên tồi tệ hơn thêm.”

“Tin thì có, không tin cũng chưa chắc đã không có.”

“Ít nhất mà nói, tôi từng sửa phong thủy cho nhà họ Phùng của thành phố Nội Dương, bọn họ cũng từng tránh được tai họa, tôi từng sửa phong thủy bên bờ sông Dương, ngư dân ở đó chắc cũng có vài phần nhận xét về tôi. Còn về nhiều việc nằm ngoài phạm vi thành phố Nội Dương, nếu như có người đi hỏi thăm, chắc cũng sẽ có thể biết được đôi chút.”

Lần này, đến cả ánh mắt của Từ Thi Vũ cũng có chút ngạc nhiên.

Giống như cô ta không ngờ rằng tôi lại đưa ra một đáp án nước đôi như thế này vậy.

Nhưng ông già kia lại gật đầu lia lịa.

Ông ta vẫn túm chặt lấy tay tôi, giọng nhấn rất mạnh: “Vậy tôi tin! Cậu sửa nhà tôi trước! Em trai tôi nó không được chết!”

Đám đông vây xung quanh, gần như cũng chẳng để tâm đến lời lẽ nước đôi của tôi, mà đang rì rầm bàn tán về chuyện của nhà họ Phùng và sông Dương.

Thổ hoàng đế của thành phố Nội Dương đương nhiên nhà nhà đều biết, trong tầng lớp thường dân, danh tiếng của Phùng Chí Vinh được lưu truyền rộng rãi hơn nhiều so với Trương Cửu Quái.

Đồng thời chuyện của sông Dương lần trước, cũng gây nên làn sóng lớn trong thành phố Nội Dương.

Lời nói của những người này cũng bắt đầu trở nên căng thẳng kích động, bao gồm thần sắc cũng lờ mờ có vẻ hưng phấn.

Mấy người bị mất con đứng ở trên đầu nhất, càng sáp lại gần hơn.

Lúc này tôi mới chú ý đến, người đàn bà kia cũng gọi xong điện thoại rồi.

Mặt bà ta đỏ bừng, lúc lại lấm lét nhìn sang phía chúng tôi bên này một phát, rồi lại nhìn về phía cổng nhà bà ta.

Tôi trầm ngâm một lát, ông già này đã tin tưởng rồi, vậy tôi cũng chẳng do dự nữa, gật gật đầu nói đi qua xem phong thủy nhà ông ta trước.

Đúng vào lúc này, xe của Phùng Khuất cũng đi vào trong con phố cũ, phía sau hắn còn có mấy chiếc xe công trình.

Việc tiếp sau đó thì đơn giản hơn rất nhiều.

Trước tiên tôi sắp xếp cho mấy người Phùng Khuất đi dỡ căn nhà cũ của Từ Thi Vũ, đương nhiên quá trình này tôi cũng bảo Từ Thi Vũ đi cùng, xem xem cô ta có chỗ nào cần đặc biệt chú ý hay không.

Tiếp đấy tôi lại qua nhà ông già kia xem phong thủy, xác định bắt đầu sửa từ đâu.

Sau khi rời khỏi nhà ông già xong, mới bắt đầu xem phong thủy từ căn nhà đầu phố, hơn nữa tôi cũng bảo những người còn lại ai về nhà nấy đợi.

Trong thời gian bảo bọn họ chờ đợi, tôi còn sắp xếp cho bọn họ chặt bỏ mấy cái cây già ở trước cổng.

Thứ Xuyên tâm sát này bất luận thế nào cũng không được giữ lại.

Sửa phong thủy kỳ thực đại bộ phận đều không khó, nhiều nhất là Môn xung sát, chỉ cần dịch bỏ cổng hai bên ra, bịt kín cổng cũ rồi xây cổng mới, là có thể phá được luôn.

Thứ phiền phức là kiến trúc ở trong nhà.

Kiểu nhà chữ Vương giống như nhà Từ Thi Vũ, hóa ra không chỉ một căn!

Dạng giống kiểu này, thì chỉ có thể dỡ bỏ xây lại.

Ngoài ra trong đó còn có một loạt các dạng hung trạch như nhà một buồng, nhà hai buồng, nhà cô đơn, nhà phơi xác...

Quanh năm ở trong những căn nhà dạng này, mệnh cách có tốt đến đâu cũng phải bại hết, thì làm sao có thể sống sung sướng được?

Cũng may có nhà họ Phùng ra tay giúp đỡ, những thủ tục liên quan của việc phá dỡ xây mới, bọn họ đều có thể đi làm giúp.

Phùng Khuất còn nhắn lời của Phùng Chí Vinh, đại thể là nhà họ Phùng có thể phát triển ở thành phố Nội Dương đến ngày hôm nay, đều không rời được sự giúp đỡ của thành phố Nội Dương.

Những gia đình này không chi nổi tiền, nhà họ Phùng có thể giúp đỡ, thậm chí có thể tuyển người phù hợp trong số họ vào làm ở một số sản nghiệp của nhà họ Phùng.

Cả con phố cũ phải có đến cả trăm hộ gia đình, tuy rằng tốc độ xem phong thủy của tôi đã không chậm, đại bộ phận vấn đề phong thủy cũng chỉ ở một đôi chỗ, phần cần dỡ bỏ cũng chỉ chiếm khoảng một phần mười.

Nhưng để tránh xuất hiện sai sót, bảo đảm không có gì sơ suất, tôi vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ, xem xong một lượt, lại xem lại lần thứ hai.

Thời gian tốn mất hẳn ba ngày mới hoàn toàn xem hết phong thủy của các nhà các hộ, chỗ cần sửa thì sửa, chỗ cần dỡ thì dỡ.

Căn nhà cũ của Từ Thi Vũ đã hoàn toàn bị san bằng.

Căn cứ theo bản thân vị trí địa lý, trước tiên tôi thiết kế xây dựng một chướng ngại dạng như bình phong ở tận cùng con phố, cắt đứt bố cục phong thủy Ám tiễn bắn người ác này, cũng dự định đặt một đôi kỳ lân đồng làm trấn vật.

Còn về căn nhà phía sau tôi cũng đã vẽ xong sơ đồ thiết kế, sử dụng hình thức nhà phong thủy Mão vị không đủ quỷ bất tỉnh, Thanh Long mở miệng phúc liền tới.

Căn nhà sau này sẽ là hồng phúc thường tới, nhân đinh hưng vượng, không chỉ việc hỷ liên tiếp, mà còn có thể vạn sự như ý.

Ba ngày này đương nhiên không cách gì trú trong căn nhà cũ, nên chúng tôi về ở nhà họ Phùng. Ban đêm tôi và Từ Thi Vũ đều không còn nghe thấy tiếng hút thuốc nữa.

Đại để tôi cảm thấy mình phán đoán không sai, chắc là do phong thủy có vấn đề nên dụ quỷ quái tới nhà.

Đến buổi chiều ngày thứ ba, tất cả sắp xếp đã hoàn thành xong hết, chúng tôi cũng không cần phải tiếp tục lưu lại khu phố cũ này thời gian dài nữa.

Mấy ngày này tôi giữ nếp ngủ nghỉ bình thường, cơ thể cũng tốt lên nhiều.

Có điều phần tóc hoa râm ở mái hai bên thái dương, vẻ trung niên trên khuôn mặt thì không hồi phục lại được.

Trần mù và Lưu Văn Tam cũng đã xuất viện, được nhà họ Phùng đón về.

Phùng Chí Vinh cũng tổ chức cho bọn lão một bữa tiệc mừng.

Sau khi dùng bữa xong, Lưu Văn Tam mới nói với tôi, hay lại đưa Từ Thi Vũ về thôn Liễu Hà một chuyến, vụ này ra ngoài thời gian cũng chẳng ngắn rồi, đừng để bà nội tôi lo lắng.

Kỳ thực tôi cũng dự định về thôn một chuyến.

Một là chúng tôi đều không biết Âm tiên sinh đã về hay chưa.

Hai là cũng dự định, để bố và ông nội tôi an táng nhập thổ.

Từ Thi Vũ đương nhiên vui vẻ, nói cô ta cũng đã một thời gian chưa gặp bà nội tôi rồi.

Lần trước lúc cô ta ở thôn nhà tôi, nói chuyện với bà nội tôi cũng khá vui vẻ.

Sau khi quyết định xong, tôi vẫn hỏi Phùng Chí Vinh mượn Phùng Khuất, bảo hắn thời gian này theo tôi làm việc.

Phùng Chí Vinh rất vui vẻ, bảo tôi cứ coi nhà họ Phùng như nhà mình là được.

Phùng Khuất sắp xếp xe cộ, đoàn người chúng tôi rời khỏi thành phố Nội Dương.

Khoảng tầm lúc bảy tám giờ tối, chúng tôi về đến thôn Liễu Hà.

Trên đường vào thôn cũng chẳng có chướng ngại gì.

Mãi cho đến cổng nhà Lưu Văn Tam, chúng tôi xuống xe.

Lúc vào trong sân, tôi phát hiện Thẩm Kế đang quét sân.

Còn bà nội thì ngồi ở bên rìa bậu cửa, tay đang nặn tượng gốm xương mèo.

Tôi nhìn một lượt không thấy Âm tiên sinh...

Giọng Từ Thi Vũ lảnh lót, gọi một tiếng bà Lưu.

Bà nội tôi ngẩng đầu lên, ngoài vẻ ngạc nhiên, bà còn nhìn lướt tôi một phát, trong mắt rõ ràng có chút vui mừng.

Chỉ là Thẩm Kế, cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, trên mặt còn mang chút vẻ lạnh băng.

Cô ta chẳng nói câu nào, quay người liền đi vào phòng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận