Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 592: TỰ SÁT

Thần thái và động tác của Thích lão gia quá nóng nảy, ngoài kinh hoàng giận giữ ra còn có vẻ hung ác.

Thích Lan Tâm không nhúc nhích, nỗi hận trong mắt cô ta càng nhiều hơn, chằm chằm nhìn Thích lão gia.

Những người kia nhà họ Phùng cũng chẳng một ai sợ hãi, ngược lại mấy người trẻ còn lại đi theo lên đây của nhà họ Thích thì bị biểu cảm và động tác của Thích lão gia dọa không hề nhẹ, muốn lùi ra sau.

Tôi nói xong câu nói kia, rõ ràng ánh mắt của Thích lão gia lại biến sắc.

Có điều lão bất thình linh lại nói một câu: “Mày quay về thì làm sao? Liên quan gì đến tao?” Tôi nhất thời ngạc nhiên.

Có điều trong chớp mắt tôi liền phản ứng lại, lão Thích lão gia này cũng là người thành tinh rồi, lão thế này là không thừa nhận! Định cứ thế trốn luôn?

Còn Thích lão gia thì lại cầm một cái bát lên, đổ bừa bỏ gạo trong bát, rồi lại đi múc cháo.

Vẫn giống hệt như ban nãy, cháo vừa vào trong bát, cả cái bát liền chia năm xẻ bảy.

Cháo nóng đặc sệt ánh lên màu máu, tôi ở chỗ Trần mù từng ăn không ít cháo huyết chó, nhưng vẫn cảm thấy cái thứ cháo này nhìn lên khiến người ta thấy bức bối.

Thích lão gia lại hét thảm lên một tiếng, bát cháo nứt vỡ xong, đương nhiên cháo làm bỏng lòng bàn tay lão.

Trạng thái của lão như điên rồ, đột nhiên một phát liền quỳ xuống bên cạnh nồi cháo, dùng cái bát thọ đã vỡ đi múc cháo trong nồi, đưa từng miếng từng miếng nhỏ lên miệng húp.

Mặt tôi đột ngột biến sắc, giây phút này tôi rõ ràng cảm giác từng cơn sợ hãi ập tới.

“Phùng Quân, Phùng Bảo, bắt lão lại!”

Phùng Quân Phùng Bảo đồng thời lên trước, bao gồm cả mấy người kia của nhà họ Phùng cũng bình bịch lao vào trong phòng.

Thích lão gia vụt ngẩng đầu lên, lão sẵng giọng nói: “Thích Lan Tâm, Thích Lân, Thích Trường Viên, mấy đứa chúng mày dẫn đám người ngoài này tới, định tạo phản à?”

“Lập tức dẫn chúng nó cút, nếu không tao lập tức mời gia pháp, trục xuất chúng mày ra khỏi gia tộc!”

Mấy người trẻ đứng sau lưng Thích Lan Tâm kia lập tức liền hoảng hồn luôn, sợ hãi giơ tay kéo tay Thích Lan Tâm, cũng định mở miệng nói.

Nhưng Thích Lan Tâm thì không hề sợ chút nào, nỗi hận trong mắt cô ta, dần chuyển thành thù hằn.

“Ông nội, gia tộc? Đợi ông ăn hết cháo ở đây xong, thì còn có gia tộc sao?”

“Bố cháu chết rồi, ông biết không?”

Mấy người trẻ tuổi của nhà họ Thích kia cũng ngẩn ra, rõ ràng thông tin Thích Lâm Viễn đã chết khiến bọ họ kinh đến ngây người.

Thích Lan Tâm vốn chưa từng tiết lộ thông tin gì.

Vừa nãy ngoài mấy câu cô ta nói với tôi kia ra, thì cũng chẳng nói thêm gì khác, phản ứng của những người trẻ tuổi nhà họ Thích này cũng rất bình thường.

Bọn họ chắc chắn cũng không hiểu được, tại sao chúng tôi lại đòi bắt Thích lão gia, lời của Thích lão gia, đương nhiên đủ để hù dọa bọn họ.

Nhưng bây giờ mấy người này lại bất động không nhúc nhích, tất cả đều bất an nhìn Thích Lan Tâm.

Trong phút chốc như vậy, Phùng Quân và Phùng Bảo dẫn theo bốn người, đã bao vây Thích lão gia lại.

Thích lão gia nằm bò ra lại húp thêm mấy miếng cháo nữa, sau đó lão lại nhìn Thích Lan Tâm một cái, bất thình lình nói một câu: “Gia tộc? Nhà họ Thích là nhà họ Thích của tao, chúng mày đều là hậu bối do tao sinh tao dưỡng, bố mày là con trai của tao, chỉ cần có tao, là có gia tộc.”

“Chết một đứa, là cái gia tộc này không cần nữa? Chúng mày liền đòi tạo phản?” Những lời nói này của Thích lão gia, hoàn toàn không tiếp lời chuyện ăn cháo mà Thích Lan Tâm nói.

Lão cũng hoàn toàn không có cảm giác áy náy hổ thẹn.

Sắc mặt của Thích Lan Tâm càng trở nên thê thảm.

Cô ta giơ tay lên chỉ vào những cái bát kia, lại hỏi một câu: “Vậy nên mạng của tất cả người nhà họ Thích, đều nằm trong chỗ gạo thọ này? Bởi vì nhà họ Thích là của ông, vậy nên mạng của chúng tôi đều có thể bị ông tùy ý nuốt xuống trộm đi?”

Sắc mặt của Thích lão gia cuối cùng đã có chút gợn sóng.

Còn về mấy người trẻ tuổi kia của nhà họ Thích, thì cũng càng chấn động hơn.

Bọn họ đầu tiên là kinh hãi nhìn Thích lão gia, rồi lại ngơ ngác lúng túng nhìn Thích Lan Tâm.

Thích Lan Tâm giơ tay lên chặn mấy người đó lại, rõ ràng là không cho bọn họ vào trong phòng.

Tiếp đấy cô ta lại cúi gập người một cái thật thấp với tôi: “La tiên sinh, phiền cậu, cứu lấy nhà họ Thích, ông nội tôi già rồi, điên rồi, không thể để ông ấy lại hại chết người nữa.”

“Động thủ!” Tôi cũng không chút do dự, giơ tay vung xuống một phát.

Phùng Quân một phát đạp về phía cái nồi đang nấu cháo đó!

Ào một tiếng, cả cái nồi đều hất bay lên, cháo huyết ở trong nồi vung vãi đầy đất, bàn tay to như cái quạt giấy của Phùng Bảo túm về phía vai của Thích lão gia.

Bốn người còn lại của nhà họ Phùng cũng đều trực tiếp đi túm lấy cánh tay của Thích lão gia.

Trong thời gian này, trong mắt Thích Lan Tâm cũng chỉ còn lại sự lạnh lùng và thù hận.

Đương nhiên, mấy người trẻ tuổi của nhà họ Thích kia vẫn rời rạc ngắt quãng hỏi mấy câu.

Thích Lan Tâm trả lời đơn giản một ít, trong mắt bọn họ dần xuất hiện vẻ kinh sợ giận dữ và không thể tin nổi, đợi lúc lại nhìn sang Thích lão gia, thì chỉ còn sót lại nỗi hận.

Cũng chẳng biết là bởi vì nồi bay cháo tạt, hay là bởi vì bí mật bị vạch trần, mà sắc mặt của Thích lão gia trắng bệch đi không ít, đáy mắt lão cũng vụt qua một vẻ dứt khoát.

Đột ngột, Thích lão gia bất chợt rút ra một con dao găm.

Tốc độ của lão rất nhanh, vốn dĩ lúc lão lấy dao găm ra, mọi người đều đang rút về, định cảnh giác đối phó với lão.

Nhưng chẳng ai ngờ tới, Thích lão gia lại lật tay một phát, trực tiếp đâm luôn vào ngực mình!

Đến chút tiếng động cũng chẳng có, cả con dao găm đều đã cắm ngập vào trong lồng ngực của Thích lão gia...

Phùng Bảo chửi bậy một câu, Phùng Quân định qua ngăn lại nhưng đã không kịp nữa.

Bốn người nhà họ Phùng còn lại động tác cũng cứng đờ cả lại.

Mấy người trẻ tuổi bên cạnh Thích Lan Tâm đều trở nên bất an lúng túng.

Tôi chằm chằm nhìn Thích lão gia, lão đột nhiên cười cười với tôi, cả người quỳ sụp xuống đất, từ từ gục đầu xuống...

Chẳng biết tại sao, nụ cười này của Thích lão gia, khiến tôi có một thứ cảm giác bức bối không nói ra được.

Thích Lan Tâm mím môi, toàn thân cô ta đều đang run lên, rõ ràng, cô ta cũng không ngờ sự tình lại thành thế này.

Cũng đúng vào lúc này, phía sau truyền lại rất nhiều tiếng bước chân vội vã.

Rõ ràng là động tĩnh lúc trước quá lớn, thu hút những người khác của nhà họ Thích tới.

Tôi quay đầu lại nhìn một cái, lên trên tầng không khỏi cũng có trưởng bối của nhà họ Thích, và còn rất nhiều người làm của nhà họ Thích.

Tốc độ phản ứng của Thích Lan Tâm rất nhanh, cô ta lập tức giơ tay ra kéo cửa, trực tiếp đóng cửa căn gác lại luôn.

Phùng Bảo và Phùng Quân, cùng với người nhà họ Phùng ở trong phòng.

Tôi và Thích Lan Tâm, cùng với mấy người trẻ tuổi kia ở bên ngoài.

Mấy người này được thông báo từ trước, Thích Lan Tâm vừa nãy nói nguyên do ra, bọn họ cho dù không hoàn toàn tin, nhưng cũng sẽ không ngăn cản.

Nhưng người đông rồi thì chưa chắc.

Đặc biệt là Thích lão gia mạng đã mất rồi... Nhà họ Thích chết mất gia chủ, mọi người nhìn thấy xác chết của Thích lão gia, còn có người bình tĩnh nghe đứa tiểu bối Thích Lan Tâm này nói chuyện sao? Điều đó tuyệt đối là không thể.

Trong lòng tôi dâng lên vài phần bội phục, bản lĩnh tùy cơ ứng biến của Thích Lan Tâm không yếu.

Đồng thời cô ta cũng nhìn quét qua mấy người bên cạnh một cái, khẽ nói một câu: “Để tôi đứng ra giải thích rõ ràng, đều không được nói linh tinh.”

Mấy người trẻ tuổi kia rõ ràng hơi có chút run rẩy, có điều bọn họ đều gật gật đầu.

“Lại cãi nhau với ông cụ rồi à?” Đi trên đầu nhất của đoàn người, cũng là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, ông ta và Thích lão gia có vài nét giống nhau.

“Chú Hai, các chú cũng không sao rồi à?” Thích Lan Tâm trả lời một nẻo.

Tiếp đấy cô ta cũng khẽ giới thiệu với tôi, đây là chú Hai của cô ta, Thích Mâu, ông ta bình thường thân với Thích lão gia nhất, Thích lão gia rất ít mắng ông ta.

Trong nháy mắt Thích Mâu đã đến trước mặt chúng tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận