Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1010: CHUYỆN NĂM XƯA

Lão điếc trầm mặc hồi lâu, rồi mới khàn giọng nói: “Vốn dĩ hai người tao với cu Thanh cùng tháo chạy ra ngoài.”

Trong lời nói của lão rõ ràng toát ra một vẻ buồn đau và thê lương, cả thân hình cũng càng trở nên còng hơn.

Tháo chạy?

Tôi có vẻ nghĩ ngợi, có điều vẫn không cắt ngang lời lão điếc, hơn nữa chằm chằm nhìn biến đổi trên tướng mặt của lão, cùng với thần thái trong mắt lão, phàm là có toan tính, hoặc là giảo hoạt, đều tuyệt đối không thoát được sự chú ý của tôi.

Lão điếc dần trở nên bi thương, lão suy sụp xếp bằng ngồi xuống, ngẩn ngơ nhìn vũng nước.

Lại ngừng một hồi, lão mới tiếp tục nói: “Hồi đó, cu Thanh mới tám tuổi, lúc tao chạy tới đó, thực sự là chạy không nổi nữa, nó khát nước, muốn qua gần sông uống nước, tao mệt đến mức dựa vào chân đồi nghỉ ngơi, nó mãi vẫn không về. Đợi lúc tao chạy qua, nó đã chết đuối ở dưới lòng sông chỉ còn lại chút ít đó rồi...”

“Sa Trấn dính phải lời nguyền, ôn dịch hoành hành, sông đào khô cạn, sắp bị sa mạc nuốt chửng, tất cả mọi người đều không ra ngoài được.”

Tôi có thể phân biệt ra được, lão điếc không nói dối, lão đúng thật là bi thương.

Lời nguyền mà lão nói đến, trên thực tế không phải là nguyền rủa gì cả, chỉ là bọn họ không biết đến tác dụng của phong thủy, cùng với sự hung dữ của Kim thần Thất sát mà thôi.

Nghe hết một loạt trần thuật của lão điếc xong, tôi mới biết được đầu đuôi câu chuyện năm đó.

Đại khái vào một hoa giáp trước, Sa Trấn sầm uất phồn thịnh, vô cùng náo nhiệt, đây không chỉ là bởi thương nhân đi lại trên trấn nhiều, mà còn bởi bởi một nguyên nhân, chính là nghe đồn ở đây có một khu mộ táng, không ít đội ngũ thám hiểm, đều nghe danh mà tới.

Chỉ có điều chỗ đó rất kỳ dị, người vào trong, không một ai có thể ra ngoài, nhưng vẫn có nườm nượp người muốn đi.

Bởi vì thương nhân và những người thám hiểm đó không ngừng ùn vào, thương mại của Sa Trấn càng ngày càng phát triển, tiền người ở đây kiếm càng ngày càng nhiều, vậy nên liền có chuyện chuẩn bị xây sửa.

Việc lạ chính là phát sinh vào lúc xây sửa, ban đầu tiên không phải là bởi vì sông đào khô cạn, mà là vì công nhân đào ra một số thứ ở địa điểm chọn xây, sau đó bọn họ bắt đầu dính bệnh.

Chứng bệnh này rất quái dị, ban đầu sẽ khiến người ta mất đi ý thức, tiếp đó liền mất khả năng hành động, sau đó mất mạng trong giấc ngủ.

Lúc vừa động thổ, vấn đề này tuy không nhỏ, nhưng vẫn không ngăn cản được người của Sa Trấn, bọn họ lại lựa chọn tuyển về không ít công nhân.

Nhưng sau đó người chết ngày càng nhiều, hơn nữa sông đào cũng bắt đầu khô cạn, bọn họ mới biết xảy ra chuyện lớn rồi, là do bọn họ động thổ, chọc giận tới sa mạc, dẫn tới trừng phạt!

Chỉ là, dừng lại rõ ràng đã không kịp nữa, sông đào trong một thời gian rất nhanh liền triệt để khô cạn, người trên trấn đều đang nghĩ các kiểu biện pháp, tế lễ, thờ cúng, đều không có tác dụng.

Vốn dĩ ban đầu chỉ có công nhân nhiễm bệnh, nhưng sau đó thứ bệnh ấy lại thông qua thầy thuốc chăm sóc công nhân lan truyền tới thị trấn, lúc đó đám thương nhân đó sợ đến mức thi nhau tránh xa, không bao giờ tới Sa Trấn nữa.

Người trong Sa Trấn ban đầu còn cố thủ trong thị trấn, sau đó cũng không trụ lại nổi, bắt đầu dần dần bỏ chạy ra ngoài.

Nhưng lời nguyền này giống như giòi bám xương vậy, căn bản không dứt ra được, khoảng thời gian đó liên tiếp xuất hiện bão cát, phàm là người dám đi ra ngoài, đều sẽ bị vùi lấp trong cát.

Sợ hãi và tuyệt vọng lan ra khắp cả Sa Trấn, lão điếc lúc đó tuổi còn trẻ măng, lão tuy có tham gia một bộ phận công trình đào bới, nhưng may mắn không bị nhiễm bệnh, sau đó nhìn thấy thị trấn càng ngày càng tệ, liền đem theo vàng bạc châu báu, vợ con, cũng lựa chọn tháo chạy.

Trước khi tham gia công trình đào bới, lão còn từng làm người dẫn đường hai ba năm, rất quen thuộc đường xá giữa Sa Trấn và Sa Thành, chỉ có điều rời khỏi Sa Trấn không hề yên ổn, thời gian lão chọn tuy không vấn đề, đường đi cũng rất chính xác, nhưng vẫn cứ phát sinh bất trắc.

Vợ của lão ở chỗ vừa rời khỏi Sa Trấn chưa được bao xa, lão liền phát hiện mụ nhiễm bệnh rồi.

Lão không còn lựa chọn, vào lúc nửa đêm cho vợ lão một gậy, vứt mụ ở trong sa mạc, đợi con trai lão cu Thanh tỉnh lại, chỉ đem theo đứa con tháo chạy.

Đợi lúc tới chỗ vị trí Giao kiếm cách đó, lão biết được cách Sa Thành chỉ còn quãng đường chưa tới nửa ngày đường, hơn nữa không có gió cát lớn gì cả, mới gà gật một lúc, nhưng không ngờ rằng, cu Thanh lại bị chết chìm ở giữa dòng sông đã sắp khô cạn.

Lão vốn muốn đem theo xác chết của cu Thanh cùng rời đi, thì phát hiện, trên người xác chết đó đã mọc lông đen, còn trực tiếp chìm luôn xuống đáy nước...

Lúc đó lão không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục tháo chạy.

Đợi lão chạy ra khỏi sa mạc, vào trong Sa Thành, cả người đều trông như quỷ vậy.

Lúc này chuyện phát sinh ở Sa Trấn đã được thương nhân lúc trước đồn thổi vô cùng nguy hiểm, căn bản không có người nào dám lại gần lão, ngó thấy lão, đều tránh thật xa.

Lão cảm thấy vợ mất rồi, con cũng mất rồi, không còn hy vọng, hận không thể đi tìm cái chết.

Nhưng mỗi đêm lão đều nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy vợ lão ở bên cạnh lão khóc, nói mụ tự mình không ra ngoài được, chết thì cũng đã chết rồi, nhưng cu Thanh chết oan uổng, kiểu gì cũng không thể cứ mãi ở dưới nước, trên người nó không có bệnh, phải nhập thổ mới được yên ổn.

Lão điếc lúc này mới có một chút xíu mong muốn sống tiếp, lão không tiếp tục tiêu cực sống qua ngày nữa, mà dùng tiền đem theo ra nuôi lạc đà, đợi xem Sa Trấn còn có người thoát ra ngoài hay không, liên tục chuẩn bị quay về chỗ đó, đưa xác chết của cu Thanh ra ngoài.

Kỳ thực khi lão điếc nói đến đây, tôi hơi có chút nghi hoặc.

Chính là về xưng hô của lão với Giao kiếm cách.

Theo lý mà nói, lão điếc lẽ ra không nên biết từ ngữ đó.

Có điều tôi vẫn không cắt ngang lời lão điếc, tỉ mỉ phân tích những việc này, đợi lão điếc tiếp tục kể.

Lão điếc hơi ngừng lại một chút, rồi mới tiếp tục kể.

Khi lão trăm cay nghìn đắng, nuôi ra được một đoàn lạc đà xong, liền chờ thời cơ vào sa mạc.

Lúc này, Sa Thành vừa hay có một người tìm tới lão, muốn lão dẫn đường vào Sa Trấn.

Lúc lão điếc nói lời này, đột nhiên chỉ chỉ Định la bàn ở thắt lưng tôi, bổ sung nói rằng người đó cũng có thứ giống hệt với tôi, tên của ông ta là Tưởng Bàn.

Nghe thấy hai chữ Tưởng Bàn này, ánh mắt của tôi đột ngột bèn đông cứng lại một phát.

Lão điếc không ngừng nghỉ, tiếp tục nói, lão lúc đó không muốn dẫn đường.

Bởi vì lão biết, người vào Sa Trấn chắc chắn đều sẽ chết, lão cũng không phải là muốn về Sa Trấn, mà chỉ là muốn đem xác chết của con trai ra ngoài.

Hơn nữa lão cũng không giấu Tưởng Bàn, đem sự việc này thành thực bảo với ông ta.

Tưởng Bàn nói con trai lão đã hóa sát rồi, hơn nữa còn chết ở dưới nước, bắt buộc phải là người vớt xác mới có thể đưa lên, nếu không, lão qua đó cũng chẳng làm gì được.

Lúc đó lão điếc nghe xong, càng tuyệt vọng hơn, nhưng Tưởng Bàn nói, ông ta có thể thử giúp lão điếc một chút, để trao đổi, lão điếc phải đưa ông ta vào Sa Trấn, lão điếc mới không thể không đồng ý.

Đợi tới chỗ con trai lão chết chìm, con sông đào đó đã triệt để khô cạn rồi, một nửa xác chết của con lão vùi ở trong cát bùn.

Lông đen trước đây mọc, hóa ra đều đã biến thành lông nhung màu đỏ.

Tưởng Bàn không cho lão động đến xác chết, mà nói là con trai lão đã thành huyết sát, còn là huyết sát do nước Âm long tạo thành, lúc này bọn lão không thể đem theo lên đường, chỉ có thể trấn xác trước.

Hơn nữa Tưởng Bàn cũng bảo với lão, bố cục phong thủy ở chỗ này bèn gọi là Giao kiếm cách, chuyên khắc chết thiếu niên nhi đồng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận