Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1129: XÁC KHỈ

Lúc đi xuyên qua thôn Lăng, trên đường còn lác lác đác đác có một số du khách, bọn họ đều hiếu kỳ nhìn tôi và Ba Thanh.

Có điều được cái tôi đã thay quần áo leo núi, chứ nếu không, một thân Đường phục chắc chắn sẽ gây ra chú ý cho càng nhiều người hơn.

Cả thôn làng không hề lớn, cưỡi ngựa đi đường, cũng chỉ hơn mười phút liền ra khỏi thôn.

Chúng tôi không hề đi đường thường qua khu du lịch, mà quẹo qua rẽ lại đi đường núi ở bên ngoài thôn.

Dãy núi Đông Vụ, núi nhiều rừng rậm, hè mát đông lạnh, chất đất cũng là đất badan thường gặp.

Con đường nhỏ vừa rời khỏi thôn còn được coi là rắn, mặt đất mọc không ít thảo dược dạng như cỏ mã đề, hoa đèn lồng.

Sau khi Ba Thanh đưa tôi vòng qua một chỗ chân núi, chính thức vào núi xong, mặt đất liền bắt đầu trở nên ẩm ướt.

Vó ngựa dẫm qua xong, đều sẽ lưu lại một vết lõm nông.

Sự ẩm thấp ở đây, dẫn đến việc trong không khí đều ngập tràn hơi nước, đồng thời còn đem theo mùi thơm nhẹ thoang thoảng của cây cỏ.

Ba Thanh bảo với tôi, nếu chúng tôi cứ thế theo phương hướng này đi men theo chân núi, thì sau một giờ nữa sẽ tiến vào trong thung lũng tách giãn.

Cái chỗ mà tôi định qua đó, trên lý thuyết mà nói, từ phần đáy thung lũng tách giãn thì đều có thể đi qua được, nhưng đường thủy tương đối nguy hiểm, khả năng sẽ xuyên qua hang động, rừng rậm, thậm chí còn có khả năng gặp phải trăn, vậy nên chúng tôi phải đi đường núi, đợi đến vị trí gần tới xong, lại xuống núi vào chỗ có đoạn thung lũng giãn tách mà chúng tôi cần đi đó.

Tôi gật gật đầu, có điều tôi đưa ra một yêu cầu với Ba Thanh, chính là chúng tôi cần vòng tránh chỗ mà Lưu Kha đi, không chạm mặt với Lưu Kha.

Ba Thanh ngẩn ra một chút, hắn gãi gãi đầu nói; “Vị trí mà cậu sắp xếp hắn qua, vừa vặn nằm ở phía đối diện của thung lũng giãn tách, chúng ta ở bên còn lại, vậy nên không gặp đâu.”

Lời của Ba Thanh, khiến tôi yên tâm hơn không ít.

Hai người chúng tôi tiếp tục cưỡi ngựa giống lùn đi đường.

Khoảng chừng một giờ đồng hồ sau, tầm nhìn bắt đầu rộng mở, phía sau núi nhỏ là một quả núi cao khổng lồ sừng sững, giữa quả núi cao này, nứt ra một khe hở!

Đầy bèn là lối vào của thung lũng tách giãn rồi.

Do lối mà chúng tôi đi là một con đường núi hẻo lánh, trong đây tuy có thể nhìn thấy lối vào của thung lũng tách giãn, nhưng lại không qua được.

Bởi vì ở bên ngoài thung lũng tách giãn có một con sông, vừa vặn ngăn cách con đường núi nhỏ này ra, con sông đó trực tiếp vào thẳng bên trong thung lũng tách giãn.

Tôi còn chú ý đến, con sông này không chỉ có một dòng chảy.

Con đường núi nhỏ này của chúng tôi là từ mạn bên phải của quả núi cao vào trong, ở vị trí mạn bên trái, còn có một dòng sông càng lớn hơn, chảy men theo bên rìa thân núi.

Nếu tôi phán đoán không sai, thì con sông đó là nhánh dòng chảy của sông Thiên Khiếm, cũng tương đương với tiểu Can long vươn ra từ Thủy Long mạch.

Lúc này chúng tôi có thể nhìn thấy được một số công trình của khu du lịch, còn có hướng dẫn viên dẫn theo du khách vào trong thung lũng tách giãn.

Ba Thanh giúp tôi giới thiệu giảng giải mấy câu, rồi tiếp tục dẫn tôi tiến lên trước.

Chúng tôi từ mạn bên trái vào trong núi xong bèn không còn tiếp tục là đường bằng nữa, mà là đường núi dốc đứng, xung quanh toàn là rừng rậm, ánh sáng cũng không được tốt.

Hơn nữa tầm nhìn hoàn toàn không nhìn thấy thung lũng tách giãn, bởi vì chúng tôi ở sườn núi bên trái, toàn bộ thung lũng đều bị thân núi chắn lại.

Lúc này, cho dù là bản đồ cũng chẳng tác dụng nữa, bởi vì bản thân ở trên đường núi, cũng chẳng biết mình đích xác đang ở vị trị nào, bắt buộc phải có người hái thuốc kinh nghiệm phong phú, mới có thể phán đoán được khoảng cách.

Từ chân núi lên trên sườn núi, lại đi thêm ít nhất hai ba giờ đồng hồ, mới từ sườn núi xuống núi.

Mà quả núi thứ hai dính sát với thân núi thì thấp bé hơn rất nhiều, sau khi chúng tôi lại lên núi, bèn đi ở mặt trong của quả núi thứ hai này, vừa vặn có thể nhìn thấy sự tồn tại của thung lũng tách giãn, hơn nữa ánh nắng cũng có thể chiếu thẳng vào trong, chói chang nhức mắt.

Khe nứt khổng lồ, bị núi đồi liên miên trùng điệp ở hai bên kẹp vào trong giữa, phần đáy cùng, là nước sông cuồn cuộn!

Lòng sông ở phần đáy thung lũng theo hướng đi của thung lũng tách giãn mà ngoằn ngoèo gấp khúc, sau một đoạn dòng chảy lại sẽ lộ ra ngoài một chút mặt đất, bên trên mọc đầy cây cao dây leo.

Từ trên cao nhìn xuống, nếu như ngã xuống dưới, sợ là xương cốt cũng chẳng còn.

Mà bản thân phía dưới dòng nước chảy xiết ở phần đáy, còn chẳng biết có bao nhiêu đá loạn, điều này càng nguy hiểm hơn!

Chẳng trách người hái thuốc không chịu đi đường thủy, đường núi có thể nhờ thân thủ, đường thủy thì chỉ có thể xem mạng có cứng hay không rồi.

Lúc này ánh nắng càng ngày càng chói mắt, đã gần đến giữa trưa rồi.

Ba Thanh quệt quệt mồ hôi trên trán, quát ngựa một tiếng, rồi mới nói: “La tiên sinh, nghỉ ngơi, ăn chút đồ đã, rồi chúng ta đi tiếp sau.”

Kỳ thực tôi ngược lại không cảm thấy mệt, nhưng chúng tôi đều dùng ngựa giống lùn để đi, đường núi dốc đứng, lại đi tiếp thì có là ngựa cũng không chịu nổi.

Tôi gật đầu nói được.

Lúc này chúng tôi vừa hay đi trên vị trí sườn núi, Ba Thanh liền dẫn tôi vòng vào trong một vạt rừng.

Lại đi thêm gần mười phút nữa, chúng tôi tới một khoảng đất núi hơi có chút bằng phẳng, chỗ này mọc một vạt rừng tre, ở bên cạnh rừng tre lại còn nhìn thấy một căn nhà gỗ được xây dựng sơ sài!

Ba Thanh xuống ngựa, hắn vội vàng chui vào trong căn nhà gỗ, ngay tiếp đó lúc lại ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười, gọi tôi cùng xuống ngựa.

Ba Thanh giải thích với tôi, người hái thuốc bọn hắn sẽ xây dựng một số điểm dừng chân ở các vị trí thích hợp trên núi, có củi đun, bếp lò, võng treo, dùng để nghỉ chân, hoặc là tránh mưa trong núi.

Tôi gật gật đầu, vừa nghe, vừa cùng Ba Thanh vào trong căn nhà.

Căn nhà không lớn, nhiều nhất tầm chừng chục mét, ba cái võng nằm ở ba mặt, chính giữa đặt bếp lửa, chất đống một ít củi đun.

Ngoài ra, được cái chẳng có thứ gì khác nữa, đúng thật chỉ là một căn nhà nhỏ để nghỉ chân.

Ba Thanh tiện tay để cái ba lô leo núi xuống, bảo tôi nghỉ ngơi chút trước, hắn đi lấy ít nước, đào cây măng về, chúng tôi làm ít đồ ăn, đợi nắng không còn độc quá nữa, thì đi đường tiếp.

Rừng núi lộ ra dưới ánh nắng, đúng thật oi bức, tôi cũng chẳng đưa ra ý kiến gì khác, toàn dựa vào Ba Thanh sắp xếp.

Nằm bừa lên một chiếc võng, cơ thể được thả lỏng, lập tức khiến tôi cũng thư giãn hơn không ít.

Ngửa đầu lên trên, mặt tôi lại hơi hơi biến sắc.

Căn nhà gỗ này tuy nhỏ hẹp, nhưng thực sự không thấp, cả căn nhà cao ít nhất phải tới ba bốn mét.

Phía trên đỉnh đầu tôi, hóa ra đang treo một chuỗi thứ màu vàng nâu, mà còn đầy lông lá...

Nhìn kỹ một phát, đó đều chẳng phải là một số xác chết của khỉ sao?!

Tôi đu đưa võng, đám xác chết đang treo kia cũng hơi hơi lắc lư...

Hơn nữa bọn chúng đều là bị treo ngược, toàn bộ đều nhắm mắt, mím miệng, điều này thực ra không dọa được tôi, chỉ là cảnh tượng này quá quái dị.

Ba Thanh chưa từng nói với tôi, người hái thuốc có thói quen giết khỉ bao giờ.

Tôi không tiếp tục nằm trên võng nữa, đứng dậy tới phía bên kia, hơi nheo mắt lại chằm chằm nhìn đám xác khỉ đó.

Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, tôi chuẩn bị đợi Ba Thanh quay về, liền cùng hắn tiếp tục lên đường, lập tức tránh khỏi chỗ này, tôi không muốn dây dưa tới phiền phức khác, cũng không muốn gặp phải những người hái thuốc còn lại.

Thế nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài căn nhà gỗ vọng vào một tiếng gầm đầy khiếp hãi.

Âm thanh này chẳng phải chính do Ba Thanh truyền lại sao?!

Mặt tôi cũng biến sắc rồi, lập tức co giò chạy ra ngoài.

Tốc độ của tôi cực nhanh, cùng lúc chạy ra khỏi căn nhà, bèn trực tiếp từ khe rãnh ở bên rìa rương đồng rút gậy khóc tang ra!

Âm thanh từ trong rừng tre vọng ra, tôi hai ba bước liền chạy vào trong rừng tre.

Một phát tôi liền nhìn thấy bóng lưng của Ba Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận