Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 599: BÁT SẮT LẤY MẠNG

Sắc mặt tôi dần dần tối sầm xuống.

Cũng đúng vào lúc này, Mao Nguyên Dương quay đầu lại, đôi mắt lão lại lần nữa nhìn đối diện với tôi, bình thản nói: “La Thập Lục, tôi đoán Thiết khẩu Kim toán chưa từng dạy cậu, nếu như nhìn tướng mặt tướng cốt của người trong nghề, thì cần phải nói rõ với đối phương nhỉ? Mệnh càng bói càng mỏng, ngoài bạn bè sống chết ra, rất ít người đồng ý để bị nhìn thấu mệnh số!” Mao Nguyên Dương đột nhiên nói thế này một phát, cũng khiến tôi nhìn đối diện với đôi mắt lão.

Trước đây lão đều luôn khép hờ mí mắt, bây giờ hai mắt lão mở ra, tôi mới phát hiện, mắt của lão, hóa ra có bốn bên lòng trắng!

Trên trán tôi mồ hôi lạnh lập tức toát ra dày đặc!

Mao Nguyên Dương lại điềm nhiên nói một câu: “Cậu hiện giờ nhìn rõ thứ gì rồi?”

Con ngươi của Mao Nguyên Dương cực kỳ nhỏ mảnh, nhưng mắt thì không nhỏ, nên bèn hình thành hình dạng mắt trên dưới phải trái đều bị lòng trắng bao quanh.

Tứ bạch nhãn là một dạng tướng mặt vô cùng hiếm thấy, người có dạng tướng mặt này có một đặc điểm, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn!

Lại kết hợp với tướng cốt hình dạng mặt của Mao Nguyên Dương, trên cơ bản có thể đoán chắc được tính cách của Mao Nguyên Dương, coi mình là trung tâm, thù nhỏ tất báo, thích đi đường tắt.

Trong Cốt tướng có một câu nói hình dung như thế này, mắt bốn lòng trắng tính báo thù nặng, thà mình phụ người chứ không để người khác phụ mình, là người khó gần và cũng không nên đến gần.

Phân tích hết tướng mặt xong, tôi càng cho rằng tính cách của Mao Nguyên Dương còn cực đoan hơn cả Liễu Dục Chú, Liễu Dục Chú dù cũng là tính cách ngoan cố, nhưng gã gìn giữ phương châm chính nghĩa của đạo sĩ, bèn là giết người cũng có cách nói chính đạo.

Mao Nguyên Dương lợi dụng Thích Lan Tâm, không hề có đạo nghĩa gì để nói.

Hít sâu một hơi, tôi cũng nhìn lại Mao Nguyên Dương, đương nhiên là tôi không hề sợ hãi, lạnh nhạt trả lời một câu: “Mặt bày trên mặt, bèn là để cho người ta nhìn, tôi không bói mệnh cho ông, sư phụ tôi dạy tôi bao nhiêu, việc này không quan trọng. Quan trọng là giá để tôi gẩy bàn tính bói mệnh không rẻ.”

“Nếu như Mao quan chủ có lòng để tôi bói một quẻ, thì cần ra giá.”

“Còn về việc Mao quan chủ thấy tôi nhìn mặt của ông thì là nhìn thấu mệnh số của ông.”

“Mặt tôi cũng đang ở trước mặt ông, ông đương nhiên cũng có thể nhìn.”

Mao Nguyên Dương hung hăng ép người, cộng thêm việc lão làm khiến tôi không thích, nên tôi không cần thiết phải quá khiêm nhường với lão.

Trương Nhĩ hơi hơi nhướng mí mắt lên một chút, lão cũng chẳng chêm lời vào.

Con ngươi của Mao Nguyên Dương cũng co lại từng đợt, lão đột nhiên cười phá lên, nói: “Biết ăn biết nói, giỏi cho một Âm dương tiên sinh tuổi đời trẻ măng.”

Lại quay đầu đi, Mao Nguyên Dương không mở miệng nói gì nữa.

Tôi cũng không tiếp tục nhìn lão, chung quy cũng chú ý cẩn thận hơn rất nhiều đối với lão Mao Nguyên Dương này.

Dù gì tôi cũng đã nhìn rõ ràng rồi, thời khắc then chốt, lão Mao Nguyên Dương này chính là loại kể cả hy sinh tất cả mọi người cũng chắc chắn sẽ bảo toàn bản thân, đạt được mục đích. Trương Nhĩ không ngu, lời của tôi nhất định sẽ khiến lão có sự cảnh giác.

Đương nhiên trong lòng tôi cũng có sự tính toán, Mao Nguyên Dương tôi đã đắc tội rồi, dựa vào tính cách và lòng dạ này của lão, sau này chắc chắn sẽ ngáng chân tôi, có đắc tội thêm đôi phần, cũng chẳng sao cả.

Trên đường đêm chẳng có dòng xe cộ, tốc độ nhanh hơn ban ngày không ít, đợi lúc đến bên ngoài căn biệt thự đơn lập có phong cách xây dựng kiểu Anh mạnh mẽ đó, còn chưa đến một giờ.

Màn đêm yên tĩnh, nhánh sông Dương chảy vào ở phía trước nước chảy róc rách, núi đồi phía sau mờ mờ ảo ảo, tiếng côn trùng lúc lại vang lên đều đang hình thành tiếng vọng.

Mao Nguyên Dương vừa kéo cửa xe ra, tôi liền mở miệng nói: “Thích tiểu thư, chị thì ở lại trên xe đi, chúng tôi cần bắt Thích lão gia, trước mặt những người nhà họ Thích hiện giờ, nếu như chị xuất hiện, thì không hay lắm.”

Lúc tôi nói ra câu nói này, thần sắc của Trương Nhĩ đột ngột ngưng lại, Mao Nguyên Dương thì ác liệt quay đầu lại, ánh mắt lão nhìn tôi cũng trở nên mất thân thiện, trực tiếp mở miệng nói luôn: “Thích tiểu thư là do tôi tìm tới, cô ta dẫn đường, chúng ta vào trong càng...”

Tôi trực tiếp ngắt lời của Mao Nguyên Dương luôn, nói: “Tôi đã thu tiền của Thích tiểu thư, một nghìn vạn, tuy rằng Mao quan chủ tuổi tác ông lớn hơn tôi, nhưng lệnh sư Mậu Đào đạo trưởng, bằng vế với ông nội tôi, cũng bằng vế với sư tôn tôi, nói một cách nghiêm khắc, thì Mao quan chủ, chúng ta là người bằng vai với nhau.”

“Vẫn mong ông đừng làm khó tôi, Phong thủy sư làm việc coi trọng nhân quả, Âm dương tiên sinh thì càng như vậy hơn, hôm nay Thích tiểu thư dẫn chúng ta vào nhà họ Thích, ngày sau liền sẽ bị người nhà họ Thích ghim hận, nếu như xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.”

“Tôi không thể làm mất mặt ông nội tôi, cũng không thể làm mất mặt của sư tôn tôi.”

“Vậy nên chuyện này không thể làm hỏng được, mong Mao quan chủ lượng thứ.”

Thần sắc Mao Nguyên Dương nhìn tôi ác liệt, ánh mắt tôi nhìn lại lão cũng không hề tránh né.

“Ha ha, La Thập Lục ý của cậu chính là, nhà họ Thích đưa cậu chỗ một nghìn vạn này, cho dù là khiến cậu không bắt được Thích lão gia, và cả kẻ trộm thọ kia, cậu cũng đều phải bảo vệ cái thứ được gọi là sĩ diện đấy?”

“Nếu như chỉ là bởi vì Thích tiểu thư không dẫn chúng ta vào cổng nhà họ Thích, liền khiến Mao quan chủ hết cách, khiến La Thập Lục tôi hết cách, thậm chí còn cả bao nhiêu Phong thủy tiên sinh phía sau thế kia cũng đều bó tay không có cách, thì đánh giá cao Thích tiểu thư quá rồi.”

“Mao quan chủ, tiếp tục tranh chấp nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi coi như cũng hiểu Thập Lục, cậu ta giống hệt ông anh kia của tôi, tính cách rất cứng đầu.” Trương Nhĩ đẩy mở cửa xe.

Thần sắc của Mao Nguyên Dương càng lạnh hơn, nhưng không nói tiếp nữa, trực tiếp xuống xe luôn.

Ánh mắt Thích Lan Tâm nhìn tôi đã vô cùng cảm kích.

Tôi gật gật đầu, cũng cùng xuống xe theo.

Lúc sắp đi tôi còn nghe thấy Thích Lan Tâm nhỏ giọng nhắc tôi một câu, nói là chìa khóa đã nằm trong tay Mao Nguyên Dương rồi.

Xe đi phía sau toàn bộ cũng đều đã dừng lại rồi, các Phong thủy sư toàn bộ đều đã xuống xe.

Mao Nguyên Dương làm một động tác tay, nhanh chân đi đến trước cổng nhà họ Thích.

Những người còn lại ai nấy đều chuẩn bị sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

Mao Nguyên Dương lấy chìa khóa, mở cánh cổng ra.

Đoàn người chúng tôi tổng cộng có mười ba người, để lại ba người ở cổng canh chừng, những người còn lại thì toàn bộ lên trên tầng luôn!

Lần này tôi liền đi lên trên đầu nhất.

Không để Thích Lan Tâm đánh trận đầu, đã coi như là đắc tội triệt để với Mao Nguyên Dương rồi, còn cả những lời kia mà tôi nói nữa, thì càng là chẳng chừa cho lão chút sĩ diện nào.

Bây giờ tôi mà còn đi ở phía sau, là Mao Nguyên Dương liền sẽ có quá nhiều cái cớ để nói.

Còn điều khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên và bất thường là, nhà họ Thích lại chẳng có người ra ngoài?

Cho dù động tĩnh của chúng tôi có nhỏ đến đâu, thì cũng nên có người làm và bảo vệ mới đúng...

Bây giờ cả căn nhà lớn của nhà họ Thích, yên tĩnh đến mức giống như chẳng có một người sống nào vậy...

Lẽ nào là lão Thích lão gia đó cẩn thận đến mức này? Nhưng muốn đưa tất người của nhà họ Thích đi, cũng rất không dễ dàng...

Lòng tôi ngày càng trầm xuống, không biết lão rốt cục đã làm cái gì, nên càng chú ý cẩn thận hơn.

Rất nhanh đoàn người chúng tôi đã đến hành lang của tầng đỉnh.

Cửa của căn gác không hề đóng, hơn nữa có ánh sáng hắt ra ngoài, đung đưa trên tường, đây chắc là ánh sáng do đốt nến phát ra, chứ không phải là ánh đèn.

Càng khiến lòng người ta bất an là, trong ánh sáng đung đưa này còn có bóng đen...

Tốc độ bước chân của tôi càng nhanh hơn một chút, trong nháy mắt đã đến trước cửa căn gác.

Nhưng cảnh tượng trước mắt, lại khiến lông tóc toàn thân tôi đều dựng ngược cả lên! Ngoài cảm giác ớn lạnh ra, thì còn giống như rơi vào trong động băng.

Trên trần của căn gác, vốn có rất nhiều sợi thép treo hình nhân giấy, lúc ban này đã dọn sạch hình nhân rồi.

Bây giờ trên những sợi thép đó, lại treo rất nhiều xác chết...

Những xác chết này đều mặc quần áo của người làm nhà họ Thích, ít nhất phải tới hơn ba chục cái xác!

Bọn họ đã sớm chết hẳn rồi!

Hơn nữa trước cửa căn gác này còn đặt một chiếc bát, một chiếc bát sắt tráng men đã gỉ sét, trong bát còn có mấy hạt gạo.

Thích lão gia không trộm được thọ của con cháu nhà mình, bèn chuyển qua xuống tay đối với những người làm bình thường này?

Tôi nhìn chòng chọc vào cái bát tráng ben đó, móng tay đã sắp cắm cả vào trong thịt.

Trương Nhĩ đột nhiên mở miệng nói một câu: “Chắc không phải là do vị lão gia đó của nhà họ Thích làm, lão thất bại rồi, cái lão già trộn thọ đó tới giúp lão rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận