Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 535: ĐẤU ÂM TIÊN SINH

Tốc độ và sức mạnh, cộng thêm có đủ khoảng cách để dồn lực, gậy khóc tang phát ra tiếng xé gió vù vù.

Tôi vốn tưởng Âm tiên sinh vẫn định tay không đánh với tôi!

Vậy thì tôi đúng thật chưa chắc đã phải sợ ông ta!

Đã hoàn toàn kiểm nghiệm tác dụng của việc phá tướng cốt, Âm tiên sinh chỉ cần để tôi đánh trúng một phát, với một người còn sống sờ sờ như ông ta, thì thứ phải chịu đựng không chỉ là sự thay đổi của mệnh số, mà còn cả sự đau đớn!

Nỗi đau phá cốt nát xương, nếu không phải là xác sống hoặc bị vong nhập, thì có mấy người nhịn nổi?

Khoảng cách giữa tôi và Âm tiên sinh càng ngày càng gần, lúc sắp tới trước mặt, ông ta lại đột nhiên rút từ thắt lưng ra một phát.

Thứ ông ta rút ra, hóa ra là một cây roi dài!

Mặt tôi đột ngột biến sắc, trong chớp mắt toàn thân đều ớn lạnh, lập tức tôi cũng hiểu ra, Thẩm Kế quen dùng roi dài, Âm tiên sinh lại là sư phụ cô ta, thì làm gì có chuyện sư phụ lại không biết dùng được?

Giây phút phản ứng lại, tôi từ bỏ thế công, đột ngột lách người lùi ra sau.

Tôi không hề lùi vào trong Đại điện, mà quay người chạy về phía cửa ngách!

Phía sau vọng lại tiếng quát tháo ác liệt của Âm tiên sinh: “La Thập Lục, thiếu mất khí thế thẳng tiến không lùi, thì mày vẫn là cái thằng phế vật gặp chuyện chỉ có thể để đàn bà bảo vệ.” Ông ta cũng nhanh chân đuổi theo sau lưng tôi.

Mặt tôi hơi hơi tái nhợt, tôi dùng lời lẽ tru tâm, cố ý đem Âm tiên sinh và Dương Hạ Nguyên ra so sánh với nhau.

Không ngờ ông ta cũng tru cái tâm của tôi!

Đương nhiên, tôi không thể nào chỉ bởi vì một câu nói như thế này mà bạc nhược mất tinh thần thật.

Thân thủ của Thẩm Kế tôi phải nói từng thấy không chỉ một lần, cây roi dài này ở trong tay Âm tiên sinh, tuyệt đối không yếu vào đâu được.

Vừa nãy tôi mà không bỏ cuộc, thì lúc này gậy khóc tang cũng đã bị ông ta đoạt mất rồi!

Mặt đối mặt tôi chắc chắn không phải là đối thủ của Âm tiên sinh.

Dụ ông ta rời khỏi khu trước Đại điện, bà cụ Hà đối phó với ba tên tùy tùng đó chắc chắn chiếm thế thượng phong, chỉ cần bà cụ và Trần mù liên thủ, chắc chắn rất nhanh có thể xử lý xong bọn chúng!

Tôi bắt buộc phải kéo dài đủ thời gian, rồi bọn họ có thể tới giúp tôi đối phó với Âm tiên sinh, tới lúc đó mới có cơ hội sống.

Rất nhanh, tôi đã lao đến phía trước một cánh cửa ngách.

Cánh cửa này không hề bị đóng chặt hoàn toàn, tôi lách người liền vọt vào bên trong.

Vừa vào trong phòng, Âm tiên sinh cũng đuổi gấp theo vào trong, tôi quay đầu liền bồi luôn một gậy!

Roi dài trong môi trường nhỏ hẹp này bị cản trở, Âm tiên sinh cũng vung một roi lên, nhưng vướng cái vừa vào trong phòng, cây roi bị cửa chắn lại, phát ra một tiếng nổ bốp lớn!

Còn gậy này của tôi thì đã được chuẩn bị từ trước, thực sự đánh về phía ấn đường của Âm tiên sinh.

Tốc độ phản ứng của Âm tiên sinh nhanh như cắt, giơ tay, cắn răng dùng tay đỡ gậy khóc tang!

Lại là bốp một tiếng giòn giã, bàn tay ông ta xuất hiện một vết máu.

Gậy khóc tang thông thường đánh người sống, thì giống như dùng dây liễu quất người ta vậy, ngoài đau ra chẳng có tác dụng gì khác.

Nhưng gậy khóc tang Lôi kích mộc thì khác, đánh trúng người sống có thể kinh hồn.

Có điều bắt buộc phải đánh trúng những vị trí then chốt như đầu, mặt mới có tác dụng.

Âm tiên sinh hự lên một tiếng, cả người nhảy hẳn vào trong phòng, một roi liền đánh về phía đỉnh đầu của tôi.

Tôi lách người tránh né, nhanh chóng chạy vào trong đường hành lang!

Lúc này tôi cuối cùng cũng hiểu ra một tác dụng khác của Thi đan.

Tôi lúc nào cũng phải lo lắng về tác hại của việc sinh khí của nó rò rỉ ra ngoài khiến tôi không chịu đựng nổi, nhưng bây giờ sức lực trên người cuồn cuộn không dứt, cũng lại chính là lợi ích mà nó đem lại cho tôi!

Nếu đổi thành lúc bình thường, thân người này của tôi làm sao có thể đối phó được với hai tên tùy tùng kia, lại còn có thể đánh nhau được với Âm tiên sinh?

Không có thời gian và rảnh rỗi để lấy đèn pin ra soi sáng, mắt thường cũng rất nhanh đã quen với thứ ánh sáng tối tăm ở đây.

Tiếng bước chân phía sau vô cùng gấp gáp, Âm tiên sinh theo sát không buông!

Tốc độ bước chân của tôi càng nhanh hơn, do đã đi qua đường hành lang này một lượt, lại từng vẽ sơ đồ, nên tôi cũng coi như đã quen thuộc chỗ này, ít nhất chỗ nào cần quay đầu, đều đã có dự tính từ trước.

Hơn nữa trong một số gian phòng còn có giá gỗ, bàn án, lúc tôi chạy qua liền trực tiếp kéo đổ luôn, chắn lấy đường hành lang, ít nhất cũng có thể tạo thành một đoạn chướng ngại cho Âm tiên sinh.

Tháo chạy một mạch như vậy, chắc cũng đã kéo dài không ít khoảng cách với Âm tiên sinh rồi.

Lại vào trong một căn phòng nhỏ của đường hành lang, tôi vốn định dừng lại, đánh một chập với Âm tiếninh.

Tôi có sự trợ giúp của Thi đan, sức lực không giảm, bản lĩnh của Âm tiên sinh có lợi hại đến đâu, thì cũng chỉ có một mình, ông ta kiểu gì cũng phải có lúc mất sức.

Lờ mờ, tôi lại ngửi thấy một thứ mùi máu tanh.

Ánh mắt lượn lờ trong phòng, căn phòng chật hẹp này nhiều nhất cũng chỉ hơn mười mét vuông, trên tường treo đầy tranh chữ.

Rất nhanh tôi liền phát hiện có chút vệt máu rỉ ra ở vị trí chân tường.

Đồng tử mắt tôi co lại thành một chấm nhỏ.

Nhanh chóng đến phía trước mặt bức tường đó, dùng sức gõ gõ.

Tiếng vọng trống rỗng truyền lại, bức tường này là tường rỗng!

Chỗ khe hở của Âm dương Điệp ảnh trạch, chính là căn phòng khác.

Tim tôi đập thình thịch liên hồi, tư duy nhanh chóng chuyển động.

Ghé tai lắng nghe tiếng bước chân ở đầu kia đường hành lang, Âm tiên sinh vẫn chưa đuổi theo tới nơi.

Đồng thời tay của tôi, cũng đang sờ mò, ấn ép trên tường.

Chẳng tới nửa phút, tôi đã mò thấy một chỗ lõm ở bên dưới một bức tranh chữ, hơi chạm vào một chút, mặt tường này liền xuất hiện một khe hở... Cùng với việc tôi dùng lực ấn, thứ lộ ra là một gian phòng tối om.

Đầu kia của đường hành lang đã truyền lại tiếng bước chân khe khẽ.

Từ xa đến gần, tiếng bước chân đang lớn dần.

Tôi nghiêng người chui vào trong căn phòng Điệp ảnh này, từ từ đóng cánh cửa ngầm này lại...

Ánh sáng trong nháy mắt biến thành bóng tối triệt để, vô cùng vẳng vẻ.

Âm thanh bên tai thì vẫn nghe thấy rõ nét, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Tôi cực lực bình ổn lại hơi thở, nhịp tim cuối cùng cũng chậm dần lại.

Tiếng bước chân đó gần như đang ở bên tai, vô cùng vội vã, ngoài ra còn hơi có tiếng thở dốc!

Rõ ràng là Âm tiên sinh cũng đã đuổi theo vào trong gian phòng này rồi!

Tôi mở to hai mắt, nắm chặt gậy khóc tang trong tay, chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị Âm tiên sinh phát hiện bất cứ lúc nào, sau đó tử đấu với ông ta!

Có điều ý nghĩ chỉ lóe lên rồi vụt qua, tiếng bước chân đó căn bản không hề ngừng lại, rất nhanh lại đi xa.

Tôi lau bỏ mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng càng cảnh giác hơn, đồng thời tôi cũng dự định lập tức ra ngoài.

Có thể dùng phương thức này tránh né sự truy đuổi của Âm tiên sinh, tránh việc đánh nhau với ông ta, cũng đã cho tôi cơ hội rồi!

Tôi có thể chạy ra ngoài luôn bây giờ, tập hợp với trần mù và bà cụ Hà, đối phó với đám tùy tùng kia, nhanh nhanh tìm cơ hội xuống núi!

Kết quả vị trí sau lưng, đột nhiên lại truyền lại từng đợt áp lực!

Mặt tôi đột ngột biến sắc, vụt quay người lại, một gậy đập qua!

Một tiếng động âm trầm vang lên, cái thứ đó bị tôi đập trúng, nhưng không có phản ứng gì khác.

Tôi nhanh chóng mò đèn pin ra.

Dưới ánh sáng chiếu rọi, tầm nhìn lập tức cũng trở nên rõ nét.

Đây cũng là một gian phòng khoảng hơn mười mét vuông.

Điều khiến lòng tôi ớn lạnh là, trong gian phòng này có khoảng ba người đang đứng...

Ba người này đều đứng dựng ép sát chân tường.

Vị trí hai tay, và cả cần cổ bọn họ, đều có vết cắt rất đáng sợ, máu đã sớm chảy hết rồi...

Trên mặt đất có một số chỗ lõm, dòng chảy hướng về một phía...

Trong gian phòng này cũng có đường hành lang, một đường hành lang mà tôi chưa từng đi qua!

Trong chớp mắt tôi liền hiểu ra, đường hành lang này, nhất định xuyên suốt các gian phòng khác trong Điệp ảnh trạch, lối ra cuối cùng, chắc là thông tới Đại điện, có điều lối vào hành lang của Đại điện đều bị bịt kín cả rồi.

Những chỗ lõm trên mặt đất này hơi hơi dốc nghiêng, máu của bọn họ, cũng là từ đây chảy đi.

Thứ tôi đánh trúng, cũng là một xác chết trong số đó đang đổ về phía tôi.

Tướng chết của hắn vô cùng bình thản...

Hai xác chết còn lại cũng rất bình thản...

Bọn họ sợ rằng đã sớm biết được kết cục của mình, lên núi, bèn là để chết?

Lòng tôi càng lạnh ngắt, kẻ điên cuồng không phải chỉ là một mình Âm tiên sinh, mà là nguyên cả thôn Kế Nương!

Tôi đặt xác chết ngay ngắn lại, cũng không tiếp tục trì hoãn, lại tìm thấy một chỗ lõm trên tường của căn phòng này, sau khi ấn xuống, cửa từ từ mở ra một khe hở.

Từ khe hở này lách ra ngoài, tôi chạy về phía đầu hành lang lúc vào, bây giờ ra ngoài tập hợp với Trần mù và bà cụ Hà, Âm tiên sinh ít nhất phải cần nửa tiếng đồng hồ mới có thể ra ngoài.

Nhưng vừa chạy được hai bước, sau lưng vù một phát, một cây roi dài từ mé đầu bay qua, ngay tiếp đó xoay một phát, rồi quấn về phía cổ tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận