Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 130: LÚC MÀY RA ĐỜI, ÔNG ẤY ĐÃ CHẾT RỒI!



Tôi bấu chặt lấy ngón tay của Hứa Đức Sưởng gỡ ra, mới miễn cưỡng thở ra được một hơi ngắn.

Cố gắng nói được một câu đứt quãng liên tục: “Oan có đầu, nợ có chủ, kẻ giết chết cô là Lý Vĩnh Huy, hắn cũng bị cô hại chết rồi!”

“Tôi tới là để giúp cô, nếu tôi mà chết, thì chẳng còn ai giúp được cô nữa.”

Thần sắc của Hứa Đức Sưởng càng trở nên hung tợn.

Lực tay của hắn lập tức lại mạnh đến ly kì, tôi hự lên một tiếng, cảm giác cần cổ sắp bị hắn kẹp gãy rồi!

Dường như lời mà tôi nói, lại kích động đến Hoàng San San vậy!

lúc này Hứa Đức Sưởng hoàn toàn không có ý thức, sợ là đến bản thân hắn cũng không biết, hắn đã sắp lấy mạng tôi rồi...

Không khí trong phổi ngày càng ít đi, ngạt đến mức mặt đỏ gay, trong lòng trào lên sự bất cam mãnh liệt.

Tôi chẳng lẽ lại mất mạng tại đây?

Tầm nhìn đã bắt đầu trở nên mơ hồ, đột nhiên, cạch một tiếng! Đồng thời còn vang lên một tiếng hự.

Bàn tay trên cổ lập tức thả ra...

Tiếp đó là một bàn tay đỡ lấy vai tôi, giọng nói của Trần mù vô cùng khó nghe: “Con Hoàng San San này định lấy mạng Thập Lục! Lưu Văn Tam mày còn bảo không cần tao qua đây! Qua chậm tý nữa, Thập Lục đã bị bóp cổ chết rồi!”

Ý thức của tôi đã gần như mơ hồ, Trần mù đến rồi! Khiến tôi vô cùng vui mừng!

Tiếp đó, vị trí huyệt nhân trung truyền lại cảm giác đau buốt! Tôi vụt tỉnh táo lại, thở hồng hộc từng đợt!

Xuất hiện trước mặt tôi, quả nhiên là Trần mù và Lưu Văn Tam.

Trần mù lôi Hứa Đức Sưởng, lúc này đã bị đánh ngất, ra bên chỗ bờ ruộng.

Lưu Văn Tam thì một tay đỡ lấy lưng tôi, tay còn lại bấm vào huyệt nhân trung của tôi.

Tôi đẩy Lưu Văn Tam ra, trong phổi vẫn bỏng rát, thở dốc mấy cái, cảm giác thiếu khí lên não mới bị đẩy lùi triệt để.

Trong lòng vẫn còn đầy cảm giác sợ hãi, nhìn sang xác chết của Hoàng San San, mắt cô ta vẫn đang mở, và lại vừa vặn nhìn thẳng vào mắt tôi.

Nhìn đối mắt với cô ta, tôi chỉ cảm giác như rơi vào trong động băng, khắp người đều là da gà nổi dày đặc.

Chẳng biết từ lúc nào, lông trắng trên người cô ta đã lại mọc dài thêm.

Mí mắt tôi giật điên cuồng, cũng chẳng nói gì thêm, lôi thẳng từ trong chiếc rương gỗ đặt bên cạnh ra hai món pháp khí đỡ âm linh khác.

Trong bạch thuật, dùng da của bạch tiên, nhím, làm thành một chiếc khăn tay, mặt trong mềm mại như lớp khăn tay thông thường, mặt ngoài thì toàn là kim châm sắc nhọn!

Nguyên cả chiếc khăn nếu được trải phẳng ra, thì sẽ có hình bầu dục, hơn nữa mặt trong còn có vài sợi dây buộc thành vòng, vừa đủ để cho năm đầu ngón tay có thể luồn qua.

Trong Âm sinh cửu thuật, đây gọi là bạch chiên, có thể dùng để trấn xác!

Kỳ thực đây cũng là một trong số nguyên nhân khiến bà nội tôi không biết trấn xác. Chứ bà đỡ âm linh làm gì có chuyện chỉ biết đỡ âm linh một cách bị động?

Chung quy vẫn là do bà nội tôi tuổi cao rồi, thêm việc mệnh quá mỏng, rất nhiều thứ không dùng được, cũng chẳng dám làm.

Món đồ thứ hai kia, là chiếc dao găm từng được dùng để đỡ tôi ra đời.

Tôi trực tiếp ấn thẳng một phát bạch chiên lên trên bụng của Hoàng San San!

Bạch chiên cứ thế đâm thẳng vào trong làn da đã ánh xanh, có thứ cảm giác như đâm vào cây gỗ chết vậy.

Cố ấn xuống, thì giống như lấy ngón tay đâm vào trong miếng xốp vậy, khiến toàn thân tôi da gà càng nổi nhiều thêm!

Cũng một phát này, khiến lớp lông trắng trên người Hoàng San San từ từ teo dần đi!

Bạch thuật chỉ là một trong số phương pháp trấn xác, bao gồm liễu thuật, thậm chí là cả hồ thuật mà tôi chưa từng dùng đến, thủ đoạn dùng để đỡ âm linh có rất nhiều, nếu như có thể hiểu thấu toàn bộ, thì kỳ thực rất nhiều mẫu sát, đều có thể trị được!

Tôi lạnh lùng nhìn vào mắt Hoàng San San, rồi mới khàn giọng mở mồm nói: “Cô không chịu ngoan ngoan sinh, thì không cần cô phải hợp tác nữa.”

Tiếp đó, tôi nheo mắt lại, ánh nhìn chuyển lên lớp da bụng của cô ta, chuẩn bị trực tiếp xuống dao!

Đột nhiên, cảm giác lạnh buốt truyền tới tay càng trở nên mạnh hơn, giống như có một thứ gì đó đang giãy giụa vậy!

Tôi dùng sức ấn mạnh bạch chiêm, Hoàng San San chỉ còn cách nằm im, không còn bất kỳ khả năng phản kháng nào. Có bạch tiên trấn áp, lúc này cô ta chẳng có cách nào hóa sát nữa!

Giây tiếp theo, chỗ hai gốc đùi bị đứt mất của Hoàng San San dường như động đậy một cái, giống như cô ta muốn tự mình sinh nở vậy.

Có điều tôi không còn để cho cô ta có cơ hội nữa.

Dao găm trực tiếp rạch phần da bụng của cô ta ra, rồi thò tay vào trong!

Cảm giác dấp dính lạnh buốt bao trùm lấy bàn tay tôi, rất nhanh, tôi đã mò được cái âm thai vừa lạnh vừa cứng, lôi thẳng nó ra luôn khỏi lớp da bụng của Hoàng San San!

Dưới ánh sáng trăng, âm thai cuộn tròn lại thành một khối, thai nhi đã hoàn toàn thành hình, làn da màu xanh thẫm, trên đầu có một chút dịch thể nhớp dính, bao trùm lấy bộ tóc.

Đây là một bé trai, nhăn nhúm như ông già vậy, đôi mắt cũng đang nhắm, chẳng có vẻ gì là muốn làm loạn cả...

Sắc mặt tôi rất nghiêm trọng, không dám có bất kì sự thả lỏng nào!

Dây rốn là mối liên kết duy nhất với mẫu thể.

Vứt dao găm xuống, tôi lại cầm cái kéo lên, nhanh chóng cắt đứt dây rốn.

Ngay tiếp đó, tôi hướng về phía Lưu Văn Tam gọi một câu: “Chú Văn Tam! Chú trấn cô ta thêm lần nữa! Giống như lần với Tạ Ngọc Khiết ấy, đừng để cô ta có cơ hội tác quái!”

Lưu Văn Tam lập tức động thủ, dùng đinh gỗ đào bắt đầu trấn xác.

Còn tôi thì dùng cân số mệnh bắt đầu cân trọng lượng cho âm thai, bé trai đủ tháng, trọng lượng cũng không nhẹ, tới tận tám cân hai lạng!

Tiếp sau đó, tôi lại lấy áo khoác hoàng bì dùng hoàng thuật chế thành từ trong rương gỗ ra.

Một tay đậy nắp rương lại, trải chiếc áo hoàng bì lên trên mặt rương, rồi dùng bút đem theo người, viết lên mặt trong của áo hoàng bì: “Lân Nhi nặng tám cân hai lạng, sinh năm Đinh Dậu, tháng tân hợi, ngày bính thìn, giờ thìn, tướng tuổi gà.”

Tiếp đó, tôi mới mặc áo khoác hoàng bì lên người cho âm thai. Như thế này, là coi như đã bắt đầu nghi thức khởi động của hoàng thuật tiễn âm.

Bắt đầu từ lúc này, âm thai tuyệt đối không được chạm đất! Nếu lúc này mà chạm đất, âm thai sẽ cùng với hoàng tiên hóa sát. Tới lúc đó nó sẽ không còn đơn giản là hài linh nữa, mà thành hài quỷ có gia tiên hộ thân, không ai trấn áp được!

Vốn dĩ thông thường sau khi đỡ âm linh xong, đều phải báo hỷ với xác mẫu.

Nhưng Hoàng San San định lấy mạng tôi, oán khí của cô ta quá nặng, căn bản không hề muốn đứa bé ra đời, chẳng hợp tác một chút nào. Còn may là âm thai trong bụng cô ta bởi vì mang bầu đã đủ tháng, muốn được đi đầu thai, nên không gây loạn với tôi. Chứ nếu không, tôi cũng chẳng có cách gì hoàn thành việc đỡ âm linh.

Lúc này, Lưu Văn Tam đều đã đóng đinh gỗ đào vào các vị trí đầu, hai vai, và ngực của cô ta.

Còn tôi sau khi dùng kim chỉ khâu vết thương trên bụng cô ta lại xong, mới nói một câu không kèm theo chút biểu cảm nào.

“Đứa bé vô tội, nó muốn ra ngoài, cô không thể không cho nó ra ngoài.”

“Trong lòng cô có hận, thì cũng là oan có đầu nợ có chủ, cho dù nghe không quen lời tôi nói, thì đó cũng là sự thật.”

“Mẫu tử sát sẽ gây hại một phương, hại người không ít, trời tất nhiên không dung, bây giờ trấn xác cô rồi, cô cũng đừng có gây loạn, thì còn có thể tử tế tiễn cô một chặng cuối cùng.”

Nói xong hết, tôi mới hít thở mạnh mấy hơi.

Lưu Văn Tam giơ ngón tay cái lên với tôi, trong ánh mắt lão đầy sự kinh ngạc.

“Thập Lục, thằng nhóc mày thành tài rồi! Những lời nói này, Lưu âm bà sợ là cũng chưa từng nói qua nhỉ?”

Tôi miễn cưỡng nhếch mép lên một chút, nhưng vẫn không cười nổi.

Trần mù cũng nhìn tôi một cái, lão hơi hơi gật đầu, tiếp lời nói: “Thập Lục tuyệt đối không phải người tầm thường, âm sanh tử làm bà đỡ âm linh, vốn đã chiếm được ưu thế nhân hòa, Lưu âm bà đem bát cơm này truyền cho Thập Lục, đây sợ là quyết định chính xác nhất đời này của bà ấy.”

Tôi cười khổ nói: “Chú Văn Tam, chú Trần, hai chú đừng khen cháu nữa, việc này, vẫn còn chưa kết thúc đâu.”

Lưu Văn Tam chau mày một cái, lão nói: “Vẫn chưa xong? Mày chẳng phải đã đỡ âm linh ra rồi sao? Cái xác này cũng trấn rồi, không tác quái được nữa, giờ chỉ còn lại việc bảo Hứa Đức Sưởng đưa con trai về nhà thờ cúng thôi.”

“Mày còn điểm mộ nữa?”

“Cùng lắm thì bảo Trần mù tặng thêm dịch vụ siêu độ cho Hoàng San San nữa là xong, thế cũng nể mặt nó lắm rồi nhỉ?”

Tôi hít sâu một hơi, lắc lắc đầu: “Không, chuyện điểm mộ tạm thời chưa làm được, âm linh thì đỡ ra rồi, có điều lần này không thờ cúng được, phải tiễn âm.”

Lưu Văn Tam tỏ vẻ không hiểu.

Con ngươi trắng xám của Trần mù thì đột nhiên động đậy một cái.

Lão chằm chằm nhìn tôi, hơi có chút ngạc nhiên: “Mày, còn phải tiễn âm? Mày hóa ra còn biết tiễn âm?”

“Chú Trần, chú cũng biết cái này à?” Trong lòng tôi cũng có đôi chút ngạc nhiên.

Trần mù im lặng một chút, rồi đột ngột nói: “Chú từng có vinh hạnh được nhìn thấy ông nội mày ra tay một lần. Mày chắc là chưa từng gặp ông ấy.”

“Tính theo mốc thời gian, khi mày ra đời, ông ấy có lẽ đã chết rồi.”

Tôi nghe mà ngẩn cả người ra.

Trần mù, biết ông nội tôi?

Có điều vô duyên vô cớ, nghe người khác nói về ông nội, trong lòng tôi có đôi chút khó chịu không nói ra được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận