Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1053: CÒN KHÔNG QUỲ XUỐNG?!

Ngược lại là Ngô Mậu kinh hãi rút kiếm ra một chút, không cứa đến cổ của Liễu Dục Chú.

Ngô Mậu không nói tiếng nào, tay phải của y vẫn giữ lấy kiếm, tay trái vụt túm lấy la bàn ở thắt lưng.

Sau khi vung lên, bèn vỗ thẳng về phía trên trán của Liễu Dục Chú!

“Địt!” Đồng thời y còn chửi lên thành tiếng, cái âm thanh đó đều đã lạc cả giọng, toát lên nỗi sợ hãi mãnh liệt, không cách gì đè nén!

Bả vai của Liễu Dục Chú động đậy một phát, gã chỉ đơn giản nhấc tay phải lên, tiếp đấy cùi tay liền thúc lên ngực của Ngô Mậu.

Ngô Mậu hai mắt trợn tròn, cả người cong lên như một con tôm, cổ chúi ra trước, thân người lùi sau!

Giây tiếp theo, y liền đập mạnh lên trên tường, vừa hay đập vào trước ngực của cái xác chết đó!

Động tác với biên độ lớn thế này, cái xác chết đó trực tiếp liền bị đập ra ngoài, càng quái dị hơn là, hai tay hai chân của nó, lại còn vừa vặn vắt lên trên người của Ngô Mậu.

Ngô Mậu kinh hãi ré lên một tiếng, vùng vẫy giãy giụa!

Y giãy giụa thế này, ngược lại khiến cho cái chân tay đó càng kẹp chặt hơn!

Tiếng cười the thé, đột nhiên vang dội trong không gian nhỏ hẹp này.

Tiếng cười, đến từ Liễu Dục Chú.

Ngô Mậu đột nhiên lại là một tiếng hét thảm thê thiết.

Y mặt mày hung hãn, vụt một phát chống người đứng dậy.

Có điều giây tiếp theo, y liền bất động rồi...

Bởi vì tôi chú ý đến, hai tay của cái xác chết đó, trong lúc Ngô Mậu giãy giụa, hóa ra lại đã đâm vào trong xương quai xanh của y...

Máu đang chảy ra ngoài, Ngô Mậu dường như cũng mất đi thần trí, bất động không nhúc nhích.

Nếu không phải hơi thở của y vẫn bình thường, lồng ngực còn đang phập phồng, tôi đều tưởng rằng y đã chết rồi.

Liễu Dục Chú quay đầu lại, thân người vốn cao lớn đó của gã, lại cho người ta một cảm giác ẻo lả, bả vai hơi hơi rũ xuống, nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi.

Lòng bàn tay tôi mồ hôi liên tục túa ra, đều đã sắp không nắm chặt được gậy khóc tang nữa.

Tôi theo bản năng lùi sau hai bước, trên lưng toàn là mồ hôi lạnh.

Liễu Dục Chú lại cười cười, cái biểu cảm đó đừng hỏi kỳ dị cỡ nào.

Nhưng tôi sau cơn sợ hãi ngắn ngủi xong, lồng ngực lại càng cảm thấy đau nhức, bí bức.

Dựa vào bản tính tính cách của Liễu Dục Chú, vụ trúng vong này, về sau nhất định cũng sẽ đem lại tổn hại cho đạo tâm của gã.

“Đào mộ người ta, đáng bị móc tim móc cốt.” Trong u ám, từ miệng Liễu Dục Chú bật ra mấy chữ này.

Tiếng nói này khiến lòng tôi càng ớn lạnh, tôi nói từng câu từng chữ một: “Mồ hôi xương máu của dân tạm thời chưa nói, xây phần mộ, lại còn táng thầy thợ, giết người không chớp mắt, ai mới nên bị móc tim móc cốt? Dùng sáu xác ghép một đầu, là ai đào mồ ai trước?”

Môi Liễu Dục Chú đột nhiên mím lại, gã lừ lừ nhìn tôi, sải bước đi về phía tôi.

Tốc độ bước chân gã không hề nhanh, có điều bởi Liễu Dục Chú vốn đã cao lớn, vậy nên hai ba bước, liền đã sắp đến trước mặt tôi rồi.

Tôi lùi ra sau, đồng thời giắt gậy khóc tang vào thắt lưng, thứ trong tay rút ra là Nghiên Thiên Can và Bút Địa Chi.

Gã tiếp tục lên trước, tôi liền tiếp tục lùi sau.

Trong nháy mắt, tôi liền bị ép đến trước góc tường.

Liễu Dục Chú thò tay, trực tiếp túm về phía bả vai tôi, trong mắt gã đột nhiên xẹt qua một tia hung tợn u ám, hạ giọng quát: “Quỳ xuống!”

Cái cảm giác ngột ngạt bức bối bị tôi đè nén xuống lúc trước suýt chút nữa thì bị bộc phát ra.

Tôi vụt một phát cắn đầu lưỡi, khoang miệng trong nháy mắt ngậm đầy máu tươi, nhanh chóng thầm niệm chú pháp của Thần bà.

Tay của Liễu Dục Chú, mắt nhìn liền sắp ấn lấy bả vai của tôi.

Tôi vụt tránh né một phát, gã nghiêng người túm tiếp...

Lúc này điều khiến tôi hơi thở phào một tiếng chính là, tuy bị trúng vong rồi, nhưng thân thủ của Liễu Dục Chú, rõ ràng kém xa so với bản thân gã.

Cơ thể của con người nếu coi như binh khí, vậy ý thức chính là đôi tay, bản thân Liễu Dục Chú biết khống chế cơ thể của mình như thế nào, cái thứ nhập vong gã, thì chỉ có thể dựa vào một cái vỏ rỗng.

Tôi nhanh chóng tránh né, Liễu Dục Chú đột ngột lách người, gã nhấc chân, trực tiếp đạp thẳng một phát về phía thắt lưng tôi!

Động tác đạp này biên độ cực lớn, lực đạp cũng mạnh đến cực điểm!

Tôi khó khắn lắm mới vừa vặn né được, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm đẫm.

Tuy Liễu Dục Chú đã trì trệ hơn rất nhiều, nhưng trúng vong còn có một đặc điểm, chính là sẽ khiến sức lực càng mạnh hơn!

Giống như Liễu Dục Chú lúc này, gã sợ rằng một đạp liền sẽ khiến tôi gãy xương đứt gân...

Tránh được xong, tôi nhanh chân chạy đến vị trí chính giữa.

Nhưng lúc này, trong đầu tôi lại đột nhiên ong lên một phát, nghĩ đến một khả năng!

Đây còn là bởi vì vừa nãy Ngô Mậu xuống tay với Liễu Dục Chú, cho tôi lời nhắc nhở!

Liễu Dục Chú bị nhập vong, căn nguyên vẫn là xác chết!

Ngô Mậu có thể dùng Liễu Dục Chú để uy hiếp tôi, tôi thì có thể thông qua việc động đến bản thân xác chết, để thử phá vỡ việc nhập vong này! Chứ không phải là xuống tay từ trên người Liễu Dục Chú!

Tôi thực sự không cách gì đối đầu thẳng với Liễu Dục Chú được!

Vụt ngoảnh đầu, tôi nhìn sang khúc xác chết không đầu trong quan tài bằng ngọc đó.

Lúc này, mục đích của tôi không phải là cái đầu xác thanh thi đó, khúc xác chết này, cũng là một bộ phận của y.

Tôi trấn xác chết này, nhất định cũng có tác dụng!

Tư duy đến đây, tôi vụt nhấc Bút Địa Chi lên, liền định hạ bút về phía cái xác chết đó!

Thế nhưng đúng vào lúc này, tốc độ của Liễu Dục Chú, đột ngột trở nên nhanh hơn rất nhiều!

Gã lại trong nháy mắt lao đến trước mặt tôi, giống như sự trì trệ vừa nãy của gã, là đang thích ứng vậy.

Liễu Dục Chú giơ tay vung một phát, phát này không hề trực tiếp tấn công tôi, mà ngược lại là giật một phát ở trên cổ tôi.

Bựt một tiếng, dây thừng trên cổ tôi đứt rồi...

Cái cảm giác lạnh buốt đau nhói ở ngực đó, lập tức biến mất không còn nữa...

Thay vào đó, lập tức liền là từng cơn quay cuồng!

Giây tiếp theo, tay còn lại của gã bèn vỗ thật mạnh về phía ngực tôi.

“Vật tế của lễ tế, đeo vào mà không quỳ xuống thần phục, bèn không xứng đeo.” Âm thanh ẻo lả tà ác nổ bung bên tai.

Một chưởng đó, cũng sắp hạ lên trên lồng ngực tôi rồi!

Hai mắt tôi trợn to, vốn tôi định tránh né, nhưng phát này, tôi cũng dứt khoát không né nữa!

[Tác giả có lời muốn nói]

Nội dung tình tiết nhiều, vậy nên chia chương ra một chút. Lão La muốn cầu tý thưởng. Tiếp nữa là Liễu đạo trưởng làm xong rồi, mấy hôm nay bèn có thể gửi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận