Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 241: LÂN NHI PHỤNG NỮ, MẪU TỬ BÌNH AN

Rõ ràng là chẳng đứa nào muốn ra sau.

Tôi giơ tay ra nhấc một âm thai lên, xoẹt một phát dùng kéo cắt đứt dây rốn.

Tôi nhìn một cái, đây là một bé gái, tôi đang chuẩn bị dùng cân số mệnh để cân mệnh cho nó, kết quả âm thai bé trai còn lại trong bụng, liền bắt đầu mọc lông trắng luôn!

Xưởng trưởng Châu bị dọa cho không nhẹ, lúc đó mặt tôi cũng lập tức biến sắc, thuận tay lấy Bạch chiêm ra, vỗ thẳng một phát lên đầu âm thai bé trai kia!

Đám lông trắng đó mới ngừng lại không mọc nữa.

Tôi thở hắt ra một hơi, tiếp tục cân mệnh cho âm thai bé gái.

Làm xong, thì đem nó đặt lên trên cái tượng gốm xương mèo, tiếp đấy lại dùng liễu đới buộc phần thắt lưng của hai cái tượng gốm xương mèo lại, sau cùng mới lấy cái âm thai bé trai kia ra khỏi bụng.

Mắt nó hóa ra cũng mở ra rồi, con mắt đen nho nhỏ, lại có chút hung hãn nhìn tôi chằm chằm.

Ban nãy mặt biến sắc, cũng chỉ là vì sự việc phát sinh đột ngột, tôi vẫn chưa gặp phải trường hợp nào đỡ âm linh cho âm thai ra xong, đứa còn lại hóa sát luôn trong bụng mẹ, mà lại chỉ có mỗi mình nó hóa sát.

Bây giờ thì lại cảm thấy có chút tức cười, chẳng qua chỉ là hai cái âm thai tranh nhau thứ tự ra đời trước sau mà thôi.

Hơn nữa là, tôi đã gặp quá nhiều xác dữ hóa sát rồi, hắc sát cũng gặp tận mấy lần, thậm chí còn đối mặt với huyết sát như góa phụ Liêu!

Nếu như là hắc sát, tôi chắc chắn sẽ cẩn trọng, nhưng đây chỉ là bạch sát, có thể bị bạch chiên trấn áp, thì cần gì phải sợ hãi?!

Đem nó đặt lên trên cân số mệnh, rồi gỡ bạch chiêm xuống, sau khi cân trọng lượng mệnh xong, cũng đặt lên trước tượng gốm xương mèo.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, ánh trăng dường như càng sáng hơn một chút, hai cái tượng gốm xương mèo đều trở nên sáng bóng, giống như bị đánh bóng lên vậy, thậm chí còn có chút đen đến phản quang.

Đương nhiên, trong đó có một cái tượng gốm xương mèo, nổi lên một sợi trắng.

Hơn nữa, phần liễu đới buộc hai cái tượng gốm xương mèo còn bị kéo căng hết lên, giống như cả hai cái tượng gốm xương mèo đều muốn tách nhau ra vậy.

Tôi cũng chẳng quản chúng nó nữa, mà đặt chúng lên trên ngực Tú Thanh, lúc này, hai cái tượng gốm xương mèo mới ngoan ngoãn lại.

Tôi hắng giọng hô lên.

“Lân Nhi Phụng Nữ, con trai nặng hai cân ba hoa, con gái nặng hai cân một lạng, sinh vào năm Đinh Dậu, tháng Nhâm Tý, ngày Bính Tý, giờ Hợi! Tuổi gà!”

“Trai gái bình an, chúc mừng chúc mừng!”

Đồng thời với việc tôi dứt lời.

Đôi mắt của Tú Thanh, liền từ từ nhắm lại...

Mặt trăng đột nhiên bị một làn sương bao trùm, ánh sáng bất chợt yếu đi nhiều.

Tôi đột ngột phát hiện, làn da của cô ta dường như khô đi rất nhiều, vốn dĩ lúc trước còn duy trì không có dấu hiệu thối rữa.

Trong giây phút này, hóa ra lại giống như bị hong khô vậy, nước da vốn căng bóng giờ thành xám xịt, thậm chí còn từ từ dính lấy xương...

Xưởng trưởng Châu ngẩn ngơ nhìn, rồi gã bất chợt nói một câu: “Tú Thanh, em cứ thế này mà đi sao?”

Dứt lời, gã lại ngẩng đầu, dường như đang nhìn vọng ra xa.

Tôi cũng ngẩng đầu lên theo, chỉ có điều là tôi chẳng nhìn thấy gì cả...

Gió sông đột nhiên lớn hơn rất nhiều!

Một cơn gió lớn đột ngột quét qua, trực tiếp quét cho người ta mờ cả mắt!

Tôi vô thức che lấy mắt, qua mấy phút sau, thì lại nghe thấy bên tai có tiếng lách tách, giống như thứ gì đó bị đốt cháy vậy!

Tôi vụt mở mắt ra.

Hóa ra là xưởng trưởng Châu đang châm lửa đốt xác chết của Tú Thanh!

Xác chết khô quắt gặp mồi lửa liền vụt cháy mãnh liệt, lửa nhờ thế gió, rất nhanh nguyên cả xác chết đều bị ngọn lửa nuốt trọn!

Còn về hai cái tượng gốm xương mèo, thì bị xưởng trưởng Châu ôm vào lòng.

Đầu mày tôi nhíu chặt, vẻ mặt vô cùng khó hiểu, sau đó mới nói: “Xưởng trưởng Châu, tại sao anh lại đốt xác chết?”

Việc này thậm chí còn gây ra cho tôi một cảm giác hoài nghi, tình nghĩa mà xưởng trưởng Châu dành cho Tú Thanh rất sâu nặng, làm sao có thể đốt xác chết được, kiểu gì cũng đừng có giống như Đường Hải, vẫn còn có bí mật gì khác nữa chứ?!

Nếu thế sẽ khiến cho lòng tôi vô cùng khó chịu.

Giây tiếp theo, xưởng trưởng Châu lại cười cười, bất ngờ nói: “Tú Thanh ban nãy đi rồi, cô ấy nói với tôi, cô ấy chết dưới sông, con gái cũng chết dưới sông, cô ấy thấy theo tôi về nhà sẽ xui xẻo, rồi thì cô ấy bị một số thứ quỷ quái quấn lấy cổ, rõ ràng là không thể lên bờ được, tôi cũng đã đưa người tới cứu cô ấy, cô ấy càng không thể đem những tai họa này về cho tôi và bọn trẻ được.”

“Nếu như cô ấy theo tôi về, khả năng tôi sẽ gặp phiền phức, mấy thứ đó sẽ tới lôi cô ấy xuống lại.”

“Cô ấy muốn ở lại, tôi đồng ý rồi, sau này tôi sẽ trú ở bên bờ sông Dương, thờ cúng hai đứa bé này, cho tới khi chúng nó đi đầu thai.”

Những lời này của xưởng trưởng Châu, càng khiến tôi im bặt.

Lại liên tưởng đến gã lúc ban nãy, nói rằng gã ngủ gật nằm mơ, thấy cổ vợ gã bị quấn xích sắt, như có thứ gì đó đang kéo cô ta vậy, càng khiến người tôi nổi đầy da gà.

Chuyện này cũng khớp với việc báo mộng?

Tuy nói là tôi không nhìn thấy hồn ma của Tú Thanh, nhưng giữa người và quỷ, chuyện này vốn dĩ đã vô cùng huyền diệu, hoặc là cô ta chỉ muốn cho xưởng trưởng Châu nhìn thấy, cũng không biết chừng?

Xác chết của Tú Thanh cháy nhanh khác thường, phải nhanh hơn việc thiêu xác chết thông thường rất nhiều rất nhiều.

Cuối cùng một cơn gió sông, đem tro cốt thổi bay lên, rồi rắc xuống dưới lòng sông Dương!

Gió, lúc này mới dừng lại!

Thậm chí đến mây đen cũng bị thổi tan, ánh trăng lại tiếp tục rót xuống dưới.

Cùng lúc này, tôi lại phát hiện trong làn nước sông, lờ mờ có không ít bóng đen đang lao qua lại.

Thậm chí trong những lùm cây cạnh mép sông, còn có mấy con chui ra.

Dưới ánh trăng, bóng đen lốm đốm được mặt nước phản chiếu, khiến sống lưng tôi như có khí lạnh chạy dọc, da đầu thì càng như vỡ tung ra!

Thứ từ trong lùm cây dưới mép sông bò lên bờ, chẳng phải chính là quỷ nước sao?

Đám quỷ nước này trên cổ cũng quấn dây xích sắt bóng nhoáng, âm u hung ác, rõ ràng là đang tiến về phía chúng tôi.

Chỉ có điều cùng với lúc ánh trăng xuất hiện, thì lại từ từ lùi ra sau...

Rất nhanh, bọn chúng đã rút về lại dưới sông Dương.

Tôi đột nhiên nghĩ ra.

Bọn chúng sợ là không phải nhắm vào chúng tôi, mà là nhắm đến xác chết của Tú Thanh?!

Dây xích sắt, trấn vật, rồi xác chết dưới đáy sông... và còn quỷ nước nữa, tuyệt đối là có liên hệ gì đó với nhau!

Lúc này, mấy người Phùng Chí Vinh cũng đã lái xe tới trước.

Sau khi xuống xe, Phùng Chí Vinh nhìn xưởng trưởng Châu một cái, rồi mới nhìn sang tôi: “La tiên sinh, xong việc rồi chứ?”

Tôi gật gật đầu, trầm giọng nói: “Đợi chú Văn Tam lên nữa là xong việc rồi, sao thế?” Rõ ràng, sắc mặt Phùng Chí Vinh có chút khó coi.

Ông ta mới nói: “Ban nãy phía đập sông đằng kia xảy ra chuyện rồi, xưởng trưởng Châu, chuyện này, anh phải có lời giải thích cho nhà họ Phùng chúng tôi!”

Giây tiếp theo, ánh mắt của Phùng Chí Vinh lại hướng lên người xưởng trưởng Châu.

Mấy người nhà họ Phùng đứng cạnh, rõ ràng sắc mặt cũng chẳng dễ nhìn tý nào.

Lập tức, tôi liền nghĩ đến tiếng nổ và ánh lửa ban nãy.

Phía đập sông, đã xảy ra chuyện gì rồi?

Mặt xưởng trưởng Châu cũng đầy vẻ ngơ ngác: “Phùng gia chủ, lời của ông tôi nghe không hiểu, bên đó xảy ra chuyện, với việc tôi phải đưa ra lời giải thích cho nhà họ Phùng có liên quan gì đến nhau?”

Phùng Chí Vinh hít một hơi thật sâu, ông ta không nói thêm gì khác, chỉ có một câu: “Anh đi qua xem là biết, người nhà họ Phùng tôi, bị liên lụy khiến mấy người gặp nạn, tuy rằng anh có quan hệ tốt với La tiên sinh, nhưng lời giải thích này, anh bắt buộc phải đưa ra.”

Tôi nhíu chặt mày, cũng không đứng ra dàn hòa, mà nhìn vọng ra ngoài sông, lúc này Lưu Văn Tam lại đang đi hướng về phía bến tàu bên kia rồi.

Đồng thời tôi cũng nghe thấy có tiếng hô từ phía ngoài sông vọng lại, rõ ràng là Lưu Văn Tam đang gọi tôi, nói qua phía bến tàu bên kia, rồi lão cập vào bờ!

Tôi cũng thông báo một tiếng, chúng tôi mới lên xe, đi về phía hướng đập sông phía kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận