Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1059: ANH ĐỪNG CÓ NGỦ!

Cuối cùng vẫn là mệnh số bảo vệ tôi một phát, vừa nãy đòn đó của Ngô Mậu, vốn dĩ có thể đâm xuyên qua ngực tôi, nhưng lại bị món đồ này chặn lại.

Còn về Ngô Mậu hiện giờ, thì bất động không nhúc nhích...

Khói trắng trên người y nhanh chóng bốc lên.

Tiếng hét thảm giống như từ trong miệng y phát ra, lại giống như nổ ầm từ trong ý thức tôi, đầu óc tôi đau nhức, con ngươi cũng đau đớn...

“Cạch” một tiếng vang lên.

Xác chết trên lưng Ngô Mậu, hóa ra đã rơi xuống! Hai cánh tay xác thanh thi vốn đang móc chặt lấy xương quai xanh của Ngô Mậu đó, lại còn từ vị trí bả vai, đứt rồi...

Thứ rơi xuống dưới, bèn chỉ còn lại một thân người lắp ghép, cùng với cái đầu đó!

Ngô Mậu quỳ sụp trên mặt đất, cánh tay xác thanh thi trên vai y cũng đang nhanh chóng thối rữa.

Tôi ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng hoàn toàn không có sức lực đứng dậy, thậm chí lúc này đến mí mắt cũng trở nên nặng nề khác thường.

Trúng vong của Ngô Mậu, thế mà bị tôi phá rồi?!

Đây tuyệt đối không chỉ là tác dụng của Áp trấn thần chú hoàn chỉnh, lẽ nào là bởi vì mỗi một nét bút của tôi đều hạ lên trên tướng cốt?

Đặc biệt là thóp trước, thóp trước là chỗ của hồn phách, trẻ sơ sinh hay nhìn thấy những thứ bẩn thỉu, chính là bởi vì thóp trước còn chưa đóng lại.

Nhập vong, sợ rằng cũng là thông qua thóp trước, tôi bịt kín thóp trước, lại lại phong kín toàn thân, liền đoạn tuyệt khả năng nhập vong của cái xác kỳ thi đó!

“Liễu đạo trưởng, nó không nhập nổi vong nữa... Nhanh tru...” Giọng nói của tôi đột ngột im bặt.

Bên tai tôi đột nghiên nghe thấy một tiếng thì thầm khe khẽ.

“Tới đây.” Cả người tôi rùng mình một phát.

Lúc lại ngẩng đầu lên, thì phát hiện cảnh tượng trước mắt tôi nhìn thấy đã thay đổi rồi.

Vị trí của cái xác kỳ thi chỉ còn lại thân người đó, làm gì có kỳ thi nào, mà là một người đàn ông toàn thân ướt sũng...

“Thập Lục... Tới....”

Người đàn ông này... Hiển nhiên chính là bố tôi! Chỉ có điều hai con mắt bố dài hẹp, ánh lên vằn máu, và còn từng tia xanh thẫm.

Tôi dùng sức cắn đầu lưỡi một phát.

Nhưng phát hiện ngoài mùi máu tanh, thì không còn bất cứ cảm giác nào nữa, lúc trước số lần cắn lưỡi quá nhiều rồi, và cả đau đớn trên người đã quá tê dại, tôi đều không còn cảm giác đau nữa rồi.

Vụt lắc mạnh đầu một phát, tôi cực lực muốn khiến bản thân giữ tỉnh táo.

Cảnh tượng trước mắt lại thay đổi rồi... hình bóng của bố tôi không còn nữa, thay vào đó, hóa ra là một người đàn bà đầu mặt bị mái tóc che kín, quần áo trên người bà ta cũ bẩn đầy máu, bà ta chầm chậm vén mái tóc rối bù lên, lộ ra ngoài là một khuôn mặt trẻ trung bi thương.

“Thập Lục, qua bên cạnh mẹ nào.” Âm thanh đau thương, toát ra một sự tiếc nuối mãnh liệt.

Hai mắt tôi trợn tròn, nhấc tay lên, bạt thật mạnh một tát lên trên mặt mình!

Tiếp sau đó, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi nữa...

Lần này là một người đàn ông già, khuôn mặt gầy sọp, mặc Đường phục, ánh mắt ông ta nhìn tôi rất hiền hậu.

“Thập Lục, mày không làm ông nội thất vọng...”

Tôi biết, tất cả những thứ này đều là ảo giác, là thảng thốt, là hư ảo, là bởi vì sự đặc thù của cái xác kỳ thi đó, y hiện giờ không còn Ngô Mậu để nhập vong, sợ là lại đổi mục tiêu nhắm lên người tôi rồi.

Cái xác kỳ thi này đúng thật là hung sát, đáng sợ!

Đáng sợ đến mức khó mà mô tả được, thứ nó ảnh hưởng đến, hóa ra là sự yếu đuối ở chỗ sâu nhất trong nội tâm con người!

Vậy sự yếu đuối của Liễu Dục Chú, lại là thứ gì?!

Tôi run lẩy bẩy từ dưới đất đứng dậy, chẳng biết lấy đâu ra sức lực, run rẩy đi về phía hình bóng người già cuối cùng đó...

Mà sau khi tôi đứng dậy xong, tôi liền phát hiện, cơ thể của bản thân khó mà khống chế được nữa, tôi muốn dừng lại, mà đều không dừng lại nổi.

Có điều khi tôi đi đến trước mặt “ông nội”, đột nhiên tất cả mọi thứ lại toàn bộ đều tiêu tan, trong lúc thảng thốt, thứ đập vào mắt là một khúc xác chết chỉ còn lại cái đầu và thân người.

Trên đỉnh đầu cái xác chết đó, đang dán không chỉ một đạo phù.

Phù giao thoa ở chính giữa, trước sau tổng cộng mười tờ, bao bọc chặt lấy cái đầu của nó, liên tục kéo dài cho tới giữa ngực và bụng.

Hơn nữa trên số phù này, còn có vệt máu manh mảnh, rõ ràng là lại được sao chép một lượt nữa.

Yên tĩnh, thứ còn lại chỉ có yên tĩnh, dường như tất cả âm thanh đều đã biến mất không còn nữa.

Bên cạnh “kỳ thi”, là Liễu Dục Chú, có điều Liễu Dục Chú hiện giờ, đã không còn vẻ “thần dũng” ban nãy.

Kim cắm trên đỉnh đầu gã, đang từng chiếc từng chiếc rơi xuống.

Ánh mắt lạnh lùng khốc liệt đó của gã, đang dần trở nên yếu ớt, ảm đạm.

Tôi trợn to hai mắt, chằm chằm nhìn cái xác kỳ thi đó.

Lúc này tay của tôi, đang giơ lên, định túm lên mặt của xác kỳ thi!

Hơn nữa tôi phát hiện, kỳ thực tôi cũng không hề đứng dậy được.

Chỉ là ảo giác vừa nãy, khiến tôi cảm giác mình đã đứng dậy rồi, trên thực tế tôi hiện giờ đang nằm bò trên đất, mặt đất toàn là vết máu, trên tay của tôi cũng dính đầy máu tươi...

Rất rõ ràng, Liễu Dục Chú mới vừa vẽ xong phù.

Nếu như vừa nãy, tôi lại hơi nhanh hơn một chút xíu, chạm vào cái xác kỳ thi này, sợ rằng Ngũ đế Phong táng phù của Liễu Dục Chú liền sẽ bị phá bỏ.

“Không... Không sao rồi... Liễu đạo trưởng...” Tôi chỉ cảm giác toàn thân đau đớn, cảm giác quay cuồng ập đến từng đợt.

Tôi cố nén không để bản thân ngất đi.

Bây giờ ngất xỉu ở đây, bèn chẳng khác gì mất nửa mạng sống cả... Có trời biết sẽ còn có biến cố gì nữa? Có trời biết đợi lúc nữa Ngô Mậu liệu có tỉnh lại hay không.

Chỉ có điều, hai mắt của Liễu Dục Chú, thì lại nhắm lại rồi, gã đang ngã ngửa ra phía sau.

Mặt tôi biến sắc mạnh, gắng gượng chút sức lực cuối cùng, vụt chồm một phát về phía sau lưng Liễu Dục Chú.

“Rầm!” một phát, lưng của Liễu Dục Chú đè mạnh lên trên người tôi.

Bản thân tôi đã bị thương không nhẹ, đè một phát thế này, lại khiến tôi thổ huyết một phát.

Được cái sau gáy của Liễu Dục Chú không trực tiếp đập xuống dưới đất, sau lưng gã, còn có không ít viên đá nhọn hoắt, lúc này toàn bộ đều bị tôi đè ở dưới người.

Sợ rằng đây chính là tác dụng phụ do vừa nãy Liễu Dục Chú dùng số kim bạc kia rồi...

“Liễu đạo trưởng, trụ vững, chúng ta bây giờ ra ngoài luôn.” Đau đớn trước ngực khiến tôi miễn cưỡng tỉnh táo, khát vọng sống cũng khiến tôi không dám hôn mê, tôi nghiến răng gầm lên, thế này là đang gọi tỉnh ý thức của Liễu Dục Chú, đồng thời cũng là đang khiến bản thân tôi gắng trụ vững!

Tôi khó nhọc lật người lên, để Liễu Dục Chú đặt nằm lên trên hai đùi tôi, Liễu Dục Chú đã hôn mê bất tỉnh rồi.

Tôi dùng ngón tay cái bấm mạnh vào nhân trung của Liễu Dục Chú!

Mà Liễu Dục Chú lại không chút phản ứng, hơn nữa hơi thở của gã, đang trở nên yếu ớt...

Thân người tôi run lên một phát.

Đầu óc rơi vào một sự hoảng loạn trước giờ chưa từng có.

“Liễu đạo trưởng, anh trụ vững! Anh là đạo sĩ nhà họ Liễu! Làm sao có thể chết ở nơi thế này được!?”

“Thiện thi đan... Bên chỗ Thanh Sơn tiền bối có Thiện thi đan! Anh đừng có ngủ!” Tôi run giọng nói.

Chỉ có điều lúc này, tôi cũng cảm thấy hô hấp trong lồng ngực trở nên khó khăn, hơn nữa lồng ngực liên tục cảm thấy ấm nóng...

Cánh tay Liễu Dục Chú toàn là máu, thấm đẫm toàn máu...

Tôi cúi đầu nhìn, đó không phải do tay của Liễu Dục Chú bị thương, mà là ở vị trí ngực bên phải của tôi có một thanh kiếm cắm xuyên qua!

[Tác giả có lời muốn nói]

Lão La (mặt đầy khát vọng sống): Chuyện này, tình tiết yêu cầu, chú Văn Tam, chú Trần, ai cũng đều từng gặp nguy cơ sinh tử. Đoàn đội mới có thể giải quyết vấn đề! Chúng ta hẹn ngày mai gặp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận