Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 798: KHÍ SẮC

Tôi vốn vừa bưng tách trà lên, thì tay lại run lên một phát, nước trà đều tràn ra ngoài không ít.

Mí mắt không khống chế được mà giật giật đôi phát, vô duyên vô cớ, tôi nghe thấy một tiếng ho, tiếng ho này ở ngay bên tai truyền lại, khiến tôi ngay lập tức liền rùng mình một cái, vụt quay đầu lại. Kết quả là Phùng Chí Vinh ôm lấy ngực, đang ho.

“La tiên sinh, cậu làm sao thế?” Giọng nói của Phùng Chí Vinh rõ ràng có chút khàn khàn.

Trên trán tôi mồ hôi rỉ ra, khó có thể phủ nhận, tiếng ho vừa nãy của ông ta, khiến tôi nhớ đến tiếng ho ở trong căn nhà cũ đêm hôm đó, cùng với cảnh tượng Từ Bạch Bì cuối cùng rơi xuống dưới khu đất Trượng ẩn Âm tới.

Thậm chí còn liên tưởng đến cái tẩu thuốc trong đám hoàng bì tử con đó.

“Không sao, Phùng gia chủ ông chú ý giữ gìn sức khỏe.” Tôi hít sâu một hơi, ổn định lại tư duy.

Lúc lại nhìn sang đạo sĩ kia, tôi đặt tách trà xuống, ngón tay khẽ gõ lên trên mặt bàn, cũng nhắm mắt lại, nhất thời chẳng có gì để nói.

Trước đây tôi vẫn cứ không dám động đến ổ hoàng bì tử con đó, là bởi vì biết được chắc chắn còn có hoàng bì tử già đã thành Hoàng tiên.

Tùy tiện giết con nhỏ, hoàng bì tử già nhất định sẽ ra ngoài hại người.

Hơn nữa ngoài việc này ra, bóng đen của Từ Bạch Bì, cùng với cánh tay màu đen đó, cũng liên tục không ngừng lởn vởn trong tâm trí tôi, đây cũng là nguyên nhân khiến tôi không dám tùy tiện động thủ.

Nhưng hiện giờ đám hoàng bì tử con đã sắp lớn rồi, thậm chí đã có thể hại người.

Cùng với việc Trường Thanh Đạo Quán bị tặng gà chết, mảnh vàng vụn, tiền... Đây rõ ràng là thủ đoạn đổi mạng mà Hoàng tiên quen dùng, lấy tiền tài đổi mạng của hoàng bì tử con.

Những thứ này hại người không ít, thả ra rồi, thì nhất định là thả hổ về rừng.

Ngón tay gõ lên mặt bàn phát ra tiếng động khe khẽ, tôi đang suy nghĩ xem nên làm như thế nào, mới có thể diệt chúng một cách ổn thỏa.

Ít nhất là phải khử bỏ cái ổ hoàng bì tử con này, cùng với con Hoàng tiên già nấp trong bóng tối kia.

Còn về Từ Bạch Bì tôi không thể xác định được, vẫn phải tiếp tục quan sát, thậm chí có thể cho người qua nhà họ Cẩu một chuyến, xem xem tình hình khu đất Trượng ẩn Âm tới ấy.

Tư duy đến dây, tôi đột nhiên nghĩ đến một điểm, vụt mở mắt ra.

“Phùng gia chủ, trước đây tôi đem về một con ngỗng, còn đưa nó theo tôi lên núi tế bái, ông còn nhớ chứ?”

“Nó đang ở đâu?” Tôi ngoảnh đầu nhìn sang Phùng Chí Vinh.

Lúc đối phó với Gia tiên, tôi chọn ra hai con ngỗng, dùng đối phó với Hoàng tiên, con ngỗng cuối cùng đó còn theo tôi đi đối phó với Viên Hóa Thiệu, vật cực thông linh, con ngỗng đỏ hiển nhiên cũng có linh tính không kém với ngao sói.

Trước khi đi quần thể núi Nam Sơn, tôi qua tế bái ông nội và bố tôi, trấn xác chết của Viên Hóa Thiệu, con ngỗng đó và ngao sói cũng đều đi cùng.

Có điều sau lần đó, tôi lại chẳng có thời gian quản nó.

Phùng Chí Vinh ngẩn ra một phát, sau đó ông ta gật gật đầu, nói: “Ở nhà họ Phùng, dùng riêng một khu nhà bên để nuôi, Phùng Bảo có nhắc một câu với tôi, con ngỗng đó có linh tính, La tiên sinh cậu cũng rất thích, Phùng Bảo trước khi đi với các cậu, còn kiếm một ít ngỗng cái về, tôi thi thoảng cũng có qua xem một chút, nó chắc tương đối hài lòng.”

Những lời nghe như đúng rồi này của Phùng Chí Vinh, đúng thật là khiến tôi đơ lại một phát.

Tôi không tưởng tượng nổi cái cảnh tượng đó....

“Tôi chuẩn bị qua Trường Thanh Đạo Quán một chuyến, bốn vị đợi tôi một chút, ở đây tôi có một con ngỗng, chuyên khắc Hoàng tiên, có nó đi cùng, làm ít công nhiều.” Tôi định thần lại, trầm giọng giải thích.

Đương nhiên, bốn người này đều lần lượt gật đầu, lúc này vẻ đau buồn trong mắt bọn họ đã giảm bớt rất nhiều rồi.

Sau khi nói xong, tôi liền bảo Phùng Chí Vinh dẫn đường.

Phùng Khuất vốn đã đợi ở cửa rồi, hắn đương nhiên đi ở phía trước chúng tôi.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, bèn đến khu nhà Phùng Chí Vinh sắp xếp người quây lại để nuôi ngỗng.

Nói là khu nhà bên, nhưng khu nhà bên này đúng thật là không nhỏ.

Sau khi vào trong, tôi càng nhìn mà đần cả người ra.

Theo lý mà nói, nơi nuôi gia cầm súc sinh, trên mặt đất khó tránh khỏi ô uế, nhưng không ngờ trong khu nhà này lại vô cùng sạch sẽ.

Vị trí phía bên phải có một vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa có một ao nước, mấy con ngỗng người hơi nhỏ đang bơi ở trong.

Trên bàn đá của đình nghỉ chân bên cạnh, còn đứng một con ngỗng đang vỗ cánh phành phạch.

Bên trong vườn hoa rõ ràng có thể nhìn thấy dấu vết của phân ngỗng....

Rất rõ ràng, đám ngỗng này đều là ngỗng cái, tôi một lượt chưa nhìn thấy con ngỗng đó.

Đang lúc tôi định hỏi Phùng Khuất và Phùng Chí Vinh, thì đột nhiên một loạt tiếng vỗ đập mãnh liệt vọng lại, tôi ngẩng đầu nhìn một phát, trên mái gian nhà chính của khu nhà, một con ngỗng đang vỗ cánh bay xuống.

Nó hạ xuống đất xong liền nghểnh đầu ưỡn ngực, cái cổ rướn trước rướn sau, nhưng đầu thì vô cùng ổn định, y hệt một vị tướng quân thắng trận bước về phía tôi.

Mấy con ngỗng cái trong vườn hoa cũng nhanh chóng lên bờ, xếp thành một hàng rất đặc biệt, nhanh chóng đến sau lưng con ngỗng.

Đến trước mặt tôi xong, con ngỗng lại vỗ cánh đôi cái, phát ra tiếng kêu “Quác! Quác!”

Tiếng kêu của ngỗng và vịt tương tự nhau, có điều tiếng kêu của ngỗng càng cao hơn.

“La tiên sinh, trước đây Phùng Bảo thân với nó lắm, còn đặt cả tên cho nó, gọi là Lão Bạch, nó nghe vẻ còn hưởng thụ phết.” Phùng Khuất ở bên cạnh lại bổ sung thêm một câu.

“Lão Bạch?” Tôi lặp lại một câu.

Cổ con ngỗng lắc lư trước sau tận mấy lượt, nhưng vẫn cứ giữ nguyên động tác không cúi đầu, trong lòng tôi cũng không ít cảm thán, linh tính của con ngỗng trắng này quả đúng là cao.

“Lại phải bảo mày chạy với tao một chuyến, còn có một con Hoàng tiên, xong việc lại đưa mày về.” Tôi trước tiên mở miệng nói một lượt, tiếp đấy lại bảo Phùng Khuất đi kiếm một cái gùi về.

Phùng Khuất lập tức đi làm, Phùng Chí Vinh thì hỏi tôi, là để Phùng Khuất đi theo tôi, hay là để Phùng Bảo đi lái xe?

Tôi thì cũng chẳng nghĩ nhiều, liền nói luôn là Phùng Bảo.

Phùng Khuất tuy phục vụ trước sau, nhưng những gì hắn làm Phùng Bảo đều có thể làm tốt, quan trọng nhất là, Phùng Bảo hơi có chút năng lực tự vệ, xảy ra chuyện có thể tháo chạy, nếu là Phùng Khuất thì chạy không thoát.

Chẳng mấy chốc, Phùng Khuất đã đem đến một cái gùi, tôi đón lấy xong vừa đặt xuống dưới đất, con ngỗng kia liền phành phạch đập cánh đôi phát, trực tiếp nhảy luôn vào trong.

“Khổ thân mày chút rồi Lão Bạch, nếu như quang minh chính đại đưa mày qua Đạo quán, sợ là con hoàng bì tử già kia sẽ không ra ngoài.” Tôi giải thích đôi câu.

Đồng thời Phùng Chí Vinh cũng sắp xếp Phùng Khuất đi thông báo cho Phùng Bảo chuẩn bị đi lái xe cho tôi.

Rời khỏi khu nhà bên, đi qua tiền viện, bốn đạo sĩ đó từ trong sảnh chính bước ra ngoài, tôi ra hiệu cho bọn họ có thể đi rồi.

Lúc lại đến cổng chính, Phùng Bảo đã lái ra ngoài một chiếc SUV bảy chỗ.

Lúc tôi ngồi lên ghế lái phụ, lại thò đầu ra khỏi cửa sổ, nói thêm chút ít với Phùng Chí Vinh, bảo ông ta đi nói một câu với Từ Thi Vũ là tôi phải qua Trường Thanh Đạo Quán xử lý công chuyện.

Tốc độ xe từ chậm thành nhanh, rất nhanh đã lên đường cái thành phố.

Khóe mắt của tôi lại nhìn thấy trong gương chiếu hậu xe, vừa vặn có thể chiếu đến mấy đạo sĩ ở phía sau.

Tướng mặt của bọn họ lúc này trở nên có chút kỳ dị...

Vị trí môi lại đều có chút màu đỏ son, hơn nữa kèm theo một cảm giác hơi mờ mờ xám.

Nói là tướng mặt, trên thực tế sự thay đổi của tướng mặt vẫn chưa xuất hiện cụ thể, chỉ là khí sắc đã thay đổi rồi...

Mà trong Cốt tướng, khí sắc đồng thời cũng bao gồm ở trong tướng mặt.

Hồng hào là vui vẻ, có sáng bóng là sắc dục, không sáng bóng thì rơi vào tình trạng không rõ ràng, điều này chính là nhìn như hỷ thực tế là tai.

Màu vàng chủ sáng bóng, mới là tài hỷ lâm môn.

Các màu khác như trắng, xanh, tím, đỏ son, sáu màu đều không giống nhau.

Đỏ son chủ tai, hỏa tai tố tụng, ly biệt tổn thương, là điềm đại hung...

Lẽ nào, chúng tôi về Trường Thanh Đạo Quán, sẽ xảy ra chuyện?!

Tôi lập tức nhìn sang khuôn mặt mình ở trong gương phụ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận