Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 252: TRẢ TREO

Nước mắt của Từ Thi Vũ ào một cái liền rớt xuống.

Run rẩy gọi một tiếng bố và mẹ.

Trên trán tôi rịn ra không ít mồ hôi, bởi vì trên mặt xác chết này, đã bắt đầu mọc lông trắng ra rồi.

Thảo nào mười năm vẫn không thối rữa, hóa ra là bạch sát!

Nhưng tại sao lại gặp chúng tôi rồi mới hóa sát?

Tôi đang chuẩn bị lôi Từ Thi Vũ rút ra ngoài, thì đúng vào lúc này, trên xà nhà lại có âm thanh xoẹt xoẹt vọng lại, mấy con hoàng bì tử lại từ trên nhảy xuống, bò lên trên người xác chết.

Thân dưới chúng đột ngột tiết ra không ít chất khí ánh màu vàng, thứ chất khí này bay lượn trên người xác chết, lông trắng lập tức liền tiêu dần đi.

Tôi cuối cùng cũng đã rõ, ban nãy chúng tôi ngửi thấy rốt cục là thứ gì rồi...

Tôi ấn lấy vai của Từ Thi Vũ, kéo cô ta lùi ra khỏi phòng, trong quá trình này, mấy con hoàng bì tử kia đều cảnh giác nhìn chúng tôi.

Buông rèm xuống đóng cửa phòng lại, đám hoàng bì tử đó cũng không đuổi theo ra ngoài.

Chúng tôi về lại phòng, Từ Thi Vũ lau khóe mắt, ngừng rơi lệ.

Tôi nhíu mày nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó mới hạ giọng nói: “Ngày mai cứ nói chuyện đôi câu trước, người đã chết bao nhiêu năm như thế rồi, cũng nên chôn đi.”

“Bạch sát dễ đối phó, nhưng đám hoàng bì tử này không dễ chỉnh, còn có một con lông trắng hết vẫn chưa ra kìa.”

Từ Thi Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi thở dài một tiếng, giải thích đơn giản cho cô ta biết bạch sát là gì.

Tiếp đấy lại đại khái nói một chút chuyện liên quan đến ngũ gia tiên.

Từ Đại Mẫn và ông nội cô ta không đơn giản như thế, có thể sống bao nhiêu năm ở trong căn nhà Ám tiễn bắn người ác như thế này mà vẫn không gặp chuyện gì.

Cố gắng đừng xảy ra xung đột với bọn họ.

Từ Thi Vũ bảo với tôi cô ta biết rồi, nếu có thể nói chuyện tử tế được, thì cứ nói chuyện tử tế.

Nếu như không còn cách nào nữa, thì cô ta chỉ còn nước dùng thủ đoạn cứng rắn thôi.

Cô ta kỳ thực đã yên tâm hơn không ít rồi, kể cả trên đời này có quỷ thật, bố mẹ cô ta cũng không phải là loại hung dữ nhất, nên cô ta cũng chẳng còn sợ hãi thế nữa.

Sau đó bèn là một đêm yên tĩnh, Từ Thi Vũ không ngủ nổi, tôi cũng vô cùng tỉnh táo.

Cứ thế ngồi cho đến khi trời sáng hẳn.

Phía ngoài vọng vào tiếng ho như bễ hỏng, còn cả tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Từ Thi Vũ đứng dậy, tôi cũng theo sát phía sau.

Ngoài sân chỗ đối diện với gian chính, Từ Đại Mẫn đang ôm bọc tã, dùng bình sữa cho đứa bé bú.

Phía trước một chiếc bàn gỗ vuông, có một lão già gầy gò đang ngồi.

Lão ta cúi đầu, khoác một chiếc áo khoác da, còn đỡ một chiếc tẩu thuốc lá, đang bập bập hút, lúc lại ho mấy tiếng.

Từ Thi Vũ bước ra phía trước gian chính, cô ta gọi một tiếng ông nội.

Lão già đó ngẩng đầu lên, con ngươi hơi có chút ánh vàng, nhìn lên trông rất tinh, tướng mặt có vẻ cũng rất khó gần.

Thuộc loại gò má cao, mắt một mí, môi mỏng, mày gãy, ấn đường cũng có vài phần sụt lún.

“Ừ, bỏ ra ngoài mười năm, biết đường về nhà rồi?” “Chẳng có chuyện gì hay ho nhỉ?” Giọng của lão già khô khốc, cũng chẳng có chút cảm xúc gì đáng nói.

Từ Thi Vũ im lặng một lát, rồi mới nói: “Bố mẹ cháu chết bao nhiêu năm rồi, hai người cũng cầm tiền lương hưu của bố mẹ cháu bao nhiêu năm thế, giờ bọn họ cũng cần nhập thổ rồi.”

Lão già tiếp tục bập bập hút thuốc, ngừng lại mãi một lúc lâu rồi mới nói: “Nhập thổ? Ai bảo chúng nó chết rồi? Hàng xóm vẫn hay gặp mà, chỉ là thích nằm ngủ thôi, lúc cần ra ngoài gặp người ta, chúng nó lượn lờ chẳng ít tý nào.”

Nghe đến đây, tim tôi cũng như bị treo lên một khúc, chỉ là không biết hai người này dùng thủ đoạn gì, mà để bạch sát ra đường được? Lại còn khiến người khác cảm thấy bọn họ vẫn đang còn sống nữa?

Mặt Từ Thi Vũ lại biến sắc, cô ta cắn răng nói: “Ông nội, bọn họ năm đó đã chết rồi, lúc đó tuổi cháu còn nhỏ, sợ đến mức không dám về nhà.”

“Cũng biết rất rõ, tối qua cháu cũng đi xem xác chết rồi, tuy rằng không biết tại sao không thối rữa, nhưng người chết rồi là chết rồi, cháu cũng nghĩ thông rồi, kể cả ông không đồng ý cho bọn họ được hạ táng, cháu chắc chắn cũng sẽ đưa bọn họ đi!”

Nói rồi, Từ Thi Vũ lấy ra một quyển sổ nhỏ, bộp một phát đập lên trên bàn!

Lão già chằm chằm nhìn lên mặt bàn.

Ánh mắt của Từ Đại Mẫn cũng hướng xuống dưới, rõ ràng, mí mắt bọn họ đang giật điên cuồng.

Căng thẳng mất mấy phút xong, Từ Đại Mẫn mới đột nhiên cười cười, nói: “Ông già, Thi Vũ dắt bạn trai về nhà, chúng ta không cần thiết phải làm căng thế.”

Tiếp đấy, lão lại ngẩng đầu nhìn sang Từ Thi Vũ, thần sắc dường như dịu đi không ít, nói: “Thi Vũ, mày cũng đừng trách ông nội mày, những năm nay bố mẹ mày mất rồi, chúng tao vẫn cố giữ chúng nó lại, cũng là chuyện bất đắc dĩ.”

“Mày bảo bác với ông nội mày hai người, dựa vào đâu để mà sống qua ngày? Không có tiền thì đã chết đói từ lâu rồi.”

“Thế này đi, xác chết mày có thể đưa đi, thích an táng thì an táng, bác cả không có gì để nói.”

“Mày đi làm chắc cũng được một thời gian rồi, ăn cơm nhà nước, chắc chắn kiếm không ít tiền. Theo như bố mẹ mày mỗi tháng có thể lĩnh được sáu ngàn tiền lương, một năm bảy vạn hai, mày đưa cho bác với ông nội mày số của mười năm, xác chết cho mày đưa đi, thế nào?”

Từ Thi Vũ kinh ngạc nhìn bọn họ, cắn chặt lấy môi, thân người không ngừng run rẩy.

Lão già kia dùng tẩu thuốc gõ gõ xuống bàn, ho hai tiếng như tiếng bễ hỏng.

“Lời của bác cả mày, cũng coi như công bằng, bỏ tiền ra, đưa xác chết đi rồi thì đừng về nữa.”

“Nhà họ Từ coi như không có đứa cháu là mày.”

“Ngoài ra cất cái quyển sổ rách này của mày lại, cái thứ chết tiệt này, không uy hiếp ai được.”

Thần sắc lão già lạnh băng, trong đáy mắt chẳng có tý sợ hãi nào.

Trong lúc lão ta nói, còn bất chợt liếc tôi một cái, sau đó bảo: “Cũng đừng tưởng kiếm được con mèo đêm, là có thể làm được gì, ở trong căn nhà cũ này của nhà họ Từ, chỉ có chuyện tao muốn cho người ta đi vào đi ra hay không thôi.”

“Nửa đêm lượn lờ linh tinh, cẩn thận đường đêm tối quá, lượn gãy lưng.”

......,,,.....

PS: Tẩu thuốc được nói đến trong truyện là loại tẩu cán dài bằng kim loại, thuộc loại đập chết chó được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận