Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 980: ĐẠO SĨ ĐỀU LÀ LŨ ĐIÊN

Vốn dĩ Trương Nhĩ đã bị thọt rồi, xem ra là lão cũng không ngờ rằng ngao sói lại trực tiếp xuống núi luôn, lại hoặc là lúc lão rời khỏi dây cáp treo, tốc độ không nhanh bằng ngao sói, nên mới khổ vì miệng ngao.

Trương Nhĩ lúc này, sắc mặt tối sầm, chỉ là ở khoảng cách này tôi không nhìn rõ ánh mắt của lão.

Chẳng cần phải nghĩ tôi cũng biết, lão chắc chắn đang muốn lột da rút xương ngao sói.

Tôi nheo mắt lại, chằm chằm nhìn thẳng lão, có điều lần này tôi không lấy gậy khóc tang ra, mà nắm chặt lấy Bút Địa Chi và nghiên mực.

Bởi vì tôi biết, Trương Nhĩ nhất định không thể nào đánh thẳng với tôi, chỉ một con ngao sói liền đã là tồn tại mà lão không chống đỡ nổi.

Bên trong cỗ quan tài đó, chính là Dương Hưng?

Ánh trăng lẫn lộn với ánh sao, trong đầm nước này ánh lên quầng sáng âm u, thẩm thấu một thứ màu xám đen đặc thù, khiến lòng người ta ngột ngạt khó nhịn nổi.

Tay của Trương Nhĩ vịn lên trên quan tài, lão từ từ đứng dậy, lồng ngực phập phồng lên xuống, không ngừng thở dốc.

Tiếp đấy sự chú ý của lão bèn toàn bộ hướng lên trên quan tài, lão đột ngột rút bút và Nghiên Thiên Can ra.

Ngay tiếp đó lão lại lấy ra một cái chai, dốc nghiêng vào trong Nghiên Thiên Can.

Khoảng cách này thực sự quá xa, tôi không nhìn rõ thứ lão đổ ra là cái gì.

Cách bởi cái đầm nước sâu thẳm kỳ dị này, tôi cũng chẳng thể tùy tiện bơi qua ngăn lão lại được, có trời biết dưới đầm nước này lão đã bố trí thứ gì rồi?

Bắt buộc phải đợi mấy người Liễu Dục Chú và Trần mù xuống núi xong, mới là thời cơ động thủ phù hợp!

Tốc độ của Trương Nhĩ không hề chậm, lão chấm mực, rồi bèn phác họa lên trên cỗ quan tài đó.

Bây giờ tôi cũng hiểu ra, tại sao Dương Hưng lại ở trong đầm nước, chứ không phải ở trên núi rồi.

Đây cũng là bởi vì chúng tôi tới rất đột ngột, Dương Hưng lúc này, chắc là đang trong quá trình Trương Nhĩ dùng bố cục phong thủy giúp hắn chuyển biến.

Chắc chắn là phải đợi sau khi hắn hoàn thành chuyển biến xong, Trương Nhĩ mới sẽ dẫn hắn lên núi, bây giờ chúng tôi vừa hay tới trước thời điểm này.

Trương Nhĩ có mưu sâu tính xa đến đâu, trong sự việc này lão cũng chẳng cách nào tùy cơ ứng biến được.

Dựa vào phong thủy khiến xác dữ càng dữ hơn, vốn đã không phải là chuyện một chốc một lát, kể cả là tính toán khôn ngoan đến đâu, cũng cần có đủ thời gian.

Hơi thở của tôi khôi phục lại vẻ bình ổn, cái cảm giác sốt ruột vừa nãy lúc lao xuống dưới núi đó cũng dần dần dịu lại.

Ngao sói men theo đầm nước đi qua đi lại, nó không ngừng nhe răng sủa ầm ĩ, bộ dạng càng hung hãn hơn.

Tôi vừa chờ đợi, đồng thời trong đầu cũng nhanh chóng phân tích phong thủy của hung sơn núi Ngà.

Giống với phân tích trước đây của tôi, tôi không cách gì thay đổi phong thủy ở đây, vị trí đầm nước trong đây, thậm chí vừa hay là chỗ cả quả núi dốc tử khí vào, ánh trăng ánh sao hoàn toàn chiếu rọi vào trong đầm, tinh hoa ánh trăng và ánh sao đều đang không ngừng bị cỗ quan tài đó hấp thụ.

Phù của Trương Nhĩ, sắp vẽ xong rồi, tốc độ của lão trở nên càng nhanh hơn, thậm chí Đường phục trên người lão đều đang bay phần phật theo gió.

Nhưng thời gian cũng không còn ngắn nữa, tại sao bọn họ còn chưa xuống núi?

Lẽ nào cuối cùng đám hình nhân đó lại gây nên sóng gió gì rồi?

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên trên không truyền lại tiếng vù vù, âm thanh đó bèn giống như roi hoặc dây thừng dùng một tốc độ cực nhanh quật đánh trong không khí.

Ở vị trí tận cùng của sợi cáp treo kia, dây thừng đang không ngừng rung lắc.

Tôi vụt ngẩng đầu lên, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Từ vách đá trên đỉnh đầu tôi, có mấy chấm nhỏ màu đen đang nhanh chóng rơi xuống!

Chấm nhỏ màu đen đó đang lớn lên bằng một tốc độ mắt thường có thể thấy được, khoảng cách gần rồi, tôi nhìn càng vô cùng rõ nét!

Trên dây cáp treo, Liễu Dục Chú một tay giữ phất trần, tay còn lại thì là một thanh kiếm đồng thau!

Gã hóa ra đang đạp thừng xuống núi!

Phía sau lưng Liễu Dục Chú, là ba người Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương, bọn họ đem phất trần vắt ngang trên dây cáp treo, hai tay phân biệt nắm lấy hai đầu của phất trần, coi nó thành một bộ móc thòng lọng, trực tiếp trượt thẳng xuống dưới!

“Cái văn! Thiên viên Địa phương! Luật lệnh bách chương!” Tiếng quát lớn chính khí lẫm liệt này, trấn áp nhân tâm, vang dội trời đêm!

“Đông Bắc đặt Thanh thạch! Đông nam đặt Hồng thạch, Tây nam đặt Bạch thạch, Tây bắc đặt Hắc thạch, huyệt giữa đặt Hoàng thạch!”

“Chú viết, Ngũ tinh Bát địa Thần linh phù hộ! Tuế Tinh bên trái, Thái Bạch bên phải! Huỳnh Hoặc phía trước, Thần Tinh đứng sau! Trấn Tinh canh giữa, tránh trừ tai họa, Yêu dị tai biến, Ngũ Tinh nhiếp ấn, người chết yên tĩnh, người sống phúc thọ! Lập tức tuân luật lệnh!” Chú pháp cao vút này, càng chấn động khiến cây cối cành lá xung quanh cũng đang rung lên rào rào, thậm chí bề mặt đầm nước đều đã nổi gợn sóng!

Hai tay Liễu Dục Chú đặt về trước ngực, giây tiếp theo gã vung mạnh ra ngoài, phất trần vẫn ở trong tay, kiếm cũng không thay đổi, từ vị trí ống tay áo của gã, phân biệt bắn ra ngoài năm viên đá!

Trong đó bốn viên đá màu xanh đỏ trắng đen, phân biệt rơi lên bốn góc của cỗ quan tài đó!

Một viên đá vàng, thì vừa vặn bắn trúng chính giữa quan tài!

Lực bắn và độ chuẩn xác, đều đạt đến một mức độ khiến người ta kinh hãi.

Đây hiển nhiên chính là An ngũ tinh trấn phù, một dang thủ đoạn trấn xác mạnh mẽ khác của nhà họ Liễu!

Trương Nhĩ rõ ràng vẽ phù vừa hay đến thời điểm cuối cùng.

Lúc mấy viên đá này rơi xuống, lão dường như đang chuẩn bị dừng nét cuối cùng.

“Liễu Dục Chú, mày muốn chết!” Tiếng gào khản đặc hung hãn của Trương Nhĩ, vang vọng trên bề mặt đầm nước.

“Muốn chết?!” Liễu Dục Chú cách mặt đất, vẫn còn hơn hai chục mét, gã không tiếp tục đạp thừng xuống dưới nữa.

Mà đột ngột mượn sợi cáp treo đó, bật mạnh lên một phát.

Gã nhảy lên một phát thế này, khiến dây thừng của cáp treo đều phát ra tiếng lựt bựt không kham nổi, dường như giây tiếp theo liền sẽ đứt đoạn.

Thậm chí ba người Liễu Hóa Đạo đều đang không ngừng đung đưa trên dây cáp, suýt chút nữa thì tuột tay rơi xuống!

Lực bật ngược này, khiến Liễu Dục Chú lao lên phía trước!

Lao một phát thế này, liền lao tới chính giữa bên trên đầm nước.

Trong giây phút gã nhảy lên, bèn sát khí bừng bừng quát lớn: “Kẻ muốn chết không phải ta, mà là ngươi!”

Lúc gã nhảy đến chính giữa, thân người đột ngột xoay tròn một phát.

Thứ nát vụn là nửa trên đạo bào của gã, Liễu Dục Chú trong nháy mắt nửa thân trên đã trần trụi!

Máu tươi, từ ngực gã bắn ra!

Không chỉ rơi lên trên mặt đầm nước, mà càng thấm đẫm cả nửa thân trên của gã.

“Khổng Thánh ban ta Tâm lung linh! Ta tất trả thệ với Thiên Đình, lấy huyết mạ kiếm diệt tà quái, lấy tâm phá ma chết không ngại!” Không chỉ là máu tươi bắn ra, mà còn có một dải vải giắt đầu kiếm đồng thau lá liễu, cùng xoay vòng theo gã!

Chú pháp chưa ngừng, trên dải vải đó, càng là ánh đồng nhấp nháy!

“Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương! Ta nay trảm bỏ, trừ đi bách ương! Cửu kiếm trừ Thiên ương, Cửu kiếm trừ Địa ương, Cửu kiếm trừ Quỷ ương, trảm trừ tru ma quỷ, quỷ quái tự tiêu vong! Trảm trừ nhiều ác sự, tục thế tự an khang.”

“Ta phụng Ngọc Hoàng luật lệnh xá!”

Tổng cộng hai mươi bảy thanh kiếm đồng thau lá liễu, từ giữa không trung đồng loạt bắn về phía trung tâm đầm nước!

Mặt Trương Nhĩ biến sắc mạnh.

“Mày điên à! Mày định chết cùng luôn?! Đạo sĩ, đều là lũ điên!” Tiếng gào thét của Trương Nhĩ đến sau cùng đã từ hung ác biến thành khiếp sợ, cả người lão lại vụt hướng sang bên cạnh lao xuống dưới nước.

Giây tiếp theo, ít nhất có tới hơn hai mươi thanh kiếm, trực tiếp bắn thẳng lên trên quan tài!

Bảy thanh kiếm còn lại, thì bắn về phía Trương Nhĩ.

Tốc độ tháo chạy của Trương Nhĩ không chậm, nhưng số kiếm đó càng nhanh hơn, tôi nhìn thấy một cách rõ nét, kiếm phân biệt bắn xuyên cánh tay, và chân trái của lão.

Chỉ là không bị thương đến yếu huyệt mà thôi, Trương Nhĩ vẫn cứ lao vào trong đầm nước.

Máu tươi, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ nước đầm.

Cùng lúc đó, “Rầm!” một tiếng động lớn vang lên, cỗ quan tài đó vỡ tung ra!

Liễu Dục Chú dùng hết chiêu thuật pháp này xong, ở giữa không trung cũng đuối sức, rơi mạnh xuống đầm nước phía dưới!

[Tác giả có lời muốn nói]

Liễu Dục Chú (hơi nheo mắt lại): Lão La, quần áo của ta, rách cũng phải tám chín mười lần rồi, ngươi chỉ viết suông không chịu trách nhiệm?

Lão La (lau mồ hôi trên trán, nắm chặt bàn phím trong tay): ... Việc... Việc này chẳng phải do tình tiết yêu cầu sao?

Liễu Dục Chú (hai mắt ngưng lại một phát, trong mắt bắn ra sát khí mãnh liệt): Tình tiết yêu cầu? Cái văn!

Lão La (bịch): Tôi... Tôi giờ đi cầu thưởng luôn... Liễu đạo trưởng nương tay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận