Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 920: TRƯỚC CỬA CÓ CỘT, TÊN GỌI CHỈ TIỀN SƠN

Lần trước tôi nhìn thấy Trần mù rơi lệ, còn là ở sông Dương khi suýt chút nữa là không cách gì vớt được con gái lão, Thanh Nhi ra ngoài.

Trái tim này của lão, ngày thường cứng như sắt đá, thậm chí đến trên mặt cũng đều toát ra vẻ lạnh lùng vô tình, chỉ có ở trước mặt người thân ruột thịt mới sẽ lộ ra mặt mềm yếu.

Lúc này hai bộ di hài của bố mẹ lão bị đối xử như vậy, đối với lão mà nói, nỗi đau đó sợ rằng không kém dao nhọn khoét tim!

Tôi nỗ lực há miệng ra, muốn an ủi lão mấy câu, nhưng làm cách nào cũng chẳng phát ra tiếng được.

“Được rồi lão mù, việc đã đến nước này, rớt nước mắt cũng vô dụng thôi.” Giọng nói thô kệch của Lưu Văn Tam, cũng trở nên khản đặc và khô khốc.

Cơ thể Trần mù càng co quắp lại hơn, hai cánh tay vì dùng sức quá mạnh mà hơi hơi run rẩy, giống như muốn siết hẳn hai cái đầu lâu kia vào trong cơ thể mình vậy.

“Địt, ông thành như đàn bà thế này thì còn làm ăn kiểu gì nữa? Cùng lắm thì thằng này tới lúc đó nhường lối cho ông tý, để ông động thủ trước, một gậy gõ chết mẹ thằng khốn già đấy đi!” Lưu Văn Tam trợn mắt nhìn Trần mù, giọng nói to đến mức gần như lạc cả giọng!

Mắt Trần mù đột nhiên nhắm lại, tiếp đấy lão cởi áo khoác trên người mình xuống, đem tất cả hài cốt toàn bộ đều bỏ vào trong, rồi lại buộc kỹ nó lại, cột chặt lên trên vai.

Sau đó, Trần mù bèn không tiếp tục mở mắt ra nữa, một tay chống gậy khóc tang, đúng thật giống như một lão già mù tuổi xế chiều vậy.

Lưu Văn Tam hạ giọng làu bàu mấy câu, mò ra một chai Nhị Oa Đầu tu một ngụm.

“Mưa nhỏ rồi, đợi chút nữa đi xem xem, Trương Nhĩ kiểu gì cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, đã đào mồ bố mẹ lão mù nhà ông rồi mà lại không động đến nhà Lưu Văn Tam tôi, có điều ông già tôi có bị đào tôi cũng chẳng tức đến mức đấy đâu, tôi nói trước nhé, nếu lão mà đào mộ tổ nhà tôi thật, thì quả này tôi không nhường được, báo trước với ông một tiếng, khỏi tới lúc đó ông nói tôi không trượng nghĩa.”

Câu làu bàu này của Lưu Văn Tam, rõ ràng cũng là đang nói với Trần mù.

Nhưng Trần mù lại không hề có chút phản ứng nào, chỉ cứ đứng đơ tại chỗ như thế, gậy khóc tang trong tay chống trên mặt đất.

Tôi nỗ lực đè nén nỗi hận và cảm giác hối hận trong lòng xuống, thò tay rút từ trong túi ra một tờ giấy lanh mịn, vẽ một sơ đồ đơn giản, đại khái chính là con sông trước khi chúng tôi vào thôn đó, cùng với thế núi ở sau thôn mà tôi đã nhìn sơ qua.

Nước sông hình thành Huyệt cắt cước và Phản khiêu thủy, phương vị của cả thôn thì là Phá Quân không thể chặn, mà căn hung trạch đầu tiên, thì là Phòng cô đơn.

Bố cục của cả cái thôn này đều là dành cho chúng tôi, đây mới là thủ đoạn của Trương Nhĩ.

Khóe mắt tôi liếc cái bọc trên vai Trần mù một phát, hơi hơi định thần lại.

Đào di hài ra ngoài cũng không thể hoàn toàn khẳng định sẽ không tiếp tục có vấn đề nữa, bắt buộc phải làm theo những gì Liễu Dục Chú nói, triệt để phá dỡ chỗ này mới được.

Tôi tập trung tinh thần nghiên cứu sơ đồ, trong nhà một phát liền trở nên yên tĩnh.

Không hay không biết, đã nửa giờ đồng hồ trôi qua, cơn mưa bên ngoài đã bắt đầu nhỏ đi, sau khi mây đen tan đi, trời lại bắt đầu dần có nắng.

Ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu vào trong sân, trên mặt đất tích đầy từng vũng nước phản chiếu ra quầng sáng chói mắt.

Ánh nắng bắt đầu từ từ xuyên qua cửa chiếu lên trên người tôi, nhưng tôi lại không cảm nhận được tý chút hơi ấm nào.

Tôi hít sâu một hơi, dẫn đầu ra khỏi cửa nhà trước, bước qua vũng nước trên mặt đất đi ra khỏi cổng nhà.

Những người còn lại cũng đều đi theo sau lưng tôi, cùng bước ra ngoài.

Đường trong thôn lầy lội không thể tả, bước chân dẫm trên mặt đường phát ra tiếng lẹp bẹp khó nghe.

Hàng người chúng tôi đi khoảng chừng hai ba phút, sau khi kinh qua vài căn nhà vách đất xong, liền đến chỗ căn nhà thứ hai.

Căn nhà này lớn hơn không ít so với căn nhà trước, hơn nữa căn nhà này cũng rất kỳ dị.

Trước cửa dựng một cây cột, cây cột này thẳng đứng, bên trên còn treo không ít xâu tiền.

Thông thường trước cổng dựng cột thẳng đứng, hoặc là có mọc cây gỗ, thì gọi là Xuyên tâm sát, nhưng ở chỗ này lại không phải như vậy, bởi vì căn nhà này không giống với nhà trạch thông thường, nó không hề có sân, đối diện với mặt đường chính là cửa chính!

Mà mặt đất hai bên cửa chính lại hơi cao hơn một chút, phía ngoài liền hình thành dốc lồi lên, chỉnh thể cao hơn nền móng của căn nhà, thậm chí còn cao hơn cả bậu cửa!

Dẫn đến việc giống như căn nhà này thấp hơn một khoảng so với mặt đường vậy, còn chưa vào trong, cảm giác âm u đã nặng thêm vài phần.

“Chậc chậc, căn nhà này, nhìn lên trông khí thế hơn căn vừa nãy không ít, Thập Lục mày tính xem, đây có phải là Trương Nhĩ làm cho chú không? Chỉ nhìn căn nhà này, thì lão xem ra phải coi trọng chú hơn chút nhỉ?” Trong giọng nói của Lưu Văn Tam lần nữa toát ra vẻ đùa cợt, dường như muốn phá vỡ bầu không khí nặng nề.

“Tốt nhất đừng là...” Mí mắt tôi giật điên cuồng, giọng nói bất an.

“Hử?” Giọng điệu của Lưu Văn Tam có chút khác thường, lão nhíu mày nói: “Mày còn sợ chú Văn Tam mày không chống nổi? Mệnh chú cũng không nát thế đâu.”

Tôi hít sâu một hơi, chỉ vào cây cột trước cửa đó, giọng khàn khàn nói: “Cây cột này, gọi là ‘Chỉ tiền sơn’ (núi tiền giấy). Tiền treo ở bên trên, là dành cho người chết, có ‘Chỉ tiền sơn’ ở ngoài, trong nhà nhất định thường xảy ra tai họa, tang tóc, trong nhà tiếng khóc không ngừng.”

“Mà con đường này mặt đường cao hơn nền nhà, lại gọi là ‘Cánh cửa hai bên ép’, chủ trong nhà vợ chồng bất hòa, mỗi người một dạ, đồng sàng dị mộng... Còn càng sẽ tán gia bại sản...”

Tôi vừa mới nói đến đây, sắc mặt Lưu Văn Tam lập tức liền vô cùng sầm sì, lão mím môi không nói một lời.

Tôi rất rõ, Lưu Văn Tam trước đây sợ nhất là Hà Thái Nhi sẽ đi kiếm người khác... Lão mang chuyện này ra đùa giỡn, cũng là bởi vì vậy.

Ngừng lại một chút, tôi trực tiếp sải lên trước một bước, giơ tay đẩy mở cửa chính của căn nhà!

Trong tiếng ken két, rõ ràng là một căn nhà vừa mới xây dựng xong, nhưng lại toát ra một thứ cảm giác đổ nát hoang tàn.

Sau khi cửa chính bị đẩy mở xong, một phát liền có thể nhìn thấy, địa thế bậu cửa của cửa chính, hóa ra còn cao hơn ở trong nhà, thậm chí là cái cửa này còn là quá cao, gần như đều đã nhô ra khỏi tường, dẫn đến việc vị trí phía phía trên tường bị xà nhà đè lên, gần như là dùng để bịt kín khe hở xuất hiện do cửa cao gây nên.

Cảm giác chỉnh thể, chính là giống như cả căn nhà này từ bên ngoài sụt vào phía trong vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận