Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 792: TIÊN PHONG THƯỢNG PHƯƠNG KIẾM, THEO LUẬT DIỆT GIAN TANG

Tôi sớm đã dồn lực chuẩn bị, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, vụt co giò lao lên trước, trong nháy mắt liền lao đến trước mặt hắn.

Đúng vào lúc này, giọng nói lạnh lùng khắc nghiệt của Dương Thanh Sơn vang lên bên tai.

“La Thập Lục! Còn không trảm xác, thì đợi lúc nào!”

Tay vung!

Thượng phương Trảm mã kiếm vung lên phía trên đỉnh đầu tôi, dưới ánh trăng chiếu rọi, lớp mặt ngọc trên lưỡi kiếm ấy, giống như đá nam châm hút lấy ánh trăng óng ánh.

Giọng nói của Dương Thanh Sơn bên tai, đột nhiên biến mất rồi...

Không chỉ là giọng nói của Dương Thanh Sơn, thậm chí tất cả âm thanh đều biến mất không còn nữa.

Cờ phướn bay phần phật cũng quay lại đứng yên.

Tiếng giàn lửa cháy lách tách cũng đột ngột im bặt.

“Tiên phong Thượng phương kiếm, theo luật diệt gian tang!” Thảng thốt, bên tai dường như lại có một âm thanh mờ ảo vang dội.

Ân thanh này, lời nói này, cho tôi một thứ cảm giác cực kỳ quen thuộc, giống như tôi đã từng nghe qua vậy!

Nhưng rất nhiều lúc, rất nhiều người đều sẽ có thứ cảm giác này, đi trên đường, tới một nơi nào đó, cảm giác như từng quen biết, thậm chí cũng có ảo giác, bản thân từng trải qua một số chuyện nào đó!

Lúc này, tôi bèn có thứ cảm giác ấy!

Theo ý nghĩ trong lòng, tôi càng vô thức gầm lên thành tiếng:

“Tiên phong Thượng phương kiếm, theo luật diệt gian tang!”

Kiếm hạ!

Một cái đầu to đùng, bắn vọt lên trên.

Đầu đứt lại không có máu, “Rầm!” một tiếng, thủ cấp của Xác âm luyến dương rơi xuống đất, vững vàng dựng đứng trên mặt đất!

Một đôi đồng tử kép rời rạc tan rã, sự hung ác, thèm dương khí, tàn bạo từng có trong đôi đồng tử kép này, trải qua trăm ngàn năm âm dương giao thoa, cuối cùng cũng vĩnh viên tiêu biến trong cát bụi của lịch sử...

Hai tay tôi không kiềm chế được mà run rẩy, giống như cú trảm này, đã dùng hết sạch sức lực toàn thân, loạng choạng lùi sau nhiều bước, cuối cùng mất đi sự thăng bằng của cơ thể, ngồi bệt xuống dưới đất.

Xác âm luyến dương tuy đã mất đầu, nhưng cơ thể của hắn, vẫn đứng sừng sững trên mặt đất, không hề nhúc nhích, không nghiêng ngả chút nào.

Trên bộ Quan phục màu xanh đen, hạt nhỏ và bụi vụn của khối Ngọc tỷ vỡ nát, hỗn hợp với ánh máu, dưới ánh trăng toát ra một cảm giác lạnh lẽo thê lương và cô độc không thể diễn tả bằng lời.

Dương Thanh Sơn đứng thẳng đón gió, đạo bào màu xanh bay phần phật trong gió, khay mực trong tay đã vỡ, chia năm xẻ bảy rơi trên mặt đất, phất trần đã gãy, sợi phất trần nhuốm máu đứt thành nhiều đoạn, đang bay lượn tứ tán trong không trung.

Trên khu đất trống trước cổng chào, là năm cây cờ phướn đứt gãy, năm chiếc gương đồng vỡ nát, giàn lửa đã cháy đến tận cùng, gió lạnh lướt qua, tro bay khói tắt.

Tôi há miệng thở dốc từng đợt, âm thanh ảo giác bên tai đã biến mất, tôi có thể cảm nhận rõ nét huyệt thái dương của mình đang nhảy nhót.

“Không sao rồi...” Tôi hạ giọng lẩm bẩm, trong họng trào lên một cảm giác khô chát và bỏng rát.

“Không sao rồi.” Một lát sau, tôi lại khản giọng nói một câu, giọng điệu thì vô cùng nghiêm trọng, đây là tôi đang bảo với bản thân mình, tôi nỗ lực muốn để bản thân xua tan lớp mây mù trong tâm kia đi.

Sự uy hiếp của Xác âm luyến dương, giống như hình thành một dấu ấn khó phai trong tâm tôi, cho dù hắn giờ đã thành xác mất đầu, vẫn khó mà tiêu tan được.

“Từng là Cửu ngũ chí tôn, chết xong thành Xác âm luyến dương, hiện giờ là Quân vương mất đầu, đã hồn phi phách tán, không sao rồi.”

Dương Thanh Sơn vứt bỏ cây phất trần, đi đến trước mặt thủ cấp của Xác âm luyến dương, chằm chằm nhìn cái đầu đó một cái, rồi lại ngoảnh đầu nhìn sang tôi, đột nhiên mở miệng hỏi: “Còn trụ được không?” Tôi ngẩn ra một phát, trong lòng lại có chút ngơ ngác.

“Trụ thì vẫn trụ được, còn cần làm gì nữa?” Tôi hỏi.

“Để tránh đêm dài lắm mộng, cậu cần đem hắn chôn vùi, để tránh lại rơi vào tay kẻ gian, tuy hắn đã hồn phi phách tán, nhưng xác chết của Xác âm luyến dương, bản thân cũng đã cực kỳ khủng khiếp.”

Thân người tôi lại cứng đờ một phát, có điều những lời Dương Thanh Sơn nói cực đúng.

Ánh mắt lướt qua Liễu Tam Nguyên một cái, ông ta giờ này vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

“Liễu Dục Chú, với cả những người khác đâu? Chúng ta không thể cứ thế này mà đi, lúc này nhà họ Liễu đang quá suy yếu.”

“Bọn họ chỉ bị tổn thương khí huyết, nhiều nhất là gãy xương sườn, không nặng như Liễu Tam Nguyên, ta cần máu tim của bọn họ, bọn họ cũng không điên như Liễu Tam Nguyên thế này, trực tiếp đánh một chưởng vào tim, đổi thành người khác, đã mất mạng rồi.” Ánh mắt của Dương Thanh Sơn cũng hướng lên người Liễu Tam Nguyên, đầu mày hắn hơi nhíu lại.

Còn chưa dứt lời, Dương Thanh Sơn đã tiếp tục nói: “Nhà họ Liễu không hề yếu như cậu tưởng.” Mí mắt tôi hơi giật, nhưng nghĩ đến dị biến ban nãy của Xác âm luyến dương, đám mây đen kia vẫn không tiêu tan triệt để.

Nội tâm đã có một suy đoán, lúc trước tình thế cấp bách, tôi không kịp nghĩ nhiều, lại cũng không muốn nghĩ theo phương hướng đó.

Nhưng bây giờ xem ra, ngoài Trương Nhĩ ở sau lưng giở thủ đoạn, thì còn có ai nữa?

“Đợi tôi một chút, tôi phải đưa theo một người, chúng ta lại qua Trung long Phân tích sơn trong quần thể núi Nam Sơn.” Lúc này giọng của tôi đã khản đặc đến mức gần như lạc cả âm điệu.

Cùng lúc nói hết, tôi liền trực tiếp quay người, đi vào phía bên trong cổng chào.

Đi qua tấm biển cực lớn có hai chữ Tộc Khương, tốc độ bước chân tôi nhanh hơn rất nhiều.

Lúc này, phía sau truyền lại tiếng bước chân hỗn loạn, chắc là đám tiểu đạo sĩ ẩn nấp kia đều đã ra ngoài rồi.

Bên cạnh tôi rất nhanh cũng theo lên hai người, một người chính là Lưu Văn Tam, người còn lại thì là Trần mù.

Lưu Văn Tam giơ tay ra dìu lấy tôi, thân người vốn đang loạng choạng của tôi lúc này mới vững lại, nhưng tôi không ngừng bước chân, tiếp tục tiến lên trước.

Lưu Văn Tam không mở miệng nhiều, Trần mù thì vẫn chẳng nói gì.

Tôi lờ mờ còn nhớ Cố Nhược Lâm ở trong khu nhà nào.

Trên thực tế nội tâm tôi vẫn còn chút tâm lý cầu may, tôi hy vọng Cố Nhược Lâm vẫn còn đó, như thế này, kẻ trong bóng tối ngầm ra tay, bèn có khả năng không phải là Trương Nhĩ.

Bởi vì một khi là Trương Nhĩ ra tay, lão nhất định chính là thợ săn phía sau lưng chim sẻ, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này đưa Cố Nhược Lâm đi, thậm chí là một mũi tên trúng hai con chim, tiện thể diệt bỏ tôi và nhà họ Liễu, càng có khả năng, lão còn đang nhòm ngó Xác âm luyến dương.

Nếu như Cố Nhược Lâm còn ở đó, vậy kẻ động thủ bèn có kẻ khác!

Đi đến cổng khi nhà, tôi giơ tay lên định đẩy cửa, nhưng tay lại cứng đờ lại.

Hơi thở càng gấp gáp hơn, nhưng tâm trí càng dồn nén.

Tôi dùng sức nhắm mắt lại, đẩy mạnh cửa ra!

Kết quả tôi lại đẩy không một phát.

Tôi mở mắt ra, vốn tưởng rằng là Trần mù và Lưu Văn Tam mở cửa.

Nhưng không ngờ rằng, người mở cửa hóa ra là Liễu Hóa Đạo.

Lão vô cùng thảm hại, trên mặt vẫn còn mấy vết thương, đạo bào chỗ ngực thì càng rách nát, lộ ra lớp da thịt thương tích chằng chịt.

Ngoài lão ra, trong sân còn có người.

Liễu Dục Chú đứng ở cửa phòng của Cố Nhược Lâm.

Cửa phòng mở toang, bên trong trống trơn.

Trên mặt đất còn có hai xác chết.

Đây là hai thi thể của đạo sĩ, bọn họ hai má hóp sâu, da bọc lấy xương, hai mắt trợn to, vẻ vặn vẹo trên mặt, đại biểu cho trước khi chết bọn họ vô cùng đau đớn.

Hơn nữa trên bàn tay của bọn họ, đều có một vết thương sâu đến mức gần như cứa đứt lìa lòng bàn tay!

Hai xác chết này đều đang quỳ, khoảng cách một thước trước mặt bọn họ, có thể nhìn thấy vết tích của hai đống máu bùn.

Tôi nắm thật chặt nắm đấm, trong lòng triệt để trầm hẳn xuống, hẫng hụt, hơi thở trong nháy mắt đã nghẹn lại.

Không cần vào trong phòng, tôi đã biết, Cố Nhược Lâm chắc chắn không còn đó nữa rồi.

Liễu Dục Chú ở cửa phòng ngẩng đầu lên, vẻ suy yếu trên mặt gã khó mà che đậy được, nhưng trong mắt lại cũng có sát khí một cách hiếm thấy.

“Bọn tôi trước tiên qua xem Dương Hưng, hắn không thấy đâu nữa, ả đàn bà Cố Nhược Lâm này, cũng không thấy đâu nữa, bọn họ chết vì thủ đoạn gì, cậu nhìn ra được chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận