Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 970: THỢ SĂN SẮP ĐỔI RỒI

Sau khi mở cái bọc vải ra xong, đập vào mắt bèn là Dương Công Bàn.

Chiếc đĩa đồng vuông vuông vức vức, ở giữa là khay tròn hơi lồi lên, kim chỉ hơi hơi hình thành kim xoay... Âm thanh rè rè đã lâu không nghe thấy, vô cùng rõ nét.

Lại lần nữa nâng Dương Công Bàn trong lòng bàn tay, cái cảm giác không cầm nổi Dương Công Bàn lên ở Hồng Hà lần trước đã biến mất không còn nữa.

Giống hệt không khác gì trước đây, thậm chí còn có một thứ cảm giác có thể dễ dàng điều khiển.

Tôi hít sâu một hơi, trong lòng lập tức càng ổn định thêm vài phần.

Đem Dương Công Bàn treo vào thắt lưng, tôi trầm giọng nói: “Liễu đạo trưởng, đa tạ.” Ánh mắt Liễu Dục Chú sâu thẳm nhìn tôi một cái, bình thản nói: “Hai chữ đa tạ này, xong việc thì nói với cô ta đi.” Nói xong, Liễu Dục Chú bèn quay người đi về phía hậu viện.

Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương đồng thời cất bước, đám đạo sĩ kia thì không nhúc nhích, vẫn cứ đứng yên trong đại viện.

Tôi giơ tay lên làm một động tác ngăn lại, ra hiệu bảo Phùng Quân không cần đi theo tôi, sau đó cũng theo sát Liễu Dục Chú đi qua hậu viện.

Vừa vào trong hậu viện, tôi bèn nhìn thấy trong sân đặt một cỗ quan tài.

Tôi một phát liền nhìn ra được, đây là cỗ quan tài Ương sát Trạch hung trong công trình đó, ở trên đầu quan tài đặt một chiếc gương đồng, trên thân quan tài đè một tấm vải trắng, trên vải trắng đã được viết dày đặc chi chít phù văn.

Ngoài ra, cửa căn phòng trấn áp xác chết màu đen bên cạnh vẫn chẳng có thay đổi gì, vẫn giữ nguyên bộ dạng lúc trước.

Liễu Dục Chú dừng bước, nói với tôi: “Chuyện của Trương Nhĩ, tôi đã đơn giản kể một ít, bố cục Phong thủy và Từ Bạch Bì, cũng đã nói chuyện qua với các trưởng lão, bây giờ thì giống như những gì chúng ta bàn bạc lúc trước, đợi bên chỗ Dương sai có manh mối và thông tin, thì sẽ chuẩn bị động thủ.”

Nói đến đây, Liễu Dục Chú lại nhìn tôi một cái, nói: “Cậu xem bí mật qua phong tỏa con phố cũ đó, cần bao nhiêu người thì đủ?” Tôi hít sâu một hơi, trả lời: “Kế hoạch cần hơi thay đổi một chút.”

Đầu mày Liễu Dục Chú hơi nhíu lại, ba người Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương mặt cũng lộ vẻ nghi hoặc.

Tôi không do dự, trực tiếp liền đem vị trí chuẩn xác và chuyện của Trương Nhĩ tôi có được bảo với bọn họ.

Còn về Ngô Mậu, thì tôi không nói quá chi tiết, chủ yếu sự việc này không liên quan đến nhà họ Liễu, bọn họ cũng không quản được, không cần thiết phải nói ra gây nhiễu tư duy.

Hơi ngừng lại một chút xong, tôi bèn nói dự định của mình ra.

Trương Nhĩ chắc chắn đã dùng thủ đoạn để tránh né Dương sai, thậm chí khả năng còn để lại một số manh mối giả, nói không chừng còn có cả bẫy, hiện giờ chỗ mà lão đang ở, việc mà lão đang làm, chắc chắn đến cuối cùng cũng là nhắm vào chúng tôi, có điều chúng tôi có thể lợi dụng biến số này, tương kế tựu kế, dùng thủ đoạn chớp nhoáng, hoặc giả có thể đánh cho lão trở tay không kịp.

Có điều chúng tôi cũng cần vạn lần cẩn thận, về Ôn thần chú, cái thứ này dù sao còn rất nhiều điều chưa biết, cần cố gắng giảm thiểu thương vong.

Tôi nói hết xong, Liễu Dục Chú cúi đầu trầm tư, ba người Liễu Hóa Đạo thì đều nhìn lẫn nhau một cái, ba người bắt đầu bàn bạc.

Bọn họ thương thảo khoảng chừng hơn mười phút, tiếng thảo luận bèn dừng lại.

Người mở miệng là Liễu Hóa Đạo, giọng của lão hơi có vẻ khàn khàn: “La Thập Lục, cậu xem dùng mười người qua trông chừng chỗ phố cổ được không? Chúng tôi tổng cộng đưa tới trăm người, còn lại chín mươi người, bày bố Khóa thần cáo văn của Đạo pháp nhà họ Liễu chúng tôi, trực tiếp phong tỏa hoàn toàn cái chỗ mà cậu đưa ra này, ba lão già chúng tôi, cộng thêm Dục Chú, và cả cậu, năm người đi đối phó Trương Nhĩ?”

“Binh quý ở tinh không ở nhiều, lão Trương Nhĩ này quá lươn lẹo, theo hiểu biết của chúng tôi về lão dựa vào chuyện lão làm ở tộc Khương gần đây, kẻ này sở trường nhất chính là tháo mạng, hình nhân giấy gây họa ở nhà họ Liễu cũng là lão thao túng, cuối cùng lão lại chạy mất, những tiểu bối còn lại trong tộc coi như được một ít bài học và kinh nghiệm.”

Tim tôi không nhịn được mà đập điên cuồng.

Hình nhân giấy đích thực cần người thao túng, Âm dương trạch Trương Nhĩ giao cho Dương Hưng.

Lúc ở tộc Khương, đối mặt với bao nhiêu người nhà họ Liễu như vậy, ngoài bản thân lão ra, chắc chắn ai cũng đều không được.

Có điều tộc Khương đều được coi là địa bàn của nhà họ Liễu, trên địa bàn của người khác, mà Trương Nhĩ lại vẫn cứ trơn tuột như con trạch, khiến người nhà họ Liễu chẳng làm gì được, có thể tưởng tượng được phương thức tháo chạy của lão... Chắc chắn còn không đơn giản hơn cả trong tưởng tượng của tôi.

Hít sâu một hơi, tôi gật gật đầu nói: “Thân thủ lão không đủ, chúng ta đối phó với lão, người kỳ thực đã đủ rồi, đám hình nhân đó trước mặt chúng ta không đáng để lo, trừ phi lão kiếm về lượng lớn da xác thanh thi, có điều khả năng này không lớn, ngoài ra, thứ cần lo lắng chính là Ôn thần chú...”

“Thứ chú pháp đó có độc đến đâu, cũng không thể nào độc hơn Xác âm luyến dương, chúng ta đến Xác âm luyến dương đều đã từng đối phó, La Thập Lục cậu đến đầu của Xác âm luyến dương đều đã từng trảm, kể cả đó là xác Ôn thần, cậu lẽ nào không trảm nổi sao?”

“Cậu không trảm nổi, Dục Chú và chúng tôi sẽ trảm diệt.” Giọng của Liễu Hóa Đạo đều đã trở nên nghiêm khắc hơn không ít, thậm chí còn toát ra giọng điệu quát nạt, nhưng lão nói hết xong, thần thái lại khôi phục lại vẻ bình ổn thân thiện.

“Tôi liên lạc với Trâu Vi Dân một chút, xem xem tình hình bên chỗ anh ta thế nào, dặn bọn họ đừng loạn thế trận, dù sao Dương sai tai mắt cũng nhiều, chúng ta hành động, hoặc giả sẽ gây ra sự chú ý của bọn họ.” Tôi lại lần nữa thận trọng mở miệng.

Liễu Dục Chú gật đầu biểu thị tán đồng, những người còn lại cũng không tiếp tục nói nữa.

Tôi nói chuyện với Trâu Vi Dân xong, đại khái cũng đã biết được, mấy người Trâu Vi Dân rõ ràng không biết việc rà soát và phong tỏa của bọn họ đã xảy ra vấn đề rồi, còn bảo với tôi điều tra ra manh mối, đang thực thi thu nhỏ phạm vi bao vây.

Tôi không hề nói với Trâu Vi Dân thông tin chúng tôi biết, mà dặn dò Trâu Vi Dân, giữ nguyên phương thức trước mắt, đừng thay đổi, có bất cứ tình hình gì đều phải ngay lập tức thông báo với tôi, ngàn vạn lần cần chú ý đến vấn đề an toàn.

Cuối cùng tôi đặc biệt trịnh trọng dặn Trâu Vi Dân, chúng tôi cũng sẽ có hành động, có điều cần tuyệt đối bảo mật, nếu tai mắt của bọn họ phát hiện hành động của chúng tôi, mong bọn họ đừng có động thái bất thường, để tránh đánh rắn động cỏ.

Sau khi tôi nói hết xong, trong giọng điệu của Trâu Vi Dân lập tức liền có thêm chút vẻ nghi ngờ kinh ngạc.

Anh ta nhỏ giọng hỏi tôi một câu, có phải hành động của bọn họ xảy ra vấn đề gì rồi không?

Mí mắt tôi khẽ giật, tư duy của Trâu Vi Dân quả nhiên nhạy bén, có thể nắm bắt được bất cứ thay đổi nhỏ bé nào.

Tôi trầm ngâm một lát, bảo với anh ta trước tiên đừng hỏi nhiều, giữ nguyên hiện trạng là được.

Trước khi cúp điện thoại, tôi lại nghĩ ngợi một chút, bảo với Trâu Vi Dân, tôi lại phái thêm vài người cho anh ta, có thể khiến anh ta đẩy nhanh hành động hơn một cách thích đáng.

Trâu Vi Dân ngay lập tức liền hỏi: “La tiên sinh, cậu cần che mắt người khác? Yên tâm, tôi đã biết rồi, tôi sẽ toàn lực phối hợp.”

Sự thông minh và nhạy bén của Trâu Vi Dân càng khiến tôi yên tâm hơn một chút.

Sau khi cúp điện thoại, tôi ngoảnh đầu nhìn sang Liễu Hóa Đạo, nghiêm túc nói: “Liễu trưởng lão, Khóa thần cáo văn, chắc không dùng đến toàn bộ chín mươi người nhỉ, có thể điều ra mấy người cho tôi được không?”

“Trương Nhĩ dùng kế sách giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, tôi cũng dự định làm như vậy. Lão rõ ràng đã phát hiện ra việc bao vây của Dương sai, hơn nữa dẫn dụ bọn họ qua nơi mà lão sắp xếp sẵn. Chỉ cần động tác “Phối hợp” của Dương sai hơi gấp gáp hơn chút ít, cộng với đạo sĩ nhà họ Liễu đột ngột xuất hiện giữa đám Dương sai, Trương Nhĩ sẽ càng chắc chắn kế hoạch của bản thân đã đạt được mục đích rồi.”

“Ngoài ra tôi cảm giác lão khả năng sẽ có cạm bẫy hại người, chuyện này không được để chết Dương sai.” Giọng điệu tôi trịnh trọng khác thường, nói.

Liễu Hóa Đạo nghĩ ngợi một chút, gật gật đầu, nói: “Mười người, thế nào? Trong mười người này tôi chọn ra mấy người lần đó từng cảnh giới trong tộc, Trương Nhĩ từng chạm mặt với mấy người này, sẽ càng quen thuộc hơn.”

Tôi lập tức gật đầu đồng ý.

Lúc này trời đã chạng vạng, cách màn đêm buông xuống chỉ còn một vạch mỏng manh.

Tôi hạ giọng lẩm bẩm: “Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở sau, lần này, thợ săn phải thay đổi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận