Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1027: BA MƯƠI TRƯỢNG KHÔNG VỀ, TA VÙI CỐT TẠI ĐÂY

Lòng tôi kinh hãi, trong ý thức lập tức liền hồi tưởng lại giấc mơ đó của mình.

Trong giấc mơ, tứ phía đều là vách đá, phía dưới toàn là cát đen...

Còn cả tướng quẻ đó nữa, hào đầu tiên bèn là từ dưới chân bắt đầu bóc tách.

Suy đoán trước đây của tôi, đã hoàn toàn chính xác.

Chỉ có điều hào đầu tiên này, nhìn như không nguy hiểm đến vậy, nhưng bây giờ thông qua đôi ba câu chữ này của Tưởng Bàn, tôi đã biết được, cái hiểm của hào thứ nhất, đối ứng chính là bệnh dịch đã diệt Sa Trấn, nguy hiểm này, đã là lớn đến cực điểm rồi...

Có thể tưởng tượng được, tiếp sau đó còn nguy hiểm đến mức nào nữa?

Tôi lấy giấy lanh mịn và Bút Địa Chi ra, chép câu nói đó của Tưởng Bàn lại.

Ánh mắt lại lần nữa nhìn xác chết ở bên cạnh, lời nói trên thắt lưng nó thì có sự biến hóa.

“Ta sâu vào lòng đất hoặc tới nhiều chục trượng, nhìn như Sinh môn, nhưng Sinh môn xa cách vô tận, trực giác mách bảo, hoặc giả Sinh môn không đường sống.”

“Lại đi ba mươi trượng, nếu không thu hoạch, bèn quay về vào Tử môn.”

Tiếp sau câu nói đó, còn có một đám mực, dường như là Tưởng Bàn hạ bút hồi lâu, đều không thể tiếp tục viết tiếp được.

Nhưng ở phía sau đám mực đó, lại có một dòng chữ nhỏ.

“Đột nhiên có cảm ứng, cả cuộc đời ta, tâm tư quật cường, nhận định lý của mình, không va tường nam khó quay đầu. Dẫn đến nhìn người không rõ, bạn bè tan, vợ con chết. Đến nơi này, cũng là vì hẹn với bạn.”

“Đường này hoặc giả không thông, chỉ có thể đi tiếp ba mươi trượng, nếu có đồng đạo tới sau, đi một trượng, nếu vách tường không vết dao, vậy nơi này bèn là nơi ta vùi cốt, nhanh về!”

Xem hết dòng chữ nhỏ này xong, mắt tôi nóng bỏng, miệng họng nghẹn ngào cháy rát từng cơn.

Nhưng cột sống lại có một luồng khí lạnh chui vào trong lục phủ ngũ tạng của tôi, cái cảm giác này phải nói là quá khiến người ta khó chịu.

Càng giống như có vô số giòi bọ đang bò trèo cắn rứt trên người tôi, phía sau lại giống như có bao nhiêu con mắt đang chằm chằm nhìn tôi...

Bên tai dường như có một giọng nói đang thì thầm: “Nơi này bèn là nơi ta vùi cốt, nhanh về!”

Tôi cực lực dịch ánh mắt qua chỗ khác.

Trời xui đất khiến thế nào, tôi lại ngẩng đầu nhìn về phía đầu của cái xác khô này.

Ánh mắt vừa vặn nhìn đối diện với con ngươi khô đét của nó.

Tôi rùng mình một phát, lúc này mới phát khiện, da mép của cái xác khô này là quăn lên, vùng môi tái xanh, yết hầu ánh lên sắc đen đỏ, Thiên thương Địa cách phát đen, khóe miệng vàng vọt.

Không chỉ có vậy, trên người nó còn có tướng Ngũ tuyệt!

Bất thình lình tôi liền nghĩ đến, lúc này tôi cũng đang mang điềm báo tướng mặt này.

Theo những chuyện phát sinh trước đây, nếu tôi không thể phá vỡ tướng cách này, tôi liền sẽ rơi vào cùng một kết cục với chúng...

Lòng tôi càng trở nên bức bối, giọng nói rì rầm bên tai đó, dường như đều đã biến thành khản giọng gào thét.

Đột nhiên trên mặt tôi bị một thứ ấm nóng liếm qua, tôi đột ngột tỉnh táo lại.

Đang liếm tôi chính là ngao sói, trong con ngươi màu xanh của nó, cũng toát lên vẻ kinh hãi.

Tiếp đấy nó cúi đầu cắn lấy dây thừng ở thắt lưng tôi, giật tôi định quay về...

Tôi cũng giật lấy chỗ đang bị nó cắn, cứng đờ không nhúc nhích.

Một hồi sau, tôi khàn khàn hạ giọng nói: “Ba mươi trượng, tao không đi được xa như thế, thừng đã quá nửa rồi, chúng ta có thể đi tiếp mười lăm trượng, Tưởng Bàn nhất định bị giam trong vòng ba mươi trượng, lập tức liền sắp vào trong mộ đạo trời sinh...”

“Tao, muốn nhìn một cái...”

Tiểu Hắc lại ư ử một tiếng.

Hơi thở của tôi đều trở nên gấp gáp hơn không ít, mắt càng này càng nóng lên, tôi không nhìn thấy, nhưng tôi biết, hai mắt tôi đỏ au!

Bây giờ quay về, nhất định an toàn.

Nhưng lập tức liền sắp biết được Tưởng Bàn chết ở đâu, lên trên thế này... Tôi không cam tâm!

Nghiến chặt răng, tôi trợn hai mắt, cảm giác bản thân đều đã sắp điên rồi.

Tôi một tay nắm chặt trảm quỷ đao, tay còn lại thì rút cây gậy huỳnh quang kia ra.

Tôi tiếp tục đi xuống dưới, có điều lần này, tốc độ của tôi càng chậm hơn.

Hơn nữa đi một bước, tôi liền sẽ vứt một cây gậy huỳnh quang xuống, mãi cho đến khi nó phát sáng, chiếu rọi ra tất cả mọi thứ xung quanh xong, tôi mới sẽ tiếp tục đi tiếp!

Một trượng cũng chính là hơn ba mét, vách tường của đoạn vị trí đó, không hề có vết đao kiếm gì.

Tưởng Bàn đều đã chết ở trong đây rồi, ông ta đương nhiên sẽ không quay về để lại ký hiệu.

Người cõng xác chết của ông ta đi, cũng không để lại ký hiệu.

Kỳ thực, nguyên nhân có thể khiến tôi có gan tiếp tục đi, cũng là bởi vì xác chết của Tưởng Bàn được cõng ra ngoài rồi.

Cái người thần bí đó, chắc là đã phá được mộ đạo trời sinh...

Chứ nếu không, có cho tôi thêm chục lá gan, tôi cũng không dám đi tiếp.

Tôi tính toán khoảng cách, đại khái đi được khoảng trên dưới chục mét.

Gậy huỳnh quang tôi vứt ra ngoài được khoảng cự ly chừng mười mét.

Tôi không tiếp tục đi lên trước nữa.

Bởi vì cây gậy huỳnh quang tiếp theo tôi vứt ra đất, sau khi vào trong bóng tối xong, cạch một tiếng, lại bị bật quay về, rơi vào trong lối đi...

Tôi lại áng chừng lực dùng, ném ra trước hai cây gậy huỳnh quang, chúng đều hơi lên trước một tý chút.

Tôi đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, lòng bàn tay của hai tay tuy toàn là mồ hôi, nhưng đều nắm chặt lấy trảm quỷ đao và gậy khóc tang.

Đợi gậy huỳnh quang dần phát ra quầng sáng, chiếu rõ nét tận cùng tầm mắt.

Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy, càng khiến lòng tôi bức bối ngột ngạt.

Đó là một vách tường đá, trực tiếp cắt đứt toàn bộ mộ đạo.

Trên vách đá đó, thì đục ra một cái hang, hang khoảng chừng có thể để một người chui qua...

“Hóa ra là thế... Mộ đạo trời sinh, cộng thêm cạm bẫy ở đây...”

“Tưởng Bàn, tôi sẽ đem nguyên nhân cái chết của ông, toàn bộ nói với sư tổ...”

Nói rồi, tôi đột ngột quay người, không dám tiếp tục nán lại nữa, không chút do dự đi quay về.

Kết quả điều khiến da đầu tôi tê rần là, ở chỗ không xa phía sau lưng tôi, hóa ra còn có một bóng người, vô cùng mơ hồ, đang nhanh chân lao xuống phía tôi!

Tiếng bước chân bịch bịch bịch cũng mới vừa vặn vào tai.

Phát này, tôi đúng thật suýt nữa thì sợ đến hồn bay lên trời!

[Tác giả có lời muốn nói]

Lão La (thở dài một tiếng, mở con mắt nhức mỏi ra nhìn màn hình): Hôm qua Trung Nguyên, vận số không tốt, máy tính hỏng không mở được máy. Đi sửa, thì gặp mưa to trút nước...

Thợ sửa: Ừm, vấn đề này của anh hơi đắt chút, còn nữa, một lúc một hồi không sửa xong được, ba ngày đi.

Lão La (cắn răng): không đợi nổi á, không sửa nữa.

Nội tâm lão La: Đổi cái mới thì, đã chơi quả lớn, mà còn mất kho chữ... Khó khăn... Hôm nay không phải thực sự muốn đăng ít... Tôi sẽ bù....

[Giải thích từ dịch giả]

Không va tường nam không quay đầu: Tục ngữ TQ, ý chỉ con người hành vi cố chấp, không chịu nghe ý kiến của người khác. Mang cùng ý nghĩa với các câu tục ngữ khác như : ‘Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’, ‘Một đường đi đến cùng’, ‘Chưa tới Hoàng Hà lòng chưa cam’...
Bạn cần đăng nhập để bình luận