Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 510: TAY GÃY, MỘ NỨT

Giây phút dứt lời, cũng hình thành âm thanh vang vọng không dứt trên đường thôn.

Xe bán tải khởi động động cơ, chở chúng tôi đi ra phía ngoài thôn.

Thời điểm này vẫn chưa quá khuya, nhưng trên đường thôn lại chẳng có người.

Những người dân thôn tới giúp chúng tôi khiêng quan tài rõ ràng đã thông báo cho thôn, bọn họ đều không ra ngoài để tránh gây phiền phức cho chúng tôi.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã ra khỏi thôn Liễu Hà.

Thần sắc của Trần mù vô cùng nghiêm trang, đôi con ngươi màu xám trắng chằm chằm nhìn thẳng ra phía trước.

Tôi cũng rất chú ý cẩn thận.

Câu ban nãy là do Trần mù dặn dò, bảo tôi hô ra.

Đồng thời cũng làm mới nhận thức của tôi về việc dẫn đường âm, hóa ra còn có phương thức như thế này nữa.

Lấy tôi làm chính, lấy Trần mù làm phụ.

Trần mù còn bảo với tôi, quãng đường này chắc chắn sẽ không mấy nhẹ nhàng.

Lần trước đưa xác chết của Trương Cửu Quái về thôn Kế Nương, đều có thể gặp phải những “người” vô duyên vô cớ tới đòi quẻ.

Chỗ đó đối với Trương Cửu Quái mà nói còn là nơi vô cùng xa lạ, trên cơ bản không có người nào quen thân.

Hơn nữa Trương Cửu Quái là Thiết khẩu Kim toán, coi như là Dương thuật tiên sinh, bản thân quỷ quái cũng sẽ tránh xa.

Nhưng ông nội tôi thì khác, đầu tiên ông là Âm thuật tiên sinh, chuyên điểm phần mộ, âm trạch cho người ta.

Hơn nữa ông tâm thiện, những năm trước không biết đã từng giúp đỡ bao nhiêu người, có thể dùng chữ nhân hậu tốt bụng để hình dung.

Như thế này, trên đường ông đi hạ táng nhất định sẽ có một đám người tương đối đi theo, hoặc là cầu ông làm việc, hoặc là muốn theo ông táng cùng phần mộ.

Từ cổng thôn Liễu Hà ra ngoài, sương mù bắt đầu nổi lên, nhưng không xuất hiện bao nhiêu “người” như trên đường âm thông thường.

Nhưng càng yên tĩnh, tôi lại càng có thể cảm nhận được sự không bình lặng trong đó.

Từng cơn gió đêm lạnh ngắt, từ lúc ban đầu chỉ là phảng phất, rồi ngày càng trở nên mạnh hơn, dần dần kèm theo tiếng u u giống như tiếng quỷ khóc, khiến da đầu người ta tê rần.

Xe đi qua vũng Lương, tôi còn nhớ đây là chỗ vớt cái xác nữ đầu tiên khi tôi và bà nội vừa mới tiếp xúc với Lưu Văn Tam.

Từ đây vượt qua hẻm núi, là sắp đến thành phố Nội Dương rồi, đồng thời cũng phải đi qua bên ngoài thôn Tiểu Liễu...

Qua khỏi hẻm núi, xuống núi, lên trên đường quốc lộ vào thành phố Nội Dương, cũng nhìn thấy lối rẽ vào thôn Tiểu Liễu.

Tim tôi đột ngột thắt lại, vô thức nắm chặt cây gậy khóc tang trong tay.

Bởi vì cùng với việc chúng tôi tới gần, sương mù chỗ lối rẽ ngày càng dày hơn, lờ mờ ẩn hiện, bên trong làn sương mù lại có một đám người đông nghịt đang đứng!

Có một số tương đối người khiến tôi cảm thấy rất quen mắt, còn có không ít là người già của thôn Tiểu Liễu, thậm chí trong đó tôi còn nhìn thầy Trần Tiểu Bàn...

“Chú Trần... Đều là người sống à...” Tôi bất an hỏi lão.

Trước đây những thứ xuất hiện trên đường âm, nhìn một cái là thấy ngay không phải người.

Nhưng bây giờ đứng ở chỗ đầu lối rẽ đó, đại bộ phận đều là dân thôn tôi từng gặp! Trong đó không thiếu một số người quen thân, thậm chí còn có cả bố mẹ của Trương Thủy Linh ở trong...

Bọn họ không thể nào là người chết! Trừ phi người của nguyên một thôn đều vô duyên vô cớ mất mạng, nếu như vậy, thì đã thành tin tức lớn nhất của thành phố Nội Dương từ lâu rồi, tôi cũng không thể nào không biết.

Sắc mặt Trần mù vẫn nghiêm trang như cũ, lão bình thản trả lời: “Người sống trúng tà, quỷ chết lên người, những người này của thôn Tiểu Liễu giống như quỷ còn thở, Âm thuật tiên sinh không cứu nổi bọn chúng, nhưng bọn chúng lại muốn Âm thuật tiên sinh cứ tiếp tục cứu mãi.”

“Có trời biết mấy người trong đây bị vong nhập, hay giả thần giả quỷ? Hay là người quỷ lẫn lộn?”

“Việc này....” Câu nói này của Trần mù, cũng khiến lòng tôi trở nên lạnh ngắt.

Cũng vào lúc này, đột nhiên có người bất thình lình gọi một câu: “La Thập Lục! Dừng xe!”

“Bảo La Trung Lương xuống xe!” Lại có người lời lẽ rất chói tai, không chút khách khí mở miệng hét.

Thậm chí thằng cu Trần Tiểu Bàn đó, lại còn đột ngột lao ra ngoài, đứng ở giữa đường!

Nó giang hai tay ra chặn xe, trên khuôn mặt non nớt cũng là vẻ hung hãn.

Ngoài ra còn có bố mẹ của Trương Thủy Linh, bọn họ cũng là mấy người duy nhất đối xử thân thiện với nhà tôi.

“Chú Trần... Mấy người bọn họ không giả thần giả quỷ, là bị vong khách nhập rồi.” Sắc mặt tôi rất khó coi.

Trần Tiểu Bàn lại đột nhiên mở miệng hét: “La Trung Lương sống là người của thôn Tiểu Liễu, chết là quỷ của thôn Tiểu Liễu! Lão lẽ ra phải ở trong móng đường, hôm nay không ai đưa lão đi được!”

Giọng của Trần Tiểu Bàn toát ra vẻ khô khốc đến cực điểm, trong họng còn giống như có đờm đặc vậy, tiếng ho khạc không dứt.

Đây nào phải là giọng của một đứa trẻ con chứ!

Tôi lờ mờ cảm thấy có chút quen thuộc, đây giống như giọng của một lão già ở trong thôn, lão ta chết đã khá nhiều năm rồi.

Mắt nhìn xe bán tải sắp đâm vào Trần Tiểu Bàn, tốc độ xe đã chậm lại.

Trần mù đột ngột quát một tiếng lạnh băng: “Ngưu miên chưa tới, xe không được phép dừng!”

Ngay tiếp đó, lão đột ngột nhảy một phát từ trên xe xuống.

Đồng thời lão cũng nghiêm giọng quát lên: “Bách quỷ không tránh, diệt bách quỷ, Thần ma chắn đường, đuổi Thần ma, quỷ sứ làm loạn, hồn phi phách tán!”

Từ trên người lão, bắn ra mấy chục đồng tiền tuế trấn vật.

Ánh trăng thê lương, những đồng tiền tuế này phản chiếu ra thứ ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, trước tiên là một loạt đồng tiền tuế đánh lên trên người Trần Tiểu Bàn và bố mẹ Trương Thủy Linh.

Vốn dĩ vẻ mặt của bố mẹ Trương Thủy Linh cũng đều hung tợn, nhưng giờ một phát lại trở nên ngây ngây dại dại, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

Tiền tuế dính chắc trên trán bọn họ, thậm chí còn rung một tiếng đứng thẳng dậy.

Lúc Trần mù chạm đất, liền đồng thời rút gậy khóc tang ra, vụt mạnh mấy phát lên trên ngực mấy người bọn họ.

Đầu tiên là tiếng hét thảm thiết xé rách trời không, sau đó bọn họ đều bịch bịch bịch lùi ra sau nhiều bước, rồi ngã ra hai bên đường.

Trong thời gian này, những đồng tiền tuế còn lại kia cũng đánh vào trong đám đông đứng ở bên đường kia.

Trần mù không ngừng không nghỉ, lao vào trong đám đông!

Tiếng la hét nối tiếp nhau, kèm với tiếng gió ù ù, tiếng quỷ khóc, càng thảm thiết hơn.

Dưới tình trạng không còn người tiếp tục chắn đường, xe của chúng tôi cũng đi ra khỏi đoạn đường này.

Tốc độ xe chậm lại không ít, tôi ngoảnh đầu nhìn Trần mù, vừa vặn một luồng gió lạnh buốt truyền tới, Trần mù đã về lại trên xe.

Lồng ngực lão phập phồng lên xuống, không ngừng thở dốc, khí sắc trên mặt cũng yếu đi nhiều.

Lại nhìn đám dân thôn của thôn Tiểu Liễu kia, đại bộ phận đang kêu gào đau đớn trên mặt đất, còn về Trần Tiểu Bàn và bố mẹ của Trương Thủy Linh thì quỳ trên mặt đất, vẻ mặt ngơ ngác, đương nhiên cũng có một bộ phận không ngừng chửi với theo phía chúng tôi bên này!

Trần mù lẹc khẹc ho mấy tiếng rồi mới nói: “Người đánh một phát là tỉnh, quỷ phải đánh nhiều lần mới chạy, chú Trần đánh được mấy con nhỏ này, sợ là khi sắp tới mộ sẽ vẫn còn có người chắn đường, đấy không còn là đám dân thôn Tiểu Liễu ngu muội này nữa, sợ rằng là bạn cũ của ông nội mày, tới lúc đó phải dựa hết vào mày thôi.”

Lòng tôi hơi kinh hãi, gật mạnh đầu, không hỏi thêm Trần mù. Lão đã nói hết những gì cần nói rồi.

Đồng thời tôi cũng không tiếp tục nhìn phía sau nữa, những người đó, đã định là sẽ không còn có được sự che chở phù hộ của ông nội nữa.

Xe từ ngoại ô vào thành phố Nội Dương, tiếp tục đi về phía khu đất phong thủy Hồi long Cố tổ mà ban đầu an táng Trương Cửu Quái đó.

Lúc gần tới giờ tý, cuối cùng cũng qua khỏi trạm thu phí ở bên ngoài đường quốc lộ, xe dừng lại ở bên con đường nhỏ.

Đi tiếp vào trong bèn là khu đất hoang, cùng với mấy quả núi lớn quen thuộc!

Thế núi cao thấp hồi chuyển gấp gáp, một quả núi nhiều ngọn núi cao thấp không đều, một núi hóa nhiều núi, có thể xưng là Hồi long Cố tổ!

Leo lên đất cao, đào giếng vàng sâu.

Hoàng kim đăng Thủy Mộ đăng Sa!

Trong đầu tôi đột nhiên vọt ra một ý nghĩ, ông nội tôi an táng ở đây, phối hợp với quan tài gỗ dẻ, ông nhất định sẽ thành thiện thi.

Chỗ này đã coi là gần đến trước mộ rồi, dân thôn lần lượt xuống xe khiêng quan tài.

Tôi đi phía trước dẫn đường, vốn còn tưởng sẽ phát sinh chuyện gì nguy hiểm.

Nhưng không ngờ, ở đây hoàn toàn không có bất cứ người nào lần mò lén lút, hoặc là sự vật quái dị gì cả....

Ngược lại là gần chỗ lên núi, chất đống rất nhiều hình nhân vàng mã.

Nếu không phải là vòng hoa, nhà hàng mã, kiệu, thì là hình nhân nô bộc tùy tùng...

Hòm giấy xanh xanh đỏ đỏ, bên trong xếp đầy nguyên bảo hàng mã!

Cho dù là đám hình nhân kia, cũng đều là quỳ trên mặt đất, giống như là đang tiễn ông nội vậy...

Đưa ông nội tới hạ táng, trên cơ bản tất cả mọi người đều đi, bà nội và mấy người khác cũng ngồi trên một chiếc xe khác đi theo chúng tôi.

Khiêng quan tài lên núi, bọn họ cũng đi ở phía sau.

Lúc này bà cũng đi tới sau lưng tôi, thở dài một tiếng: “Ông nội mày kiếp này lạm dụng lòng tốt, cũng đem đến cho mày không ít phiền phức, chung quy chặng đường cuối cùng này, không có người tới chắn đường, tặng ít vòng hoa nguyên bảo, cũng coi là sự cảm kích của chúng nó rồi.”

Tôi đại khái cũng có suy đoán, bà nội nói thế này, cũng khiến tôi triệt để hiểu ra nguyên do.

Trước đây tôi từng lên quả núi này một lần, cũng coi như quen thuộc, nên đi một mạch lên thẳng đỉnh núi.

Trong thời gian này không phát sinh bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Trần mù vốn còn lo lắng, ông nội tôi khả năng sẽ có “bạn cũ” tới chặn đường, cuối cùng cũng chỉ là đám vàng mã hình nhân kia tiễn đưa.

Sau khi lên đỉnh núi, tôi chọn một chỗ đất lành khác ở bên cạnh mộ của Trương Cửu Quái, vẫn là đào sâu giếng vàng, chuẩn bị táng ông nội tôi.

Hơn nữa tôi cũng tìm một chỗ có phong thủy kém hơn chút ít, cho người đào huyệt mộ, an táng bố tôi.

Giếng vàng của Hồi long Cố tổ có thể táng xuống hai người, đã là tận dụng hết cỡ rồi.

Bố tôi coi như là xác dữ hạ tang, hơn nữa lớn nhỏ có thứ tự, bố hạ táng ở phía dưới chân ông nội, cũng coi như là tuân thủ quy tắc.

Khoảng tầm đến cuối giờ Sửu, cũng là lúc ba giờ sáng, cuối cùng hai cỗ quan tài cũng hạ táng xong.

Trong lòng tôi cũng bỏ được một tảng đá lớn!

Phân biệt lại dập đầu lạy ông nội và bố tôi xong, bà nội ngồi bên cạnh mộ ông nội nhỏ giọng thì thầm.

Tôi móc mấy quyển photo của Trạch kinh, Âm sinh cửu thuật, cùng với Táng ảnh quan sơn tới trước mộ Trương Cửu Quái đốt.

Ngọn lửa cháy rất lớn, lưỡi lửa nhanh chóng nuốt trọn mỗi một phân của ba quyển sách.

Chẳng tới mấy phút, ba quyển sách đã hoàn toàn cháy thành tro.

Tôi cũng hướng về phía mộ Trương Cửu Quái dập đầu mấy cái, bảo ông ta và ông nội tôi, hai sư huynh đệ từ từ hàn huyên, sau này bầu bạn với nhau, cũng chẳng còn cô đơn nữa.

Đứng dậy, tôi chuẩn bị gọi mọi người xuống núi.

Kết quả xoạch một tiếng khẽ vang lên.

Cái hộp gỗ dài tôi đeo trên người lại rơi xuống.

Cái hộp gỗ dài này đựng Kim toán bàn, một thời gian dài, trừ phi gặp phải chuyện lớn gì bắt buộc phải lấy xuống ra, những lúc khác tôi đều mang theo trên người!

Lúc này dây của cái hộp gỗ dài hóa ra đã đứt, hộp gỗ nằm trên đất, hơn nữa nắp cũng bị văng ra.

Kim toán bàn lộ ra dưới ánh trăng, phản chiếu ra thứ ánh sáng vàng kim.

Hạt bàn tính hình thành một quẻ bói...

Có điều quẻ bói này, lại vẫn là quẻ bói mà trước khi Trương Cửu Quái hạ táng từng bói cho tôi.

Địa vi Khôn, tướng quẻ Lục âm hào!

Mọi người đều không dám nói nhiều, Từ Thi Vũ đứng sau lưng tôi cũng rụt rè, cô ta vốn định tới kéo tôi, nhưng cũng buông tay xuống.

Tôi chằm chằm nhìn Kim toán bàn.

Tôi lúc này mới phát hiện, tướng quẻ không hoàn toàn là Lục âm hào...

Bởi vì ngoài hào thứ nhất, Sơ lục hào Sương thượng, tướng quẻ biết băng cứng sắp tới vẫn bình thường ra, thì những tướng quẻ còn lại toàn bộ đều đã hỗn loạn rồi...

Tôi thất kinh, trong đầu hiện lên một khả năng...

Lẽ nào, kỳ thực là lúc này, tướng quẻ này mới coi là ứng nghiệm?

Khi đó tôi tưởng Âm tiên sinh tới tìm tôi, cộng thêm việc tôi từng tới núi Kế Nương, coi như là đã ứng nghiệm hào thứ nhất.

Sau đó tôi cũng căn cứ theo tướng quẻ, âm thầm thay đổi phương thức hành sự của mình.

Nhưng bây giờ bàn tính rơi xuống đất, tướng quẻ thực tế bảo với tôi, hào thứ nhất, bây giờ mới tới!

Cũng đúng vào lúc này, Từ Thi Vũ đột nhiên bất an nói một câu: “Thập Lục... Ngôi mộ này, sao lại nứt rồi? Bên đó sao lại có một bàn tay gãy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận