Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1002: LÃO ĐIẾC

Sắc mặt Liễu Dục Chú rõ ràng cũng dịu đi chút ít, gã gật đầu với tôi một cái.

Tôi lập tức liền hiểu ra ý của Liễu Dục Chú.

“Không cần đi đón người đó, chúng ta trực tiếp qua đó luôn.” Tôi mở miệng nói.

Từ khách sạn rời đi, sau khi lên xe, Phùng Bảo lái xe, Phùng Quân ngồi ở vị trí ghế lái phụ.

Sa Thành không hề lớn, khoảng chừng mười mấy phút, chúng tôi liền tới vị trí bên rìa thành phố.

Chỗ này là ngoại ô, có điều không hề có kiến trúc cao tầng nào, trên cơ bản đều là loại nhà gạch đất sét không mái hiên, đại đa số đều là nhà mái bằng.

Xe dừng ở bên đường, phía trước còn có một căn nhà đang mở cổng.

Chúng tôi vừa mới xuống xe, trong sân bèn bước ra ngoài một gã đàn ông trung niên chừng gần bốn mươi tuổi, gã trông cao lớn thô kệch, đúng là có chút tương tự với thân hình của Phùng Bảo.

Ở bên cạnh gã, thì đang bước theo một lão già gầy gầy gò gò, trên đầu lão già đó quấn một vòng mũ vải, con mắt hơi có chút đùng đục, nước da già nua, nếp nhăn trên trán gần như có thể kẹp chết được cả ruồi.

Lão chống một cây ba toong gỗ vặn vặn vẹo vẹo, bên trên cũng quấn đầy dây vải, thời gian của dây vải này rõ ràng cũng không ngắn nữa, không ít chỗ đã rách hỏng ố vàng.

Gã đàn ông trung niên chào hỏi với Phùng Bảo, tiếp đấy ngó tôi một cái, dùng một giọng phổ thông ngọng ngịu nói: “Ông chủ mày?”

Phùng Bảo lập tức giải thích nói: “Vị này là La tiên sinh.”

Gã đàn ông trung niên bắt bắt tay với tôi, gã dùng khóe mắt liếc ngao sói trên xe một phát, trong mắt rõ ràng ánh lên chút vẻ sợ hãi.

Tiếp đấy, gã lại liếc lão già kia một cái, rồi mới nói: “La tiên sinh, đây chính là người dẫn đường có thể đưa mấy người vào Sa Trấn. Bọn tôi ở đây đều gọi lão là lão điếc, lão không nghe thấy tiếng người ta nói, cũng không mở được miệng, có điều biết mặt chữ.”

“Lão điếc trước đây là người của Sa Trấn, lão rất quen đường ở bên đó, bây giờ sông đào cạn rồi, cát vàng lấp hết lòng sông, không có lão, căn bản không đi vào trong được.”

Tôi gật gật đầu, dùng ánh mắt biểu thị cảm kích với gã đàn ông trung niên.

Ánh mắt này, tôi sơ lược nhìn lướt qua tướng mặt ngũ quan của gã, không đi xem Bát quái Cửu cung, có điều tướng cách bề ngoài này, cũng có thể nhìn ra được, gã không có toan tính gì cả.

Dù gì nơi chúng tôi sắp đi cũng quá mức nguy hiểm, không cho phép tôi chủ quan khinh suất.

Gã đàn ông trung niên đó rút tay về, cười hề hề bảo với chúng tôi gã tên là Cát Tây, gã sẽ chuẩn bị sẵn đồ trên đường cần dùng cho chúng tôi.

Tôi ừ một tiếng, nói một câu đa tạ, phiền gã để tâm rồi.

Tiếp đấy Cát Tây quay đầu qua, lại làm mấy động tác tay với với lão điếc, còn vỗ vỗ ngực mình.

Mí mắt lão điếc động đậy đôi phát, tay trái cũng đặt ở vị trí lồng ngực, gật gật đầu.

Sau đó Cát Tây bèn dẫn theo Phùng Bảo cùng rời đi, chuẩn bị đồ vào sa mạc cho chúng tôi.

Trong sân lại có một người đàn bà đi ra ngoài, dẫn chúng tôi vào nhà nghỉ ngơi trước.

Căn nhà này không nhỏ, trong chuồng còn buộc mấy con lạc đà.

Được dẫn vào trong phòng khách, người đàn bà đó lại tới rót trà nước, Ngô Mậu từ từ nhấp trà, quan sát bốn xung quanh.

Liễu Dục Chú thì không chút bận tâm, liên tục không mở miệng nói gì, cũng không nhìn quanh trái phải.

Tôi hướng ánh mắt lên trên người lão điếc, nhìn tướng mặt của lão nhiều thêm chút.

Lão là mặt chữ Giáp (甲), dạng khuôn mặt này là trán to, Địa cách nhỏ.

Nhìn sơ dạng tướng mặt này không hề dễ nhìn, có điều trên tướng mặt mà nói, chủ suy nghĩ vấn đề tỉ mỉ cẩn mật, làm việc tuần tự từng bước, hơn nữa có kế hoạch có trình tự, tuyệt đối sẽ không đi làm việc mạo hiểm.

Chỉ dựa vào tướng mặt, tôi đã hơi yên tâm hơn chút rồi.

Ít nhất được lão điếc này dẫn vào trong Sa Trấn, chắc là sẽ không xuất hiện phiền phức gì.

Nếu như có nguy hiểm, lão chắc chắn sẽ không đưa chúng tôi đi.

Có điều tôi đồng thời cũng có cảnh giác.

Đó chính là người này, không được tin quá, bởi vì nếu đúng thật gặp phải nguy hiểm, lão nhất định sẽ chạy.

Lão điếc dường như phát hiện ra tôi đang nhìn lão, ngẩng đầu lên, con mắt đùng đục cũng nhìn sang tôi.

Tôi hòa nhã gật gật đầu, ra hiệu bằng một nụ cười hữu hảo.

Lão điếc cũng cười cười, tuy cũng hòa nhã thân thiện, nhưng phối hợp với dạng khuôn mặt này, nụ cười thực sự không dám khen, mặt chữ Giáp trán thì to cằm thì nhỏ, nụ cười liền toát ra vẻ gian tà.

Đối mặt chính diện, tôi liền nhìn thêm một phát, bèn giống với lúc nhìn Cát Tây, tiện thể bèn quét qua tướng mặt ngũ quan của lão.

Ánh mắt đầu tiên, tôi nhìn là Mệnh môn cạnh tai của lão.

Trên đó bằng phẳng, tuy hơi có chút nếp nhăn, nhưng lại không có vân thẳng.

Tôi ngẩn ra một phát, có điều lại mặt không biến sắc, một tia cảnh giác vốn có trong lòng, lúc này lập tức liền dâng cao lên.

Lão điếc này, đang lừa đảo!

Tuy lão còn chưa nói chuyện với chúng tôi, nhưng người quen biết lão ở Sa Thành này, đều gọi lão là lão điếc.

Nhưng lão, không phải là một kẻ điếc!

Trong tướng mặt, người có trở ngại về thính giác, hoặc là do bị thương đứt tai, tàn tật, hoặc chính là bẩm sinh.

Một phát nhìn qua, trên tai lão điếc không thương tổn bệnh hoạn.

Hơn nữa trên Mệnh môn của lão, cũng không có vân thẳng!

Người có trở ngại thính giác, bẩm sinh và hậu sinh không giống nhau, vân thẳng trên Mệnh môn cũng không giống nhau!

Mệnh môn không vân thẳng, liền đại biểu cho lão không hề bị điếc!

Đồng thời, miệng tai tương quan, không thể nghe tiếng liền cũng khó mà mở miệng.

Nhưng nếu tai lão có thể nghe tiếng, vậy thì sẽ không phải là câm điếc thông thường...

Lão giả điếc, lại là có bí mật gì?

Đương nhiên, tôi tuy nhìn ra những điểm này, nhưng không hề nói ra, ngược lại là sau khi nở nụ cười bèn dời ánh mắt đi.

Bưng chén trà lên chầm chậm uống trà.

Trực giác bảo với tôi, lão điếc này không đơn giản, Sa Trấn này, sợ rằng cũng không đơn giản như Phùng Bảo hỏi thăm được.

Chuyến đi này, sợ là có phiền phức rồi.

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới kết thúc rồi, hơi ít một chút, ngày mai bổ sung lại nhiều hơn.

[Giải thích từ dịch giả]

Địa cách: Trong tướng mặt để chỉ vùng cằm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận