Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 684: TỬ MÔN XẢ TỬ KHÍ, XUYÊN TÂM LONG

Tiểu Hắc lại vụt quay sang sủa ầm một tiếng về phía “Trần mù”!

Tôi vội vàng chắn trước mặt Tiểu Hắc, còn Trần mù thì ngoảnh mặt đi, không quay người lại nữa.

Tôi lúc này mới thở phào được nửa hơi.

Hiện giờ Trần mù bất cứ lúc nào cũng có thể bị Lý Độn Không nhập vong, Tiểu Hắc nhỡ mà đánh với gã, thì đấy mới là lợi bất cập hại.

Tuy rằng ngao sói thông linh, nhưng nhìn thấy chủ mình bị xác chết đè lên, nó có thể nhịn được mới lạ... Tình trạng bây giờ thế này, đã là tương đối bình ổn rồi.

“La tiên sinh, chúng tôi sẽ cố gắng chuẩn bị xong nhanh, có điều cậu cần đem theo nhiều đồ như thế, bắt buộc phải có người đi theo cậu rồi.” Phùng Bảo hạ giọng nói.

Vật phẩm cần chuẩn bị để đối phó với Ngũ gia tiên trong Âm sinh cửu thuật, đích thực không phải là một hai món, hơn nữa tôi phán đoán Viên Hóa Thiệu chắc chắn nuôi không ít rắn ở chỗ trú, nếu thế này, thì càng không thể thiếu được gỗ liễu.

Âm sinh cửu thuật tốt nhất là người thi triển thuật pháp sử dụng, nhưng nếu Gia tiên quá nhiều, thì bắt buộc phải bảo người khác giúp đỡ.

Do dự một chút, tôi mới nói: “Anh đi chọn mấy người thân thủ tốt đi, tôi dạy mỗi người một ít thủ đoạn, khiêng đồ cùng đi với chúng tôi.”

Phùng Bảo không chút do dự, gật mạnh đầu nói: “Yên tâm đi La tiên sinh, tuyệt đối là dân lão luyện, đầu rớt sẹo cũng chỉ bằng cái bát, không dắt đứa hèn theo!”

“Mạng người là số một, đến lúc nguy hiểm thật sự, tôi sẽ cho các anh lập tức rời đi.” Tôi cũng trầm giọng nói với Phùng Bảo.

Lúc này, Phùng Quân đột nhiên nói: “La tiên sinh, đưa tôi theo đi! Chỉ luận thân thủ, tôi là người giỏi nhất của nhà họ Phùng.”

Rõ ràng, trong mắt Phùng Quân cũng ánh lên vài phần khát vọng.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại một chút, xử lý việc thông thường, cho Phùng Quân đi theo hoàn toàn không vấn đề.

Tôi cũng không để bụng chuyện Phùng Quân không lái thuyền lần đó, không cần thiết phải để tâm.

Nhưng dạng chuyện lớn kiểu này, tôi biết nhân mệnh quan thiên, nhưng cũng càng sợ gặp phải thủ hạ không nghe chỉ huy vào thời khắc then chốt.

Tôi sẽ không để bọn họ đi làm tốt thí đâm đầu vào chỗ chết, nhưng Phùng Quân là một người cực có khả năng gặp phải thời khắc nguy hiểm thực sự sẽ quay đầu chạy tháo mạng.

Hít sâu một hơi, tôi lắc lắc đầu nói: “Phùng Quân, anh theo Phùng Bảo đi chuẩn bị đồ, còn về chuyến này, thì anh đừng đi theo nữa, tôi giao cho anh một việc quan trọng khác.”

“Vừa nãy Lưu tiên sinh chạy ra ngoài rồi, anh đi tìm chú ấy, đừng để chú ấy làm bừa.” Tôi trầm giọng nói.

Rõ ràng mặt Phùng Quân tái đi đôi phần, hắn nắm chặt nắm đấm, rồi lại không cam tâm nói: “La tiên sinh, tôi...”

“Phùng Quân, nếu Phùng gia chủ đã bảo các anh theo tôi, thì anh phải phục tùng mệnh lệnh.” Thần sắc tôi nghiêm khắc thêm vài phần, giọng điệu cũng trầm xuống.

Người Phùng Quân run rẩy một phát, hắn cúi đầu xuống, rồi hơi hơi ngoảnh đầu nhìn Phùng Bảo một cái.

“Làm theo lời La tiên sinh nói.” Phùng Bảo kéo tay Phùng Quân đi ra phía ngoài cổng.

Rất nhanh, bọn họ đã đi ra đến cổng khu nhà, Phùng Quân đột nhiên quay đầu lại, hắn cúi gập người một cái thật sâu với tôi, hạ giọng nói: “La tiên sinh, tôi sẽ khiến cậu thay đổi cách nhìn.” Sau đó hai người mới rời đi.

Tôi lắc lắc đầu, về lại phòng mình.

Còn phải mất thêm một thời gian nữa, tôi cần tranh thủ tất cả thời gian rảnh để nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh lực.

Có điều cho dù là lúc đã ngủ, tôi đều đang suy nghĩ xem mình nên đấu với Viên Hóa Thiệu như thế nào.

Ngủ một giấc dậy xong, bên ngoài trời đã nhá nhem tối.

Tôi vừa đẩy cửa phòng, thì Phùng Bảo đã đón ngay trước mặt, có điều lần này chỉ còn lại một mình hắn thôi, Phùng Quân không đi theo hắn nữa.

Trong sân còn có khoảng tầm mười người, sau lưng mỗi người đều cõng một cái gùi tre.

“Tất cả đồ đều chuẩn bị đầy đủ rồi, La tiên sinh cậu xem từng này người có đủ không?” Phùng Bảo hơi hơi cúi người.

Trên lưng hắn cõng không phải là gùi tre, mà là một cái balo leo núi rất lớn.

“Đủ rồi.” Tôi gật gật đầu, lập tức liền bảo Phùng Bảo đi lái xe ra đợi ở bên ngoài.

Tiếp đấy tôi bèn đi gõ cửa phòng của Trần mù và Liễu Dục Chú.

Trong quá trình này, Tiểu Hắc liên tục đi theo sau lưng tôi, Trần mù ra ngoài xong, hiển nhiên mắt đã khôi phục bình thường, nhưng Tiểu Hắc vẫn không tiếp tục lại gần lão nữa.

Liễu Dục Chú nghỉ ngơi đương nhiên là tinh khí thần dồi dào.

Tôi mới phát hiện, Liễu Dục Chú hóa ra tay cầm phất trần, ăn mặc cũng hoàn toàn không giống với lúc trước nữa, bình thường gã đều khoát hai tay ra sau lưng, cái bộ dạng đó bèn giống như chuyện gì cũng đều nắm chắc phần thắng trong tay vậy.

Hiện giờ gã tay cầm phất trần, bèn khiến người ta cảm giác nghiêm nghị chưa từng thấy, đồng thời, sợ rằng thế này cũng là dốc hết toàn lực.

Rời khỏi cổng nhà họ Phùng, bên ngoài đỗ hai chiếc xe bán tải, một chiếc xe SUV.

Liễu Dục Chú, cùng với một bộ phận người mà Phùng Bảo sắp xếp lên chiếc SUV, những người khác lên hàng ghế trước của xe bán tải, bởi vì tôi cần xem Phong thủy bàn, cùng với chỉ đường đến địa điểm, vậy nên tôi cùng Tiểu Hắc ngồi trên một chiếc xe bán tải ở phía trước.

Còn về Trần mù, thì cõng cỗ quan tài ngồi trên xe phía sau.

“Thập Lục, chú Trần cõng quan tài, “người” trong quan tài không phải tầm thường, đường âm này, mày mở đi.”

Giọng nói khản đặc lẫn với tiếng ho lẹc khẹc của Trần mù ở phía sau truyền vào trong tai tôi.

Tim tôi ngừng lại một phát, có điều những gì Trần mù nói đúng thật không sai, lão đang cõng quan tài, trong quan tài là phá xác của Ương Sát Nam Cương, nếu không mở đường âm, có trời biết con đường này có thể dụ ra bao nhiêu yêu ma quỷ quái?

Hơi hơi ngoảnh đầu, nhòm Trần mù ở phía sau một cái, lão đã khoanh chân ngồi trong thùng xe rồi.

Tôi hít sâu một hơi, ưỡn thẳng lưng ngực.

Ánh trăng đêm nay sáng tỏ khác thường, rót lên trên đường, không còn là vầng trăng tàn như lưỡi liềm lúc trước nữa, mà là một vành trăng tròn!

Người lái xe là Phùng Bảo, hắn đạp chân ga, cùng với việc xe dần dần chuyển động, tôi hắng hắng giọng, hô vang lên.

“Âm dương điểm lộ bách quỷ tránh, đại phù trấn quan Thần ma kinh!”

“Âm dương áp xe, ngao sói mở đường.”

“Lão mù cõng quan, đường thông vong hồn!”

“Yêu ma quỷ quái chạm vào đều diệt hết, mở đường âm nào!”

Tôi hô xong những lời này, lập tức, tiếng rồ ga vang lên, xe nhanh chóng lên đường, Tiểu Hắc ở bên cạnh tôi vẩy vẩy lông, nó vụt nhảy lên một phát, hóa ra lại vọt luôn lên trên đỉnh của chiếc xe bán tải, ngửa đầu lên, một tiếng sói tru dài xé rách bầu trời đêm, xung quanh toàn là tiếng vọng của tiếng tru này!

Giây tiếp theo, nó lại vọt mạnh một phát lên trước, tốc độ lại còn nhanh hơn cả tốc độ của xe bán tải, chạy băng băng về phía trước!

Lớp lông màu xanh đen, dưới ánh trăng phản chiếu thứ ra ánh sáng âm u, thân hình của Tiểu Hắc tráng kiện dẻo dai, giống như một con sư tử đực màu đen vậy.

Tôi chỉ cảm giác khắp người ùa vào một luồng khí lạnh, luồng khí lạnh này sau khi chạy khắp một lượt, lại biến mất không còn nữa, để lại cho tôi chỉ còn một cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái.

Tốc độ xe bán tải rõ ràng tăng lên, đuổi kịp Tiểu Hắc, Tiểu Hắc giữ một tốc độ đều đặn, vừa vặn chạy băng băng ở phía trước đầu xe chừng chục mét, tiếng bước chân lộc cộc giống như tiếng vó ngựa vậy.

“Âm dương áp xe, lão mù cõng quan, Ngũ quỷ thỉnh hồn, chuyến này là cát...” Loáng thoáng, bên tai tôi dường như nghe thấy một tiếng thì thầm khe khẽ, giống như là Trần mù đang nói chuyện vậy.

Từ nội thành ra ngoài, lái xe mất khoảng chừng bốn mươi phút.

Ra khỏi thành phố, lúc đến gần đoạn lối rẽ chỗ đường thôn tôi, tôi mò lấy la bàn Phong thủy bàn ra.

Tôi liên tục chằm chằm nhìn kim chỉ của la bàn, đồng thời cũng nhìn sự thay đổi của môi trường xung quanh.

Sau khi xuống khỏi đường quốc lộ xong, bèn là một con đường liên thôn nhỏ hẹp, xung quanh không ít núi lùn.

Con đường này, gần như có thể đi thẳng tới thôn Tiểu Liễu.

Lái đi được một đoạn đường, kinh qua một nút giao đường hầm kẹp giữa hai quả núi, kim chỉ Phong thủy bàn thay đổi rồi.

Đầu tiên là thành kim đường, ngay tiếp đó lại biến thành kim trắc!

Tôi gầm lên một tiếng, dừng xe!

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Tiểu Hắc vụt lách người một phát, vòng đến bên cạnh xe bán tải, vọt mạnh lên một phát, trực tiếp nhảy thẳng lên trên nắp xe, móng chân cắm lên trên lớp vỏ sắt, phát ra tiếng kêu “Rẹt rẹt!”.

Nó sủa nhỏ mấy tiếng, tôi thì ngoảnh đầu, nhìn phong thủy thân núi xung quanh.

Tôi lẩm bẩm nói: “Phủ đệ của y, nằm trong khe núi giữa hai quả núi này, đi qua đoạn đường hầm này, phong thủy sẽ thay đổi. Giỏi thứ Tử môn xả tử khí, một con đường dài như thế này, hóa ra là một con Xuyên tâm long!”

Phòng nhiều đường hẹp sát thành thương, thương dài sát mạnh phá nhân phòng, đây là phong thủy của khu phố cổ, là một dạng thể hiện mạnh mẽ của Xuyên tâm sát.

Còn ở đây, đây cũng là một dạng Xuyên tâm sát, từ chỗ này bắn thẳng tới thôn Tiểu Liễu!

Chẳng trách phải cần đến mạng của ông nội mới có thể chắn nổi, hai quả núi hội tụ Triều Án xung quanh, thủ đoạn của Viên Hóa Thiệu, quả nhiên là thông thiên!

Thứ Xuyên tâm sát này, là tử cục do y lợi dụng phong thủy xung quanh chế tạo ra!

[Tác giả có lời muốn nói]

Trả lời một chút với các vị đạo hữu, hôm đấy tôi ra ngoài mất một ngày, có thể viết trước một hôm, ngày hôm sau đăng, để tranh hôm nào tôi lại ra ngoài không có thời gian đăng, để mọi người phải đợi đến đêm... Cũng có thể sữa chữa lỗi sai bug một cách chuẩn xác.

Chương mới hôm nay kết thúc, bây giờ tôi bắt đầu viết chương ngày mai đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận