Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1171: DÀY VÒ CỦA LIỄU TAM NGUYÊN

Tay trái tôi lập tức rút lấy gậy khóc tang, tay phải cũng trong nháy mắt mở rương đồng ra, nhanh như bay rút lấy Định la bàn, nắm vào trong lòng bàn tay.

Dưới ánh sáng tối tăm, mắt thường còn có thể nhìn được, nhưng tôi nhìn quét bốn xung quanh, lại không nhìn thấy có người xuất hiện...

Cái tiếng cười léo nhéo lả lướt vào tai đó dần dần nghiền nát tiếng của Liễu Tam Nguyên, không khí dường như đều đang run rẩy chấn động.

Rất nhanh, tiếng cười của Liễu Tam Nguyên đã dừng lại, cái tiếng cười léo nhéo đó, cũng liền biến mất không còn nữa.

Lòng tôi nghi ngờ kinh hãi, nhưng lại không dám thả lỏng chút nào, ở đây ngoại trừ tôi, Liễu Tam Nguyên và Dương Thanh Sơn, hóa ra còn có “người” khác!

Đương nhiên, tôi vẫn luôn rất cảnh giác, chỗ này tuyệt đối còn có thứ khác nữa, ví dụ như đám dân thôn bụng to đến ly kỳ, tứ chi lại gầy tóp giống như ác quỷ đó. Nhưng tôi không nâng cấp những thứ đó lên đến cao độ của “con người”, bao nhiêu năm như vậy trôi qua, đó chắc chắn đều là xương cốt, hoặc bèn là quỷ quái.

Còn có thể cười được thành tiếng, vậy thì không phải là ‘thứ’ đơn giản bình thường nữa, nhất định là xác sống! Trong lồng ngực còn một hơi oán khí không trút xuống được!

Xác sống ở cái nơi thế này, bố cục Phong thủy Long lầu Bảo điện cộng thêm Quầng thái cực, sẽ mang bộ dạng gì?

Đây thậm chí còn khiến tôi nghĩ tới Xác âm luyến dương gác mộ ở Phị Phát Quỷ...

Đã từng, Khâu Xử Đạo suýt chút nữa coi nơi đây thành nơi vùi cốt, đất vũ hóa, ông ta không thể nào không chuẩn bị một tồn tại để gác mộ...

Phị Phát Quỷ dùng thiên hạ đệ nhất Kỳ thi, vậy nơi này, lại là xác gì?

Là xác mạnh hơn Xác âm luyến dương, hay là yếu hơn Xác âm luyến dương?

Tôi cảm giác, e rằng kể cả là yếu, thì cũng chẳng yếu vào đâu được, lại cộng thêm Phong thủy nơi này quá mạnh.

Được nuôi dưỡng trong sinh khí thời gian dài như vậy... Tôi đã không dám tiếp tục tưởng tượng thêm nữa.

Tôi thu ánh mắt về, không đi nhìn Dương Thanh Sơn, mà dồn toàn bộ sự chú ý lên trên người Liễu Tam Nguyên.

Rất rõ ràng, Liễu Tam Nguyên chắc là biết được gì đó, sự việc này thậm chí đến cả Dương Thanh Sơn cũng đều không biết.

Lúc này, tôi đã không nhìn thấy biểu cảm của Liễu Tam Nguyên nữa.

Bởi vì tấm mạng che mặt trên mũ đạo sĩ của ông ta đã lại rơi xuống, vừa vặn che mất khuôn mặt của ông ta.

Ánh mắt của Dương Thanh Sơn cũng vẫn đang hướng lên trên người Liễu Tam Nguyên, dường như tất cả mọi thứ xung quanh, đều không đủ để khiến hắn mười phần phòng bị.

Bầu không khí trầm mặc lởn vởn, trên con đường phía sau cổng chào này, cũng tĩnh mịch khác thường.

Thời gian yên lặng càng dài, tôi càng cảm thấy ở đây giống hệt không khác gì với tộc Khương, thậm chí có một thứ cảm giác, sẽ có người của tộc Khương, đột ngột từ một vị trí đen ngòm nào đó xuất hiện!

Liễu Tam Nguyên cúi đầu trầm lặng mãi một hồi.

Ông ta bất động không nhúc nhích, đến lúc tôi thậm chí đều cảm giác liệu có phải ông ta đã tắt thở rồi hay không, thì đột ngột, đầu của ông ta lại ngẩng lên, tấm lưng lại lần nữa thẳng đứng.

“Vào nhiều năm trước, Tiên đạo táng thân trong Phị Phát Quỷ, thiết lập phần mộ vũ hóa, phù hộ tộc Khương.” Giọng nói hơi có chút khàn khàn của Liễu Tam Nguyên vang lên, điều này khiến tôi thở phào một tiếng, ông ta vẫn còn sống...

Đồng thời, tâm trí tôi cũng hơi hơi ngưng lại, càng tập trung sự chú ý hơn.

“Khi Tiên đạo còn sống, là thời kỳ đỉnh cao của tộc Khương, bất luận là bản thân tộc Khương, hay thậm chí là cả nhà họ Liễu, đều nhất thời cực thịnh. Chỉ có điều cùng với việc trước khi Tiên đạo tọa hóa, tộc Khương cũng đối mặt với một lần giảm nhân số một cách kỳ dị, Tiên đạo từng dẫn một nhóm người trong tộc rời đi, một khoảng thời gian rất dài, nhóm người trong tộc đó đều chưa từng quay về, đương nhiên, trong thời kỳ này Tiên đạo về lại trong tộc không ít thời gian.”

“Lần cuối cùng Tiên đạo không tiếp tục rời khỏi tộc Khương nữa, mà dùng một nhóm người trong tộc khác, xây dựng phần mộ Phị Phát Quỷ, lần này tiêu hao rất nhiều người, vì để giữ bí mật, người trong tộc tham gia còn đều lựa chọn ở lại trong Phị Phát Quỷ.”

“Trước phần mộ, Đại trưởng lão tân nhiệm lúc đó gặp Tiên đạo lần cuối cùng, được biết Đại trưởng lão tiền nhiệm dẫn đầu nhóm người trong tộc khi trước Tiên đạo dẫn đi, đang ở một khu đất Phong thủy cực đẹp nào đó xây dựng đất sống mới cho tộc Khương. Bởi vì Tiên đạo từng tính toán, nơi ở hiện giờ của tộc Khương, Phong thủy đã tiêu hao đến cực hạn, sẽ không tiếp tục cho tộc Khương được tiến thêm bước nữa, chỉ có điều bởi vì một số nguyên nhân Thiên thời Địa lợi, nơi đó vẫn chưa từng hoàn tất, còn về vị trí của nơi đó, thì được ẩn trong thuật Phong thủy của tộc Khương, cần Tiên sư đời tiếp theo mới có thể lĩnh hội.” Giọng nói của Liễu Tam Nguyên ngày càng khản đi, trong giọng điệu của ông ta lờ mờ có sự kích động, nhưng càng nhiều hơn vẫn là nỗi thương cảm.

Rõ ràng, ông ta đã nói hết những gì mình biết.

Liễu Tam Nguyên quay đầu nhìn qua phía Dương Thanh Sơn, tiếp tục nói.

“Vậy nên, cha của con biết được chỗ của nơi này, đem nó nói cho con biết?” Liễu Tam Nguyên hỏi.

“Ông ta không biết, nơi đây do con phát hiện ở trong thuật Phong thủy của tộc Khương.” Dương Thanh Sơn thành thật trả lời.

Liễu Tam Nguyên đột nhiên lại cười lên, trong tiếng cười, nỗi bi thương càng không hề ít.

“Long lầu Bảo điện, sâu trong Long mạch, vùng đất tĩnh mịch, Tiên đạo đích thực hao tâm tổn tứ, bộ dạng của nơi này, bất luận là người nào trong tộc nhìn thấy, cũng đều vô cùng an tâm.”

“Chỉ có điều Thiên thời Địa lợi này, đúng thật là tiêu tốn thời gian quá dài, mấy trăm năm, hài cốt Tiên đạo đã hủy, bây giờ chúng ta khó khăn lắm mới vừa tới được.”

“Trời xui đất khiến, trời xui đất khiến mà!”

Lúc nói đến câu trời xui đất khiến cuối cùng, Liễu Tam Nguyên lại đột ngột cười phá lên, trong tiếng cười, càng toát lên sự ảo não đến cực hạn.

“Đây hoặc giả là mệnh số của tộc Khương mà thôi, Long mạch bên ngoài nơi này tổn hại, khiến tộc Khương năm đó không cách gì tới đây, tâm huyết của Tiên đạo niêm phong bảo tồn, hiện giờ Long mạch đã sửa, nơi này có thể sử dụng, nhưng ta lại tận tay hủy bỏ ngọn núi có thể nhìn ra lối vào nơi này!”

“Ta không còn thời gian tiếp tục ra ngoài nữa.”

Liễu Tam Nguyên lắc lắc đầu, ngoại trừ sự ảo não trong giọng điệu của ông ta, thứ còn lại chỉ có bất lực.

Tôi chú ý đến khuôn mặt phía dưới lớp mạng che mặt của ông ta, hóa ra còn có hai hàng nước mắt đục ngầu.

Tôi lúc này mới triệt để hiểu ra sự dày vò trong tâm Liễu Tam Nguyên lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận