Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 806: NGUY CƠ ẨN HIỆN

Hơn nữa trên tay Mao Sam còn xách một thứ máu me đầm đìa.

Tôi ban đầu cảnh giác, bởi tôi sợ Mao Sam có vấn đề gì, dù sao cậu ta cũng đuổi theo ra ngoài xa như thế.

Đợi sau khi cậu ta lại gần xong, tôi mới phát hiện bản thân nghĩ nhiều rồi.

Một là phương diện tướng mặt của cậu ta chẳng có thay đổi gì.

Thêm nữa là bây giờ tôi đã tổng kết ra được một quy luật, phàm là bị vong nhập cũng được, hay là bị hoàng bì tử che mắt cũng xong, trên tướng mặt đều sẽ có chút ít thay đổi.

Không chỉ Mao Sam không có biến đổi gì thêm, mà còn con ngỗng cũng chẳng phản ứng.

“La tiên sinh...” Đến trước mặt tôi, Mao Sam mới thở hồng hộc gọi một tiếng, đồng thời tôi cũng đã nhìn rõ, thứ trong tay cậu ta xách, hóa ra lại là xác chết của con ly miêu già bị tôi rạch một đường từ chỗ thắt lưng đó!

“Vừa nãy tôi đuổi theo xuống dưới... Trốn ở phía sau nhìn, sau khi anh đi xong, hắn cũng đi rồi, cái xác này tôi bèn nhặt về...” Mao Sam rõ ràng vẫn còn hụt hơi, có điều đã đỡ hơn rất nhiều.

“Cậu liên tục nhìn trộm?” Tôi không khỏi kinh ngạc.

Có điều tôi đột nhiên cảm giác, là do Mao Sam có bản lĩnh nhìn trộm sao? Hay là “Từ Bạch Bì” cố ý để cho cậu ta nhìn?

“Cậu đã nhìn thấy những gì rồi?” Tôi vừa nói xong, lại lập tức truy hỏi tiếp: “Là một người, hay là hai người?”

Tôi hỏi câu này nguyên nhân cũng đơn giản, nếu là một người, vậy thì chắc chắn là Từ Bạch Bì rồi, nếu là hai người, vậy sợ rằng chính là Từ Bạch Bì đem theo cái xác dữ ở vùng đất Trượng ẩn Âm tới ra ngoài!

“Chắc là một người... Hắn kỳ thực cứ liên tục hút thuốc, xem anh đấu với con hoàng bì tử già, mãi cho đến khi cái thứ quỷ đó sắp không xong rồi mới ra tay...” Mao Sam tiếp tục giải thích nói.

Tôi cúi đầu, đầu mày nhíu chặt lại.

Từ Bạch Bì tự cao như vậy sao? Để cho Mao Sam đi theo nhìn? Lão ta thậm chí còn quang minh chính đại tới cứu đám hoàng bì tử con, chúng đối với chúng tôi, không hề có tý chút tâm lý sợ hãi nào?

Hay là... Lão ta biết được bản thân mình đủ dữ, vậy nên muốn khiến tôi khiếp sợ trước?

Kỳ thực hơi nghĩ nhiều thêm đôi bước, nếu như chúng tôi không quay về, e rằng người của Trường Thanh Đạo Quán đều phải chết.

Lại nghĩ tiếp về phía trước một chút, tôi không khỏi trong lòng ớn lạnh.

Từ Bạch Bì quay về, sợ rằng không chỉ là chuyện ngày một ngày hai nữa, từ khi tôi và Từ Thi Vũ nghe thấy tiếng ho ở trong căn nhà cũ, tới khi đào ra ổ hoàng bì tử con, cùng với cái tẩu thuốc...

Chỉ là không biết, tại sao trước đây Từ Bạch Bì không động thủ?

Hay là, lão ta lúc trước chưa trở nên hung dữ như vậy, chỉ là gần đây mới bắt đầu trở nên lợi hại?

Trong lúc suy nghĩ, tôi ra hiệu cho Phùng Bảo đi lái xe, chúng tôi phải lập tức xuống núi.

Tôi đi lấy cái gùi lúc trước nhốt con ngỗng lên, để xác chết con ly miêu già vào trong.

Tôi chuẩn bị đem xác chết này đưa qua cho Trần mù, bởi vì trong số thủ đoạn của Thần bà, có một pháp khí, là vòng hạt đeo tay bằng xương ly miêu.

Trước đây bà cụ Hà từng cho tôi một chiếc, cái vòng đeo tay xương ly miêu đó có thể phá tà, ở trên núi Kế Nương, nó có tác dụng rất lớn!

Chẳng biết xương của con ly miêu già này có đủ để làm ra được một chiếc không, nếu có thể, gặp phải kiểu vong nhập trúng tà, liền lại có phương pháp khắc chế, sẽ không còn bị động như thế nữa.

Lúc chúng tôi lên xe, Mao Sam biểu thị muốn theo tôi, cậu ta muốn mở mang chút tầm mắt về “thành thị”.

Vốn dĩ ý nghĩ đầu tiên của tôi là không muốn đưa theo, những nghĩ lại một chút, tôi sau này cần nói với Liễu Dục Chú bảo gã thu nhận đệ tử ghi danh, để Mao Sam đi theo mở mang tầm mắt ngược lại là chuyện tốt, ngoài ra chính là, Mao Sam dễ bốc đồng, gan cũng quá to, không dẫn cậu ta theo, sợ rằng cậu ta cũng sẽ tự tung tự tác.

Trước khi rời khỏi Trường Thanh Đạo Quán, tôi lại dặn dò Mao Thủ Nhất một lần nữa, đối với bọn họ, tôi ngược lại yên tâm hơn rất nhiều.

Thời gian trên xe trôi qua rất chậm chạp, tốn mất khoảng chừng một tiếng rưỡi đồng hồ, cuối cùng cũng về đến nhà họ Phùng.

Chúng tôi xuống xe, cả con ngỗng cũng xuống theo, tôi không hề để Phùng Bảo dừng xe lại, mà bảo hắn đi qua gặp Trần mù, đem xác chết con ly miêu già qua cho lão, hơn nữa còn nói Phùng Bảo kể cho lão biết chuyện mà chúng tôi gặp phải.

Còn thêm nữa thì tôi không nói, Trần mù chắc chắn biết phải làm thế nào.

Lúc này thời gian đã khoảng tầm mười một giờ rồi, Phùng Chí Vinh đã đi ngủ từ lâu, tôi cũng không thấy mấy người Lưu Văn Tam.

Tôi ngược lại nhìn thấy Phùng Quân đang ngơ ngẩn ngồi ở trước bậu cửa sảnh chính, hắn rõ ràng có chút thẫn thờ.

Giây phút chúng tôi vào trong sân, Phùng Quân liền nhìn thấy tôi, trên mặt hắn có thêm vài phần mừng rỡ, nhanh chân đến trước mặt tôi, cung cung kính kính gọi một tiếng La tiên sinh.

Tôi gật gật đầu, lập tức liền nói luôn: “Đi gọi chú Văn Tam dậy, rồi gọi cả bà nội tôi và Thi Vũ qua đây một chút.”

Chuyện này quá lớn, tôi bắt buộc cần dặn dò tất cả mọi người.

Phùng Quân cúi đầu nghĩ ngợi một chút, nói: “Lưu âm bà hình như ra ngoài với Từ tiểu thư rồi, chẳng biết là đi đâu, tôi đi gọi Lưu tiên sinh qua trước.”

Ra ngoài rồi? Tim tôi lập tức đập đánh thịch một phát, nửa đêm nửa hôm thế này, hai người họ còn đi đâu?

Cũng giống như trước đây, qua chỗ ở của Từ Thi Vũ sao?

Tôi ngày càng trở nên bất an, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Từ Thi Vũ.

Trước đây tôi không gọi, một là nghĩ thời gian muộn quá rồi, hai là nói qua điện thoại, sợ sẽ khiến hai người họ sợ, vậy nên thôi thì để mặt đối mặt rồi nói, hơn nữa lúc đó, tôi căn bản cũng không nghĩ bọn họ khả năng sẽ qua nơi nào khác.

Phùng Quân đã đi tìm Lưu Văn Tam rồi, trong sảnh chính chỉ còn lại tôi và Mao Sam, còn con ngỗng kia, thì đã nghênh ngang thuận theo đường hành lang đi về phía vị trí hậu viện rồi, rất rõ ràng, nó thế này là chuẩn bị về khu nhà bên của nó...

Trong điện thoại tiếng tút tút không ngừng, cùng với việc thời gian từ từ trôi, nhịp tim của tôi cũng càng ngày càng nhanh, càng ngày càng lớn, giống như có người đang ở bên tai tôi khua chiêng gõ trống vậy.

Cuối cùng, điện thoại của Từ Thi Vũ cũng được bắt máy...

“Alo?” Giọng nói ngái ngủ từ trong điện thoại truyền ra.

“Thi Vũ, em với bà nội ở đâu? Ở chỗ nhà thuê của em à?” Tôi cố nén cảm giác đau buốt do tim đập ở trạng thái căng thẳng cao độ gây ra, nỗ lực giữ giọng điệu trấn tĩnh, nói.

Giọng của Từ Thi Vũ hơi tỉnh táo hơn chút ít, cô ta khẽ nói với tôi: “Ban chiều, bà nội với em ra ngoài dạo phố, bà mua chút đồ, nói chỗ nhà cũ cứ để không cũng chẳng ra sao, phải dọn dẹp chút, bọn em dọn dẹp cả ngày nên nghỉ lại chỗ nhà cũ, bà nội vừa mới ngủ xong, tâm trạng bà không tốt lắm, em bảo bà về, mà bà không muốn về.”

Lập tức lòng tôi lại trầm xuống một phát, tâm trạng không tốt, tôi biết bà vì sao tâm trạng không tốt.

Nhưng điều khiến tôi bức bối là, hai người họ hóa ra đúng thật là quay về chỗ nhà cũ....

“Thi Vũ, em nghe tôi nói, hai người lập tức ra khỏi chỗ nhà cũ, nhất định phải nhanh!” Tôi lập tức nói, giọng điệu cũng rất nghiêm khắc.

Giọng của Từ Thi Vũ lập tức trở nên rõ nét, rõ ràng là đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Xảy ra chuyện rồi à?” Giọng của cô ta hơi có vài phần bất an.

“Những gì tôi nói, em đừng quá sợ hãi, việc này tôi chắc chắn có thể xử lý tốt, ông nội em chắc quay về rồi, không biết lão ta còn sống hay đã chết, chung quy lão quá nửa là sẽ còn về khu nhà cũ, hai người nhanh về nhà họ Phùng.” Tôi nói từng câu từng chữ một, vô cùng rõ ràng rành rọt.

Kỳ thực lần trước, tôi cũng gần như bởi vì những lo lắng này, nên mới bảo Trường Thanh Đạo Quán đem lũ hoàng bì tử con đi, và còn không cho hai người họ ở lại khu nhà cũ.

Bà nội chắc chắn bởi vì chuyện của Khương Manh, và cả bà muốn có chắt bế, mà tôi thì lại cứ bôn ba bên ngoài mãi, chưa có tâm ổn định gia đình, vậy nên tâm trạng bà mới không tốt, nhưng cũng chẳng nói nhiều với tôi được, nên mới qua khu nhà cũ.

“Em biết rồi, em lập tức bảo Phùng Khuất lái xe đến đón bọn em.” Giọng của Từ Thi Vũ bình tĩnh một cách khác thường.

Nghe thấy Phùng Khuất vẫn luôn đi theo hai người họ, tôi mới hơi yên tâm hơn được nửa phần, cúp điện thoại xong tôi ngẩng đầu lên, mới phát hiện Lưu Văn Tam đã vào trong sảnh chính rồi.

Lão nheo mắt lại, thần sắc rất nghiêm nghị, trong tay còn kẹp một điếu thuốc đã cháy hết một nửa.

“Thập Lục, nói rõ ràng chút, chuyện mà mày vừa nói trong điện thoại ấy, là ý gì? Từ Bạch Bì, đúng thật còn chưa chết hẳn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận