Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 958: Ở ĐÂY KHÔNG HOAN NGHÊNH RẤT NHIỀU NGƯỜI, NHƯNG HOAN NGHÊNH NGƯƠI

Tôi nặng nề thở dốc, nhanh chóng gửi tấm ảnh này cho Trâu Vi Dân, tin nhắn nhắc gửi thành công xong, tôi lại lập tức gọi điện thoại cho Trâu Vi Dân.

Điện thoại lập tức được bắt máy.

“La tiên sinh, bức ảnh này của cậu?” Giọng nói nghi hoặc của Trâu Vi Dân truyền tới.

“Tìm! Lập tức tìm ra bọn chúng, sau đó thông báo cho tôi, nhất định phải thận trọng, ngàn vạn lần không được đánh rắn động cỏ, không được chết người tiếp nữa.” Giọng tôi nặng nề, nói từng câu từng chữ một.

“Tôi biết rồi, lập tức làm ngay.” Giọng điệu của Trâu Vi Dân trong nháy mắt cũng trở nên trịnh trọng.

Cúp điện thoại xong, tôi đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.

Lúc này tôi mới phát hiện, tay trái của mình đang hơi hơi run rẩy.

Giơ tay lên, chỗ nhiều vết thương nhỏ xíu dày đặc ở đầu ngón tay, đang truyền lại từng đợt cảm giác đau nhói nhè nhẹ.

Đây, chắc là vừa nãy giữ cái bát thọ đó bị cứa dính.

Trong lòng tôi rất bức bối, hơi thở nặng nhọc, cái cảm xúc ảo não đó như sắp xé rách người ra.

Tôi cưỡng chế đè nén thứ cảm xúc này xuống, quay người, co giò chạy quay về phía căn Viên thị Âm dương trạch...

Dương Hưng giờ tôi không đuổi theo được, nhưng Trương Nhĩ cuối cùng lại lộ mặt rồi, hơn nữa tôi còn chụp lại được biển số xe, có dương sai nhúng tay vào, bọn chúng đã không phải là lộ ra dấu vết nữa, mà là trực tiếp phơi bày hành tung ra ngoài.

Trâu Vi Dân chắc chắn sẽ tìm thấy chỗ bọn chúng ẩn thân, tới lúc đó chính là cơ hội động thủ của chúng tôi.

Dương Thanh Sơn không thể đấu với Lý Âm Dương được, nếu không, tôi có chết vạn lần cũng không hết tội.

Đợi lúc tôi chạy về trong Viên thị Âm dương trạch, cổng chính vẫn mở toang.

Chỉ có điều, ở cổng khu nhà lại đang đứng sừng sững hai người già, hai người này sắc mặt trắng bệch, thân người khòm khòm, thế nhưng ánh mắt bọn họ lại rất âm u.

Tôi một phát liền nhìn ra, đây chẳng phải chính là hai người sau lưng Lý Âm Dương vừa nãy đó sao? Chỉ là khí trường hiện giờ của bọn họ, không giống như bị Lý Âm Dương nhập vong, ngược lại mềm dịu như một người đàn bà.

Ánh mắt nhìn vọng vào trong Viên thị Âm dương trạch, tôi miễn cưỡng có thể nhìn thấy trong sân, hiện giờ trong sân trống trơn, ngoài chỗ bàn ghế kia ra, không hề nhìn thấy Dương Thanh Sơn, cũng chẳng nhìn thấy Lý Âm Dương.

“Đạo sĩ đi rồi, ông ấy cũng ngủ rồi.” Đột nhiên, một trong hai người già ngẩng đầu lên, ông ta chằm chằm nhìn tôi, giọng điệu mềm dịu.

Tim tôi đập đánh thịch một phát, trên trán cũng đã rỉ mồ hôi.

“Ngươi tâm rất thiện, lòng ngươi cũng rất hoảng sợ, nơi đây không hoan nghênh rất nhiều người, nhưng lại hoan nghênh ngươi, ta ghét cái kẻ đó, nếu ngươi muốn giết y, có thể dụ y tới đây.” Bất thình lình, người già kia lại nói một câu.

“Việc này...” Trong đầu tôi nhất thời có chút hỗn loạn.

Có điều rất nhanh, tôi liền hiểu rõ ý tứ của ông ta.

Tôi cực lực giữ hơi thở bình ổn, trong lòng cũng hơi thả lỏng một chút.

Ông ta nói Dương Thanh Sơn đi rồi, trong khu nhà cũng không có vết tích đánh đấu, huống hồ chỉ mấy phút đồng hồ thế này, bọn họ cũng chẳng thể làm gì với Dương Thanh Sơn được, Dương Thanh Sơn bình yên vô sự, Lý Âm Dương cũng chẳng xảy ra vấn đề gì, đây cuối cùng cũng coi là một tin tức tốt.

“Kẻ mà người ghét, là Trương Nhĩ à? Sư tổ mẫu?” Hơi thở và tâm thái cuối cùng cũng triệt để bình ổn lại, tôi thăm dò hỏi một câu.

Nhìn từ tướng mặt và giọng điệu mềm dịu này, tôi đoán chắc là Ương sát nữ cương Hà Trĩ đang nhập vong hai người già này.

Hai người già gần như đồng thời gật đầu.

Tim tôi đột nhiên như treo cả lên.

Có điều giây tiếp theo, tôi lại phát hiện bọn họ không phải gật đầu... mà là trực tiếp rũ luôn đầu xuống, không hề ngẩng lên, giống như nhập vong đã kết thúc rồi.

Tôi cũng cứng đờ lại, trù trừ nhìn hai người già này rất lâu...

Phát hiện bọn họ đã không chút ý thức dựa nghiêng lên trên khung cửa cổng, tôi mới xác định, đích thực là nhập vong kết thúc rồi.

Dương Thanh Sơn rời đi rồi, tôi vốn nên đi, có điều tôi lại không trực tiếp rời đi luôn...

Bởi vì tôi bây giờ nhớ ra một chuyện, đó chính là cái người mặc áo máu vừa nãy, hiện giờ còn ở trong tầng hai của gian chính.

Vùng bụng của gã bị tôi đâm một đao, lúc tôi đâm có tránh yếu huyệt, nhưng cũng một thời gian rồi, gã sợ rằng hiện giờ mạng sống cũng ngàn cân treo sợi tóc.

Bây giờ phải nhanh chóng cứu mạng của gã!

Càng quan trọng hơn là, trên người gã còn đang mặc cái áo máu đó!

Nghĩ đến đây, tôi trực tiếp nhấc chân, nhanh chóng đi vào trong Âm dương trạch.

Trong thời gian này, tôi không gặp phải bất cứ cản trở nào.

Đồng thời tôi cũng mò điện thoại ra gọi cho Phùng Bảo một cuộc điện thoại.

Sau khi điện thoại bắt máy, tôi nhanh chóng sắp xếp cho hắn lái xe tới bên ngoài Viên thị Âm dương trạch, đồng thời bảo hắn thông báo cho xe cứu thương qua cứu người.

Cúp điện thoại xong, tôi đi qua gian chính, nhanh chóng chạy lên trên tầng hai.

Lúc này gã đàn ông kia đã hoàn toàn hôn mê rồi, có điều vị trí bụng của gã, ngược lại chẳng chảy quá nhiều máu.

Chỗ mà trảm quỷ đao đâm vào, đã hình thành một vết đốt cháy màu đen, đây chắc là hình thành lúc Áp trấn thần chú phát huy tác dụng, như thế ngược lại không gây ra xuất huyết lượng lớn, chứ không người này e rằng sớm đã mất máu quá nhiều, cơ hội sống mong manh rồi.

Do dự một chút, tôi không trực tiếp cởi bỏ áo máu, bởi vì tôi không biết bây giờ mà cởi ra liệu có trực tiếp hại chết gã luôn hay không.

Chuyện này vẫn cứ phải giao cho Trần mù làm.

Tôi chú ý cẩn thận cõng gã lên, sau khi xuống tới gian chính xong, liền nhanh chóng đi ra khỏi Viên thị Âm dương trạch.

Mà đợi lúc tôi tới cổng khu nhà xong, hai người già ở cổng đột nhiên lại hồi phục khả năng hành động, bọn họ đờ đẫn đóng cổng nhà lại.

Nhưng đối với Hà Trĩ, trong tâm tôi, trên thực tế lại là cảm kích...

Bởi vì bà ta không những để tôi đưa người ra ngoài, mà những lời bà ta nói vừa nãy, chính là hứa hẹn....

Người bà ta ghét nhất định chính là Trương Nhĩ!

Chỉ có điều tôi lại không cách gì xác định, đúng thật có thể dụ Trương Nhĩ tới được sao?

Hay là, nếu có cơ hội, bản thân tôi dùng Ngũ quỷ thỉnh hồn cõng xác chết của Hà Trĩ, thì sẽ thế nào?

[Tác giả có lời muốn nói]

Lão La không bốc phét, mấy ngày giảm lượng đăng, nhưng vẫn đắn đo câu chữ như trước, bảo tôi câu chữ, không cần thiết, Ngụy Văn sớm đã đứng vị trí số một trong tâm, tôi muốn trong truyện có cảm xúc, có thể truyền đạt, tôi muốn nó bao hàm đạo lý, chứ không phải là bị đọc một lần rồi vứt vào sọt rác. Tôi không muốn làm tay viết mì ăn liền, không muốn mọi người ăn đồ ăn nhanh. Cho dù bị chửi, tôi cũng vui, bởi vì mọi người cũng yêu thích, chứ không làm sao lại đọc đến cả 900 chương chứ, đúng không? Mọi người ôm lão La, lão La ôm mọi người! Hôm nay ngày 1 tháng 8! Ứng với dự đoán của độc giả, đăng thêm, khôi phục lịch đăng!

Cầu thưởng! Tôi phải vọt lên!

Ngoài ra, Ngụy Văn viết bao nhiêu, thì sách mới của tôi liền viết bấy nhiêu.

Tôi đã hợp nhất với bàn phím rồi!!!!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận