Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1100: NGHỈ NGƠI DƯỠNG SỨC

Chẳng cần giải thích thêm, tôi liền biết ý tứ của Trần mù...

Lão chắc chắn nhìn ra được, thái độ của bà nội tôi.

Kỳ thực lần trước tôi chuẩn bị đi tộc Khương ở Trần Thương xử lý công chuyện, thái độ của bà nội đều đã hơi có chút cứng rắn.

Lần này trì hoãn thời gian lâu như vậy, bà và Từ Thi Vũ chịu khổ nhiều như thế, sợ rằng bà không thể nào để cho tôi đi được.

Trần mù rất rõ ràng là bảo tôi xử lý xong tất cả mọi việc rồi đi gặp bà nội sau.

Cuối cùng Thích Lan Tâm và Phùng Chí Vinh mới đi lên trước.

Chuyện bọn họ nói, đại khái chính là tình hình xử lý khắc phục hậu quả của mấy ngày nay, những người ở trong khu phố cũ đó, đều được đạo trưởng của nhà họ Liễu cứu tỉnh, đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán ván một số Phong thủy sư của thành phố Nội Dương giúp đỡ hồi phục lại dương khí và phần hồn phách bị tổn hại của bọn họ.

Còn về cỗ quan tài đen đó, thì để tại nhà họ Phùng, có đạo trưởng nhà họ Liễu canh chừng.

Tôi yên tâm hơn không ít, còn Phùng Chí Vinh thì lại nhắc một câu, nói mấy hôm nay, việc làm ăn của nhà họ Phùng và nhà họ Thích đều phát đạt trôi chảy khác thường, gia nghiệp nhanh chóng mở rộng, đặc biệt là nhà họ Thích, còn khai thác được một vạt quặng hiếm có giá trị không nhỏ...

Tôi cười cười, không giải thích thêm, chỉ bảo bọn họ chú ý nắm bắt.

Thay đổi bố cục phong thủy của thành phố Nội Dương, vị trí chỗ của nhà họ Phùng và nhà họ Thích, là huyệt nguồn chiêu tài.

Bọn họ giúp tôi làm bao nhiêu chuyện thế, lại có không ít cống hiến cho thành phố Nội Dương, đương nhiên xứng đáng nhận được bảo hộ của Phong thủy.

Trong ánh mắt nhìn tôi của Phùng Chí Vinh và Thích Lan Tâm toàn là kính phục và cảm kích.

Lúc nói chuyện sắp xong, Liễu Dục Chú mới mở miệng nói: “Cậu dự định lúc nào đi làm việc kia?”

Câu nói này của gã, lập tức khiến Thích Lan Tâm và Phùng Chí Vinh đưa mắt nhìn nhau, hai người rất cung kính cáo từ với tôi, rời khỏi phòng bệnh.

Trần mù ngồi xuống bên cạnh, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá cuộn, nhưng lại không châm lên.

Lưu Văn Tam, thì mò Nhị Oa Đầu ra, tu mạnh hai hơi.

Tôi cúi đầu, trầm mặc.

Liễu Dục Chú lắc lắc đầu, giọng điệu gã bình thản: “Tôi nhìn ra được sự kiên quyết trong mắt cậu, cậu sẽ không trốn tránh, nhưng cậu cũng có “trốn tránh”. Cậu đang tiếc nuối?”

Tôi lại lần nữa ngẩng đầu, trong mắt có chút cười khổ, khẽ thở dài một tiếng nói: “Kỳ thực đỡ hơn nhiều rồi, bà cụ Hà đưa bà nội tôi đi, tôi có thể đợi xong rồi qua tìm bà nội xin lỗi tạ tội, chứ nếu không, khả năng bà nội sẽ dùng cái chết để đe dọa, cho tôi thời gian mấy ngày đi Liễu đạo trưởng, tôi cần phải cùng Thi Thi...”

Kỳ thực tôi cũng chẳng phải trách Liễu Dục Chú thúc giục tôi.

Gã trước đây hứa sẽ cùng tôi qua chỗ Long mạch, đối với tâm tính gã mà nói, đây là một chuyện bắt buộc phải làm, liên quan đến trách nhiệm của bản thân đối với đại sự thiên hạ.

Đồng thời tôi tin rằng, thái độ giúp tôi của Liễu Dục Chú cũng tuyệt đối không nhỏ.

Bản thân điều này đối với tôi mà nói, liền đã là một hỗ trợ cực lớn.

Dương Thanh Sơn từng nhắc nhiều lần, thời gian không nhiều nữa, tôi đích thực cũng không thể trì hoãn quá lâu.

Trong lúc tôi suy nghĩ, Lưu Văn Tam cũng mở miệng rồi, lão làu bàu nói một câu: “Đến lừa còn cần phải nghỉ, la cũng cần phải ngủ, Thập Lục đã dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó rồi, mày...”

Trần mù thì lại húng hắng một tiếng, ngón tay đang kẹp điếu thuốc lá cuộn, trực tiếp nhét luôn thuốc vào trong mồm Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam trợn mắt nhìn Trần mù một cái, mở miệng liền định chửi.

Tôi hít sâu một hơi, dàn hòa bảo Lưu Văn Tam không cần lo lắng cho tôi, chuyện này Liễu đạo trưởng nói đúng đấy.

Tiếp đó, tôi bèn bảo bọn lão về nghỉ ngơi trước, sau khi tôi xuất viện xong liền sẽ qua nhà họ Phùng.

Liễu Dục Chú không nói thêm gì, quay người rời đi.

Trần mù cũng đứng dậy, Lưu Văn Tam thì ngược lại ngồi thêm mãi một hồi, mới thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, nói bọn lão bây giờ không giúp được gì cho tôi, có điều lão hy vọng tôi gặp phải bất cứ chuyện gì đều nhất định phải trụ vững, càng hy vọng tôi có thể quay về trước khi Hà Thái Nhi lâm bồn.

Lão còn đang định để tôi đứng ra đặt một cái tên đẹp chiêu tài sống lâu trăm tuổi nữa cơ.

Vì để trong lòng Lưu Văn Tam dễ chịu hơn chút, tôi ung dung cười cười, bảo lão đừng nghĩ nhiều, tôi bây giờ bản lĩnh đã không yếu, mạng cứng đến mức muốn chết cũng khó, còn có Liễu Dục Chú và Thanh Sơn tiền bối, trên cơ bản không cần sợ bất cứ chuyện gì.

Biểu cảm của Lưu Văn Tam lúc này mới dễ coi hơn chút, vẫn cứ dặn dò tôi không ít, rồi mới cùng Trần mù rời khỏi phòng bệnh.

Bọn lão đi xong, qua hồi lâu, Từ Thi Vũ mới vào phòng bệnh.

Kỳ thực tôi đợi đã hơi có chút bất an, suýt nữa liền gọi y tá qua tìm Từ Thi Vũ rồi...

Mà Từ Thi Vũ vào trong phòng bệnh, lúc này so với vừa nãy rõ ràng lại có thay đổi không nhỏ.

Cô ta đã thay một bộ quần áo, chải chuốt lại đầu tóc, còn trang điểm nhẹ nữa, khí sắc cả người đều tốt hơn rất nhiều.

Mà vẻ gầy gò trên thân hình cô ta, thì càng hình thành một cảm giác mềm mại yếu đuối khiến người ta mê đắm.

“Vừa nãy các anh liên tục nói chuyện, em cho rằng em nghe ít một chút thì tốt hơn, nên về nhà trang điểm thay bộ quần áo, anh đã đang đau ốm, em không thể cũng thế, nếu không anh không yên tâm được.” Từ Thi Vũ ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, cô ta khẽ nắm lấy tay tôi, giọng điệu trở lại vẻ trong trẻo như ngày tôi mới quen cô ta.

Tiếp đấy, Từ Thi Vũ lại nghiêm túc nhìn tôi nói: “Em biết anh chắc chắn sẽ về, nhưng em không biết anh đi lần này lại mất bao lâu, anh phải hứa với em một chuyện. Ngoan ngoãn yên phận, đợi lúc có thể xuất viện, mới được xuất viện rời đi.”

“Được.” Tôi gật gật đầu, hít sâu một hơi, đáp.

Trong mắt Từ Thi Vũ ánh lên nét mừng rỡ, lập tức liền cười tươi như hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận