Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 322: CÁC NGƯỜI ĐỀU ĐÁNG CHẾT

Kỳ thực tôi cũng không muốn dùng sát thuật, sẽ bij tổn thọ, cũng phải đoạt hai mạng quỷ.

Thời gian dài như vậy rồi, tôi cũng chưa từng dùng sát thuật lần nào.

Nhưng pháp y gặp nguy hiểm, rất khả năng là ngàn cân treo sợi tóc.

Đặc biệt là khi Đàm Phương chết, Tiểu Niếp đã hại mạng người rồi.

Lúc đó tôi liền biết, sợ rằng đã không thể đỡ âm linh được nữa.

Tuổi tác của Tiểu Niếp rốt cục vẫn còn quá nhỏ, tất cả những gì con bé trải qua đều quá mất tính người.

Ở độ tuổi này, cộng thêm mang bầu do thứ nguyên nhân kia, con bé làm sao có thể có tình mẹ được?

Mẫu tử sát giết người, đây không giống việc phá chút cấm kỵ đơn giản như những trường hợp không phải chết ngoài ý muốn, bị người hại chết, hay thân thể không toàn vẹn nữa.

Ban đầu cấm kỵ đầu tiên mà bà nội dạy tôi, chính là mẫu tử sát một khi đã giết người, thì không ai có thể trấn áp nổi, âm thai còn sẽ tự mình ra đời!

Tư duy đến đây, tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện.

Pháp y có thể giải phẫu được, có phải cũng là bởi vì vô cớ bị chi phối, chứ nếu không chỉ là làm xét nghiệm DNA cho thai nhi, thì cũng chẳng nhất thiết phải giải phẫu lấy ra chứ?

Nếu đúng là như thế, thì độ hung dữ của Tiểu Niếp còn phải nâng lên một bậc nữa...

Tôi không đem chuyện này ra nói tiếp với Từ Thi Vũ nữa, cô ta không giúp gì được, ngược lại sẽ càng khiến cô ta sợ hãi hơn.

Còn bản thân tôi trong đầu đã có sự tính toán và cảnh giác.

Chưa chắc đã phải đoạt mạng Tiểu Niếp và âm thai thật, cái chết của Đàm Phương, con bé đích thực có trách nhiệm.

Nhưng cái chết của con bé Đàm Phương đâu phải cũng không có lỗi?

Cho dù là một người đàn bà vô dụng đến mức nào đi nữa, thì cũng phải có trách nhiệm với việc con gái mình gặp chuyện.

Nếu như có cơ hội, tôi còn muốn trấn áp Tiểu Niếp và Âm thai, cùng lắm thì tìm một chỗ huyệt nguồn, giống như lúc trấn Hoàng San San, góa phụ Liêu, và cả con dâu của Phùng Chí Vinh vậy.

Đến lúc vạn bất đắc dĩ, mới phải dùng đến sát thuật...

“Thế anh ăn xong đi đã, rồi chúng ta xuất phát.” Lời của Từ Thi Vũ kéo tư duy của tôi lại.

Tôi rất rõ ý tứ của Từ Thi Vũ, cũng biết được hiện trạng thân thể của bản thân.

Cố nén cảm giác chán ăn, ép bản thân ăn hết đồ ăn, cảm giác người ấm lên không ít.

Trước khi qua chợ nông sản, tôi còn bảo Từ Thi Vũ lái xe về nhà họ Phùng một chuyến trước.

Tôi đầu tiên về khu nhà bên, trong sân không nhìn thấy bóng dáng Trần mù, ngao sói nằm trong sân, phơi bụng lên trời sưởi nắng.

“Tiểu Hắc.” Tôi gọi một tiếng, ngao sói liền lật người bò dậy, vẫy đuôi đi theo tôi.

“Đi với tao làm một việc.” Tôi vội vàng nói một câu, cũng nhanh chóng bước ra ngoài.

Đuôi của ngao sói vẫy tít lên, rõ ràng là thông tính người đến cực điểm.

Đương nhiên, tôi cũng gọi điện thoại cho Lưu Văn Tam, bảo lão nói với Trần mù tôi đưa ngao sói theo, không cần lo lắng.

Lưu Văn Tam hỏi tôi phát sinh chuyện gì rồi.

Tôi bảo một hai câu không nói rõ được, đợi về rồi thì kể với lão sau, xong mới cúp điện thoại. Lúc này đích thực không có thời gian nói rõ với lão.

Sau khi lên xe, liền đi thẳng qua chợ nông sản.

Mua gà tốn một khoảng thời gian không ngắn.

Những người bán hàng kia đều hận không nói được mỗi con gà mình bán đều sống năm sáu năm.

Vẫn là dựa vào phán đoán của bản thân tôi...

May là trong Âm sinh cửu thuật có ghi chép, độ già của gà trống, nằm ở cái móng thứ năm trên chân.

Gà thông thường chỉ có bốn móng, vượt số năm nhất định, trên chân gà trống sẽ có một vật dạng sừng.

Hai ba năm sau, cái vật dạng sừng đó sẽ có móng vuốt mọc ra, thành móng thứ năm.

Gà trống quá sáu năm, thì cái vuốt của móng thứ năm giống như móc câu, toát ra một vẻ như chất hóa ngọc, mà còn vô cùng cứng.

Mào gà bên trong màu đỏ tươi còn lẫn với một màu đen thẫm, mắt gà cũng sẽ sinh ra mí mắt, giống như mắt người vậy.

Gà thông thường, thì không có mí mắt như vậy.

Cuối cùng tôi và Từ Thi Vũ mua được từ một người nông dân già con gà trống vượt quá sáu năm tuổi.

Ngao sói bình thường rất có hứng thú với gà, nhưng đối với con gà trống ấy, nó lại chẳng đến gần.

Rõ ràng là có thể cảm nhận được sự khác biệt.

Mào trên như huyết, đỉnh ngọn đen thui, mào dưới dài ra, rũ xuống hai bên, lông đuôi rực rỡ, hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang.

Cái móng thứ năm ở phía sau chân, cho người ta cảm giác có thể dễ dàng đâm xuyên da thịt.

Tôi không lập tức nhổ lông đuôi của nó ngay.

Máu gà dễ đông, phải đợi lúc sử dụng mới nhổ lông đuôi chấm máu mào gà, thì mới có hiệu lực nhất!

Tôi dùng một cái gùi nhốt nó lại, đem theo bên người.

Đợi lúc chúng tôi quay lại thôn trong nội thành, đến bên ngoài nhà Châu Bân, đã gần đến hơn mười một rưỡi rồi.

Bên ngoài căn nhà xây tự phát vẫn bị kéo dây cảnh giới, có điều chỗ gần sát cổng đã bị đạp bỏ.

Cổng nhà vẫn đóng chặt, trước cổng đỗ hai chiếc xe...

Một chiếc xe cảnh sát, chiếc còn lại nhìn lên, kiểu gì lại có chút giống xe của xưởng trưởng Châu?

Trong lòng tôi hơi run lên, bước lên trên đầu.

Trên cánh cổng có hai vết bàn tay dính máu.

Việc này thì cũng chẳng dọa được tôi.

Vết bàn tay dính máu thôi mà, Tiểu Niếp tác quái rồi, xuất hiện cái thứ này là quá đỗi bình thường.

Cũng có khả năng là máu trên tay của pháp y.

Chỉ là xưởng trưởng Châu có thể cũng ở bên trong, thì khiến tôi càng lo lắng hơn.

Tôi giơ tay đẩy cổng, ngao sói đi sát bên người tôi, Từ Thi Vũ cũng lách người lưng áp sát vào tôi.

Trực tiếp thể hiện tính chuyên nghiệp và cảnh giác của cô ta với tư cách là cảnh sát.

Lúc này nắng rất to, chiếu rọi lên người đúng là có chút ấm áp.

Nhưng bên trong sân lại có một cảm giác lạnh không tả được.

Ngao sói nhe răng rên ư ử một tiếng, đầu của nó thì lại ngoảnh sang phía căn phòng lúc trước Tiểu Niếp ở.

Mí mắt tôi hơi giật giật, còn người thì thuận thế đi về phía bên đó.

Từ Thi Vũ vừa đi theo tôi, đồng thời cô ta cũng vừa gọi một tiếng Du Xương!

Đây chắc chính là tên của vị pháp y kia, có điều lại không nhận được bất cứ câu trả lời nào.

Bước chân vội vã, trực tiếp đi thẳng tới trước cửa phòng, chưa đợi tôi động tay, ngao sói đã vụt chồm lên trước.

Rầm một tiếng vang lên, cửa phòng bị nó đâm bật mở ra.

Một thứ mùi máu tanh khó ngửi, trộn lẫn với mùi xác thối bay ra ngoài.

Và còn cả một cảm giác âm u lạnh lẽo đến rợn người hơn, bên trong căn phòng giống như là kho đông lạnh vậy, khiến tôi rùng mình một cái.

Từ Thi Vũ rút súng ở thắt lưng ra.

Tôi hạ giọng nói: “Đều đã là người chết rồi, súng còn tác dụng gì nữa?”

Cô ta mím môi, nhỏ giọng nói một câu: “Lấy gan... Được không?”

Tôi vốn còn căng thẳng chết đi được, mà suýt nữa thì bị Từ Thi Vũ chọc cười lên luôn.

Ngao sói đã vào trong phòng trước, vụt hướng về phía đầu giường mà sủa ầm lên.

Tôi cũng sải bước vào trong.

Rồi lập tức da đầu tê rần.

Tiểu Niếp ngồi ở đầu giường, vùng bụng con bé be bét, toàn là vết máu nhớp nhầy.

Trên khuôn mặt non nớt cuối cùng cũng đã toát ra màu tái xanh, đôi con mắt người chết đang nhìn trân trối về vị trí góc giường.

Xưởng trưởng Châu bị trói ở đó, cái đầu đang động đậy một cách vô thức, quần áo trên người gã toàn bộ đều bị lột sạch, chỉ còn sót lại duy nhất cái quần lót.

Trên cánh tay có rất nhiều vết thương, rất dài và mảnh, giống như bị lưỡi dao rạch vậy...

Cái mùi máu tanh ấy bèn là đến từ chỗ máu chảy ra từ trên người xưởng trưởng Châu.

Vết thương không lớn, một vết rạch chảy máu không nhiều.

Nhưng số vết thương quá nhiều, trên đất đã lênh láng đầy máu.

Lúc này hơi thở của xưởng trưởng Châu đã trở nên rất yếu ớt, cả người đều thoi thóp...

Trong lòng tôi không ngừng ớn lạnh, đang định lên trước cởi trói cho xưởng trưởng Châu.

Thì đột nhiên cảm giác, thân người của Tiểu Niếp ở trên giường đột ngột run lên một cái.

Sau đó bất chợt vọng lại tiếng bước chân gấp gáp.

Mặt tôi hơi biến sắc, còn Từ Thi Vũ thì động tác cực nhanh, đã vụt quay đầu lại!

Cô ta kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Dư Xương?”

Giây tiếp theo, lại là rầm một tiếng.

Một chiếc ghế đẩu trực tiếp đập thẳng lên đầu Từ Thi Vũ, cô ta hự lên một tiếng rồi mềm oặt ngã ra đất.

Động tác của tôi thì chậm hơn chút so với Từ Thi Vũ.

Cũng quay đầu lại, kẻ ở sau lưng tôi chẳng phải chính là pháp y sao?

Trong tay anh ta cầm một chiếc ghế đẩu, vẻ mặt hung hãn vô cùng.

Con mắt trợn lên trông lại có đôi chút giống với Tiểu Niếp!

“Các người đều đáng chết!” Giọng của anh ta the thé như một người đàn bà, còn toát ra chút non nớt.

Da đầu tôi đều đã sắp bung cả ra rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận