Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1188: NGÀY VỀ CÓ LẼ CÓ, BI THƯƠNG KHÓ VỖ VỀ

Mao Thủ Nhất ban đầu nghe còn chẳng rõ đầu đuôi, tiếp đấy như là nhớ ra gì đó, gật mạnh đầu.

Thời gian thoáng chốc đã qua, thời gian chúng tôi dây dưa ở bên ngoài sân bay bèn đã không ngắn, phải tới tận hai giờ đồng hồ.

Tôi không tiếp tục nói thêm gì khác với mọi người, mà bảo Phùng Chí Vinh sắp xếp mọi người về nhà họ Phùng trước.

Phùng Chí Vinh tươi cười vui vẻ, cả người trông đầy rạng rỡ phấn chấn.

Ông ta ra hiệu với mọi người làm theo lời tôi nói, nhà họ Phùng đã sắp xếp sẵn một bữa tiệc tiếp đón long trọng rồi!

......

Sau bữa tiệc tẩy trần long trọng ở nhà họ Phùng, người nhà họ Phùng liền sắp xếp nhân viên, đi dọn dẹp căn nhà cũ trong khu phố cổ.

Từ Bạch Bì đã trừ khử, trong đó đương nhiên không thể bỏ hoang.

Bà nội thì bảo với tôi, bà vẫn cứ thích ở trong thôn, phải sửa sang tỉ mỉ một lượt căn nhà của nhà chúng tôi.

Con người không được quên gốc, không quên cội, bà phải quay về.

....

Trước khi dọn dẹp căn nhà cũ, chúng tôi vẫn cứ trú ở nhà họ Phùng.

Tôi nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày xong, được Trâu Vi Dân đón tới đơn vị bọn họ, lại gặp La Lâm một lần.

Mà lần gặp mặt ấy, tôi không chỉ gặp mỗi La Lâm, mà còn có không ít chuyên gia giáo sư, cùng với nhân viên phía cảnh sát hình sự do ông ta mời tới.

La Lâm lấy ra không ít hồ sơ vụ án cho tôi xem.

Những chuyên gia liên quan còn lại, thì cùng phân tích với tôi, nghe ý kiến cách nhìn của tôi.

Tôi nói chuyện với bọn họ không ít, đối với những chuyện này, tôi đúng thật là rất hứng thú.

Đương nhiên, tôi không hề lập tức tiếp nhận ngay, bởi vì tôi còn có việc vẫn chưa hoàn toàn xử lý xong.

Hẹn sẵn một thời gian với La Lâm.

Đồng thời, mọi người đều biểu đạt sự thừa nhận đối với tôi.

Hy vọng sau này có thể cùng tôi hợp tác điều tra phá những vụ án này, và càng nhiều những hồ sơ vụ án gian nan hơn!

Từ Thi Vũ cùng tôi tới đây, trong mắt càng tràn ngập sự kiên định và tin tưởng dành cho tôi.

Sau khi gặp mặt với mấy người La Lâm xong, tôi rời khỏi nhà họ Phùng mấy ngày, đi gặp bà cụ Hà và Trần mù.

Tôi muốn biết một số chuyện, một số chuyện liên quan đến Hà Trĩ, đến ‘Quỷ bà Hà Thị có con gái’.

Đối với sự việc này, Trần mù tỏ ra rất trầm mặc.

Bà cụ Hà thì không khỏi xuýt xoa, sau đó bà cụ cũng rơi vào im lặng, rất lâu sau mới bảo với tôi: Nhà họ Hà đích thực là mạch của Quỷ bà, mà Hà Trĩ, năm đó đích thực là cùng một bậc với cha bà cụ, tính theo tuổi tác, Hà Trĩ chỉ hơn bà cụ ở vai vế, chứ nếu như còn sống, về tuổi tác thì còn đích thực chẳng lớn hơn bà cụ.

Nhưng bởi vì Hà Trĩ, mà mạch Quỷ bà nhà họ Hà từng chịu đả kích cực lớn, suýt chút nữa thì không còn tồn tại.

Những lời này của bà cụ Hà, càng khiến lòng tôi thấy hiếu kỳ, muốn biết được càng nhiều hơn.

Lúc tôi tới gặp bọn họ, trên người bèn đem theo rất nhiều giấy trắng.

Tác dụng của chỗ giấy trắng này, là đem tới làm hàng mã!

Bộ phận những tà thuật trong Viên thị Âm dương thuật của Viên Hóa Thiệu hồi đó, tôi toàn bộ cho Liễu Dục Chú hủy bỏ.

Trước thời điểm đó, tôi vì để đối phó với Trương Nhĩ, cùng với Mã Bảo Nghĩa, mà đều xem qua tất cả những tà thuật này.

Không chỉ là Lãnh thi Nhiếp hồn Cản thi thuật tôi biết, thuật pháp trộm thọ tôi xem qua, mà thuật hình nhân, tôi cũng biết...

Hôm ấy tôi đưa Lý Âm Dương đi, từ đó hai vợ chồng họ tuy cùng ở nơi Âm ty, nhưng lại cách một phương trời.

Vở tuồng cuối cùng không nghe hết đó của Hà Trĩ và Lý Âm Dương, tôi dĩ nhiên là không cách gì để bà ta hát hết.

Nhưng lại có thể dùng hình nhân giấy diễn lại, lần hạ táng cuối cùng của Lý Âm Dương.

Điều này ít nhất có thể cho Hà Trĩ chút an ủi cuối cùng, cũng là việc cuối cùng mà đứa đồ tôn tôi có thể làm.

Ngoài ra, về Dương Thanh Sơn, tuy rằng hắn đã có được một kết cục tốt đẹp.

Nhưng đối với tôi mà nói, đó trước sau vẫn là nỗi lòng khó buông nơi tâm khảm của tôi.

Cẩm Nhi khó tìm, tôi cũng muốn biết được một ít manh mối từ chỗ Hà Trĩ.

Hoặc giả có thể dựa vào sự can thiệp phía nhà nước của La Lâm, nói không chừng có thể tìm ra bà ta.

Bà cụ Hà đã kể không ít chuyện, chỉ có điều, những gì bà cụ kể ra trước sau gì vẫn không có nhiều việc quan trọng, chỉ là một số chuyện bé nhỏ nhặt vụn vặt.

Tôi được cái từ miệng Trần mù biết được một số tình hình.

Hồi đó lão ra đời, người quan sát bèn có Hà Trĩ và Lý Âm Dương...

Cuối cùng tôi vuốt xuôi tư duy, tiêu hóa hết toàn bộ những gì mà bọn họ nói.

Hình nhân giấy tôi cũng xếp không ít, đủ dùng cho một vở tuồng.

...

Buổi đêm...

Trăng tròn treo cao, bầu trời không đen xì xì giống như một tấm màn sân khấu, sao trời nhấp nháy, giống như một cuốn tranh vẽ.

Tôi dùng một chiếc xe ba bánh mới mà Trần mù chuẩn bị, đạp xe kéo theo tất cả hình nhân hàng mã, cùng với sợi thép mà hình nhân cần dùng, một mình tiến tới Viên thị Âm dương trạch.

Cổng chính của Viên thị Âm dương trạch đóng chặt, bên trên còn có phù soạn mà tôi khắc.

Sau khi tôi gõ cửa xong, không có bất cứ phản ứng nào.

Tôi bèn trực tiếp đẩy mở cổng, lại khó nhọc cưỡng chế đẩy chiếc xe ba bánh lên trên bậc thang, qua bậu cửa, kéo hình nhân giấy vào bên trong sân.

Những bàn ghế ở trong sân vẫn còn, nhưng trông hơi lộn xộn.

Tôi ban đầu tưởng rằng gõ cửa không có phản ứng, Hà Trĩ chắc là ở chỗ dưới cùng của Âm trạch, hoặc là đang ngủ say.

Điều khiến tôi không ngờ tới là, trên hai chiếc ghế thái sư ở cửa gian chính, trên một chiếc đang ngồi ngay ngắn xác chết của Hà Trĩ, trên chiếc ghế còn lại, thì là cái xác tàn của Lý Độn Không.

Sương mù nhàn nhạt uốn lượn giữa hai người họ, từng luồng hơi thở thê lương, đang tản ra trong Viên thị Âm dương trạch.

Nội tâm tôi buồn bã, cái hơi thở thê lương ấy, cũng khiến tôi cảm thấy rất là bi thương.

Hà Trĩ, đã không cách gì được yên nghỉ cả, bà ta không biết phải chịu đau khổ dày vò ở đây bao lâu, lại sẽ bởi vì chuyện gì, mới có thể hóa giải thứ oán khí chấp niệm đó.

Hoặc giả, bà ta đang đợi một ngày về có lẽ có đó?

Đợi Lý Âm Dương ác niệm tan hết?

Đợi ông ta kiếp sau lại được làm người?

Tôi đem tất cả hình nhân giấy đều treo lên trên sân khấu.

Trước thời điểm này, tôi chưa từng sử dụng thuật hình nhân, lúc đi lôi kéo những sợi thép đó, liền trông cực kỳ trúc trắc.

Khi tôi bắt đầu điều khiển hình nhân giấy, đem chuyến đi dãy núi Đông Vụ dùng phương thức kịch rối hình nhân biểu diễn, trong Viên thị Âm dương trạch bèn nổi từng đợt sương mù đậm đặc.

Cũng chẳng biết là ảo giác nghe nhầm, hay là gì khác, mà trong sương mù toàn là tiếng đàn bà thút thít, khóc lóc đau khổ.

Trong tiếng khóc đau khổ, càng như có từng đợt tiếng thì thầm ảo giác vang dội bên tai tôi.

“Quỷ bà Hà Thị có con gái, lại theo tiên sinh đi rời nhà, trăng sáng chứng giám cho tâm ả.”

“Nhưng, Âm Dương khó lưỡng toàn, Tiểu nữ giữ trạch không...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận