Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 449: ĐÍCH THÂN ĐỠ ÂM SANH TỬ

Tiếng gào khóc vừa nãy, chính là do cô ta phát ra.

Trong lòng tôi rất rõ, đây là do người đàn bà đã chết kia hóa sát, khiến cho bà bầu còn sống này bị vong khách nhập, giống như lần đó Tiểu Niếp khiến pháp y bị vong khách nhập vậy.

Bà bầu này làm gì còn ý thức, cô ta chỉ muốn chém sống tôi thôi!

Nhưng tôi cũng không dám ra tay với cô ta, cô ta là một người đang sống sờ sờ, còn sắp lâm bồn chờ sinh nữa.

Người bị vong khách nhập, đều không biết đau đớn là gì, nhưng tôi mà đánh cô ta, thì không chừng sẽ đánh thành một xác hai mạng luôn.

Toan tính của kẻ đó đúng là mắt xích này nối tiếp mắt xích kia, kể cả tôi phá vỡ cấm kỵ, hắn cũng không để tôi đi phá một cách nhẹ nhàng.

Trong lúc suy nghĩ, tôi nhanh chóng né qua nhát dao này của bà bầu kia.

Kết quả rắc một tiếng nhỏ, cô ta lại một dao chém luôn lên trên tượng gốm xương mèo!

Tượng gốm xương mèo lập tức vỡ nát, mảnh vỡ rơi đầy đất.

Vẻ mặt cô ta hung hãn, đầu tóc rối bù, oán hận hét lên một tiếng nữa: “Trả con lại cho tao! Mày với nó cùng hại chết tao, còn định cướp con tao, hôm nay tao phải liều với mày!”

Bà bầu lại chém một dao về phía tôi, trong phòng quá chật hẹp, khiến tôi liền bị ép thẳng đến góc tường.

Cái xác nữ trên giường kia, đã hoàn thành triệt để quá trình hóa hắc sát, lông đỏ cũng đang dần dần che phủ lông đen.

Cô ta không chỉ ngồi dậy, mà chẳng biết từ lúc nào còn dựng đứng lên ở bên cạnh giường.

Cái đầu xoay lại nhìn tôi, đôi chân thon dài hở ra ngoài, vẫn còn đang có máu chảy xuống.

Không biết là ảo giác hay do tác dụng tâm lý, mà tôi cứ có cảm giác cô ta giống như đang cười vậy.

Lông nhung nhỏ mịn trên đầu trên mặt cô ta, càng khiến người ta trào lên cảm giác khiếp sợ.

Tôi cũng đã bị dồn đến mức chẳng còn chỗ lùi nữa, cũng chẳng dám vứt cái âm thai đi, một tay liền trực tiếp tóm thẳng về phía cổ tay bà bầu kia!

Chỉ riêng tốc độ phản ứng, tôi đã nhanh hơn cô ta nhiều rồi, một phát túm lấy cổ tay cô ta xong, thuận tay lại kéo cô ta lên trước một phát, mượn lực chém về phía cái bàn ở bên cạnh!

Rầm một tiếng, con dao phay chém lên trên bàn, liền chặt sâu luôn vào trong.

Sắc mặt của bà bầu kia càng hung tợn hơn, cũng không buông tay, mà dùng sức rút dao.

Tôi nhân cơ hội này, né qua người của bà bầu, lách mình đến phía trước cái xác nữ ở cạnh giường.

Nhanh chóng mò la bàn nhái ra, bốp một phát đập lên đỉnh đầu của cái xác nữ!

Giây phút la bàn nhái rơi lên trên đỉnh đầu cô ta, lông nhung trên người cô ta liền bắt đầu nhanh chóng tiêu tan.

La bàn nhái ba tầng phong thủy đến cả huyết sát cũng có thể trấn áp dễ dàng, đối phó với cô ta, phải nói là dễ như trở bàn tay!

Bà bầu kia vốn vừa mới rút dao ra, đang lần nữa lao về phía tôi, thì thân người cũng đột nhiên đứng khựng lại, mềm nhũn ngã vật ra đất, hôn mê bất tỉnh.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, gân xanh trên huyệt thái dương vẫn đang không ngừng co giật.

Ban nãy tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, sớm đã biết cô ta chắc chắn sẽ hóa sát, đồ nghề trấn sát với tay là có thể lấy được.

Chỉ có điều bà bầu kia xuất hiện quá đột ngột, ép tôi tránh ra luôn.

May là, cuối cùng cũng có nguy không có hiểm.

Nhìn cái tượng gốm xương mèo vỡ nát, tôi vẫn có chút khó xử.

Tượng gốm xương mèo chỉ còn mỗi một cái đó, những thứ khác lần đó đều để lại thôn Liễu Hà rồi, tôi còn phải về thôn một chuyến, nhưng bây giờ điều càng quan trọng hơn là sự an nguy của Từ Thi Vũ.

Còn cả bà bầu này cùng với xác chết của người đàn bà kia cũng phải xử lý thỏa đáng.

Lấy ra một mảnh vải, tôi dự định bọc âm thai lại trước đã.

Trải mảnh vải ra, thì cũng coi như không trực tiếp chạm đất nữa, âm thai vừa tuột khỏi tay đặt xuống.

Thì nó đột nhiên lại động đậy một phát nữa, hơn nữa lần động đậy này, không còn là run rẩy nữa, mà là co giật, thậm chí trong lúc co giật, còn có kèm cả mấy tiếng khóc yếu ớt! Tôi không khỏi kinh ngạc.

Cùng với tiếng khóc yếu ớt, vị trí ngực bụng của cái âm thai này cũng không ngừng phập phồng lên xuống.

Nó không giống như những âm thai mà trước đây tôi từng tiếp xúc có nước da trắng xanh, mà ngược lại là toát ra một thứ màu đỏ như tôm luộc.

Chỗ mà ban nãy tôi túm lấy người nó, cũng có vết đỏ, giống như người bị bóp véo lâu vậy.

Vô thức, tôi đưa tay ra, đặt lên trước cánh mũi của nó.

Hơi thở yếu ớt phả lên trên đầu ngón tay tôi, cho dù nhẹ như sắp tắt, nhưng vẫn có thể xác định, đây chính là hơi thở!

Lúc đó tim tôi liền như bị bóp chặt vậy.

Đứa bé này, hóa ra còn chưa chết?!

Nó tuyệt đối không phải là xác sống, có thể hô hấp, còn có thể khóc, đích thực chính là người sống mà!

Trên trán tôi đã dày đặc mồ hôi, ngoảnh đầu nhìn dây lụa trắng phía sau cửa một phát, rồi lại nhìn cái xác nữ kia một cái.

Máu đang chảy giữa hai chân cô ta, tuy màu sắc đã sậm hơn nhiều, nhưng cũng không phải là máu bẩn của người chết thời gian rất dài.

Tôi liền hiểu ngay ra.

Đây chắc chắn là sau khi tôi phát hiện ra địa chỉ kia ở trong nhà Từ Thi Vũ, trên đường đến đây, kẻ đó mới giết người đàn bà này.

Hắn sớm đã chuẩn bị sẵn, nhưng cũng đợi tôi vào tròng xong mới thực thi.

Sợ rằng trước khi tôi đến, người đàn bà này vừa mới chết chưa lâu.

Thai nhi được tôi đỡ ra, vẫn còn một hơi thở, cũng là bình thường...

Tôi nhanh chóng móc điện thoại ra, gọi cho 120.

Tiếp đấy lại liên lạc với Phùng Chí Vinh, giải thích đơn giản tình hình ở đây, bảo ông ta đi liên hệ với phòng ban của Từ Thi Vũ bên Cục.

Sở dĩ tôi không tự mình gọi cảnh sát, cũng là bởi có rất nhiều chuyện không nói rõ ràng được, có Phùng Chí Vinh nhúng tay vào, sẽ đỡ hơn một chút.

Lúc này wechat cũng nhận được một tin nhắn mới, trên đó viết.

“La Thập Lục, cách có mấy ngày, mà đúng là phải nhìn nhau bằng cặp mắt khác, nó ở dưới sông ngầm, tao tha cho nó một mạng.”

“Có điều, mạng của mày, tao sẽ lấy.”

Tôi bỏ qua luôn tin nhắn thứ hai của hắn.

Sông ngầm?

Con sông ngầm ở phía dưới nhà họ Cố? Thế thì Từ Thi Vũ đúng là đang ở chỗ hiểm!

Chỉ là, tôi cũng chẳng cách nào lập tức đi ngay...

Đứa trẻ sơ sinh trên mảnh vải trắng, hơi thở ngày càng yếu hơn.

Tôi nhanh chóng cởi bỏ một chiếc áo len ở bên trong Đường phục, bọc lên người cho nó.

Lại cởi áo khoác trên người cái xác nữ kia xuống, nhưng vẫn chẳng tác dụng gì...

Đứa bé này đúng thật đáng thương, trước khi ra đời mẹ đã chết rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi cũng bức bối khác thường.

Mạng của nó với tôi, chẳng phải cũng có chỗ giống nhau đến kinh người sao?

Đứa bé còn sống được sinh ra từ bụng người chết.

Âm sanh tử đấy!

Chỉ có điều, nó sợ là không trụ được tới lúc xe cứu thương tới...

Sự bức bối của tôi cũng trở nên nhiều hơn, hơi thở yếu ớt này của nó, đúng là vì nguyên nhân âm sanh tử?

Hay là, bởi vì tôi đỡ đẻ cho nó, nên âm khí xung đột với hồn phách của nó!

Nếu đúng là như thế thật, thì chẳng phải chính là tôi hại mạng của nó sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận